Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 403

☆, Chương 403

Thế giới 25: Lạc Thiên 9

Thế giới hư vô được biển sao thắp sáng, sáng chói đến mức làm nguời ta hoa mắt. Lạc Thiên kéo tay Phong Kỳ ngửa về sau, đôi mắt tham lam nhìn vùng trời long lanh ấy, vui vẻ kêu: “Sao!”

Phong Kỳ đứng tại chỗ, môi khẽ nhếch, vẻ mặt đầy kinh hoảng.

“Phong Kỳ, anh có sao!” Lạc Thiên lắc lắc tay Phong Kỳ, một tay chỉ lên ngôi sao giăng đầy bên trên, bàn tay xòe ra thật to, nhón chân như là muốn hái hết những ngôi sao đó xuống, “Đẹp quá!”

Phong Kỳ nhìn vẻ háo hức kích động của cậu, hơi khoát tay, những ngôi sao đầy trời bỗng chốc rơi xuống bao vây lấy cả hai.

Lạc Thiên kêu lên một tiếng, giơ tay khẽ khều khều đốm sáng bên cạnh. Ánh sáng lấp lánh dường như rất gần gũi với cậu, theo động tác của cậu lóe sáng lên.

“Phong Kỳ, đáng yêu quá.” Lạc Thiên như đánh đàn chấm lung tung lên những ngôi sao xung quanh, vui vẻ không còn biết trời đâu đất đâu.

Phong Kỳ nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, trong giây phút này hết sức rõ ràng rằng mình đang ngã về một ngả rẽ không thể dự đoán trước được. Hướng đi đó dẫn đến con đường như thế nào không ai biết được, nguy hiểm, song ngập tràn cám dỗ.

Ngôi sao thân mật cọ vào mặt Lạc Thiên, Lạc Thiên vui vẻ ngước mắt nhìn Phong Kỳ nói: “Phong Kỳ, nó có sự sống này.”

Phong Kỳ nhẹ giọng “ừm” một chút, ánh mắt dịu dàng.

Thế giới của hắn có sự sống.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong Phong Kỳ, “Em… có muốn đặt tên cho nó không?”

“Em được phép không?” Lạc Thiên cẩn thận hỏi.

“Đương nhiên,” Phong Kỳ nhìn thấy tinh thần lực của mình gần gũi với Lạc Thiên, “Nó thuộc về em.”

Lạc Thiên chạm nhẹ vào một ngôi sao hiền lạnh, “Nó sáng quá, em gọi nó là “Mang” được không?”

Phong Kỳ mỉm cười gật đầu, “Vậy từ giờ trở đi nó sẽ tên “Mang”.”

Phong Kỳ dặn đi dặn lại, không cho Lạc Thiên vào tiểu thế giới cùng hắn nữa, Lạc Thiên cúi gục đầu đàng hoàng nghe lại không trả lời, trên người lờ mờ loáng thoáng hiện ra vẻ bướng bỉnh. Phong Kỳ nghi là cậu trưởng thành hơn chút bắt đầu nổi loạn rồi, “Làm như vậy rất nguy hiểm.”

Nếu như Lạc Thiên không cẩn thận lạc trong tiểu tiểu thế giới hoặc là bị liên minh phát hiện, hậu quả đều không thể tưởng tượng nổi.

“Em ngoan ngoãn chờ anh về, nhiều nhất là ba ngày, em có thể gặp lại anh.” Phong Kỳ thấp giọng dỗ dành.

“Với em là ba ngày, nhưng mà với anh là rất lâu rất lâu,” Lạc Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tủi thân, “Em không muốn để anh một mình.”

Trái tim Phong Kỳ lại mềm nhũn, “Anh quen một mình rồi.”

“Nhưng mà bây giờ anh có em rồi.” Lạc Thiên kiên định nói.

Phong Kỳ đương nhiên rất muốn Lạc Thiên vẫn luôn bầu bạn với mình, đã được trải nghiệm cảm giác có đóa hoa hồng trên ngực, thì ai còn muốn quay lại thời điểm quạnh quẽ một mình?

“Sẽ gặp nguy hiểm.” Phong Kỳ giơ tay vuốt vuốt đuôi tóc Lạc Thiên, “Ngoan nào.”

“Em sẽ cẩn thận hết sức,” Lạc Thiên vươn tay ôm hông Phong Kỳ, “Em đi với anh.”

Thực ra Phong Kỳ cũng không ép Lạc Thiên được, vì nếu như không đồng ý, Lạc Thiên tự mình lén vào theo càng có thể xảy ra chuyện. Phong Kỳ bất đắc dĩ, đành phải đồng ý dẫn cậu theo.

Thế giới lần này, Phong Kỳ cố tình chọn thân phận ông nội của nam chính, mặt mũi già nua đầy nếp nhăn, toàn thân đầy cảm giác suy nhược. Muốn làm Lạc Thiên không thích, lần sau không tiếp tục đòi theo nữa.

Lạc Thiên vẫn hóa thành một đóa hoa hồng như trước, được trồng trong một chậu hoa tinh xảo, câu nói đầu tiên là —— “Phong Kỳ, anh hôn em cái đi!”

Phong Kỳ nhíu nhíu mày, nếp nhăn trên trán như sông núi chập trùng, “Em chắc chắn chứ?”

“Ừm.” Lạc Thiên vui vẻ nói, cánh hoa ra sức rung lên, “Hôn em cái đi, hôn em cái đi…”

Phong Kỳ bất đắc dĩ cúi đầu, đôi mắt vẩn đục lóe qua một tia sáng, đôi môi khô quắt nhẹ nhàng hôn lên đóa hoa hồng tươi mới.

“Khà khà,” Lạc Thiên hào hứng cười cười, “Sau này ngày cũng phải hôn em một cái nhé.”

Ánh mắt Phong Kỳ dịu dàng, vươn ngón tay khô cằn ra chầm chậm v**t v* bông hoa hồng trắng tinh, “Ngốc…”

Cô gái ngồi trong xe căng thẳng kéo vày, “Ây, lát nữa là gặp ông nội anh rồi, em có cần chú ý gì không?”

“Chàng trai cầm tay cô, dịu giọng nói: “Ông nội anh ngày nào cũng ôm một chậu hoa trên tay, em thấy đừng bao giờ hỏi nhé, cũng tuyệt đối đừng đụng vào chậu hoa của ông là được.”

“Dạ,” Cô giá hít một hơi thật sâu, “Chắc chắn em sẽ không phá lung tung, ông nội anh thích hoa hả? Vậy lần sau em mang chậu hoa tặng ông nhé? Ông thích hoa gì? Mấy ông lão tuổi này toàn thích hoa lan nhỉ?”

“Đừng nói nữa, bây giờ ông… hơi lú lẫn, hay nói chuyện với chậu hoa đó,” Chàng trai khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói, “Ông thân thiết với chậu hoa hơn bất cứ ai trong nhà, là một chậu hoa hồng —— mà em cũng tuyệt đối đừng tặng hoa cho ông. Ông nói chậu hoa của ông sẽ “ghen” không vui đấy.”

Cô gái bật cười, “Ông nội đáng yêu thật đấy.”

“Đáng yêu bằng anh không?” Chàng trai nhướng mày, hai người ghé vào nhau cùng cười.

Sau khi thuận lợi từ tiểu thế giới đi ra, Phong Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm. Lạc Thiên trực tiếp trở mình chui vào trong ngực của hắn, thoả mãn hít một hơi thật sâu, “Phong Kỳ, nếu như em cũng giống như anh, có thể trở thành một nhân vật trong đó là tốt rồi.”

Phong Kỳ giật mình, thực ra hắn cũng từng cân nhắc đến vấn đề này.

Rốt cuộc thì tinh thần lực của Lạc Thiên cấp mấy hắn vẫn chưa đo thử, sợ đo tinh thần lực sẽ thu hút sự chú ý của liên minh.

Chuyện người tổng hợp gien thức tỉnh tinh thần lực đủ để khuấy động lay động gốc rễ của liên minh, Phong Kỳ không thể mạo hiểm như vậy được.

Phong Kỳ nhẹ ôm vai Lạc Thiên, “Như bây giờ cũng rất tốt.”

Hai người họ ở trong tiểu thế giới ba năm, thế giới bên ngoài chỉ qua một quãng thời gian rất ngắn. Lần thứ hai đến tiểu thế giới, Lạc Thiên càng thấy đau lòng cho Phong Kỳ hơn, cảm giác chênh lệch thời gian cực cao này sẽ khiến người ta nảy sinh hoài nghi với hiện thực.

Dưới cường độ làm việc này, Phong Kỳ lại vẫn có thể duy trì được sự tỉnh táo và thong dong như vậy, Lạc Thiên ôm chầm cổ của Phong Kỳ, khẽ ngẩng đầu, “Phong Kỳ, em muốn hôn anh.”

Khi xem cậu là hoa hồng thì Phong Kỳ có thể không chút kiêng dè hôn cậu hết lần này đến lần khác.

Nhưng khi cậu là Lạc Thiên… Phong Kỳ nhìn đôi môi trắng nhợt của cậu, yết hầu chầm chậm lên xuống, hồi lâu mới nghiêng mặt, đưa má cho Lạc Thiên.

Đôi môi mềm mại lập tức chạm lên má của hắn, bản thân Phong Kỳ cũng không phát hiện khóe miệng của mình đã hơi nhếch lên trong khoảnh khắc đó.

Sau đó… cảm giác mềm mại như chuồn chuồn lướt nước rơi vào khóe môi của hắn, mùi hương hoa hồng đọng lại thoáng lóe lên. Phong Kỳ ngoảnh mặt sang, yên lặng nhìn Lạc Thiên.

Lạc Thiên ngắm nhìn Phong Kỳ, vẻ mặt vừa rụt rè vừa cẩn thận, hàng mi dài chậm rãi chớp chớp, khóe miệng khẽ mím lại.

Đã lâu lắm rồi Phong Kỳ không thấy vẻ mặt đó của cậu, ngôn từ đã chạy trước suy nghĩ theo bản năng thốt ra —— “Đừng sợ.”

Lạc Thiên chớp mắt một cái, ánh nước chợt lóe lên, một lần nữa nhào vào trong ngực Phong Kỳ, hơi thở gấp gáp dồn dập phập phồng bên gáy Phong Kỳ.

“Đừng sợ.” Phong Kỳ thấp giọng nói, cúi đầu hôn l*n đ*nh đầu của cậu, ôm đáp lại Lạc Thiên đang run lên nhè nhẹ. Cúi mặt, ánh mắt ấm áp chiếu xuống khuôn mặt của Lạc Thiên, Lạc Thiên chậm rãi ngẩng đầu, va vào tầm mắt nóng rực của Phong Kỳ, môi run lên, lặng lẽ ngước mặt.

Vừa nguy hiểm vừa ngọt ngào, như bông hoa hồng có gai giấu mình trong tuyết.

Cuộc gặp gỡ này ngay từ khi bắt đầu đã xác định sẽ dẫn về hướng nào.

Bốn cánh môi dính vào nhau thật chặt, hương vị thực sự ngọt ngào đến mức khó mà tin được. Chút lo âu của Phong Kỳ phút chốc mất phương hướng trong hương vị ngọt ngào này, gì mà nhân viên tuần tra mãi mãi phải cô độc, gì mà quy tắc, quên hết tất cả. Đúng lúc này, trong khoảnh khắc này, hắn muốn ôm Lạc Thiên, hôn cậu, thừa nhận rằng mình đã phải lòng cậu.

“Phong Kỳ…” Lạc Thiên áp vào môi Phong Kỳ, thấp giọng nói, “Em yêu anh.”

Ngón cái Phong Kỳ lướt qua gương mặt mềm mại của cậu, “Anh…”

“Không cần nói.” Lạc Thiên m*t nhẹ môi hắn, “Nếu như không thể, thì không cần nói.”

Phong Kỳ rung động trong lòng, trở mình đè Lạc Thiên xuống, cúi đầu lần nữa hôn Lạc Thiên thật sâu. Hắn mở thế giới tinh thần lực của mình ra, biển sao rơi xuống, Lạc Thiên cũng lập tức mở toang thế giới tinh thần lực của mình ra, hoa hồng và biển sao phút chốc chồng vào nhau. Một giọt nước của Lạc Thiên chảy xuống trong lúc kích động.

“Đừng khóc,” Phong Kỳ hôn nước mắt của cậu, “Đừng sợ.”

“Em không sợ,” Lạc Thiên giơ tay lên v**t v* xương mày sắc sảo của Phong Kỳ, “Chỉ là em… rất vui.”

Tình yêu, Phong Kỳ chưa bao giờ nghĩ đến, chưa bao giờ hiểu đó là gì, cũng không định dây vào.

Song thì ra nó không bao giờ cho người ta thời gian chuẩn bị, vào ngày tháng năm nào đó, âm thầm lặng lẽ đáp xuống tại một thời khắc không đáng chú ý, ăn mòn toàn bộ lý trí, khiến người ta cam tâm tình nguyện cúi đầu khuất phục.

Phong Kỳ cúi thấp đầu, trán kề lên trán Lạc Thiên, cười khổ một tiếng, “Anh không biết, điều anh làm bây giờ là đúng hay sai.”

“Em yêu anh, không có đúng sai.” Lạc Thiên nhẹ giọng hỏi, “Phong Kỳ, có phải anh hối hận vì đã cứu em không?”

Phong Kỳ giật bắn cà người, đột ngột ý thức được lời nói của mình sẽ làm cho Lạc Thiên bất an đến nhường nào. Hắn vội hôn lên mi tâm của cậu, bù đắp lại nói: “Đương nhiên là anh không hối hận.”

Lạc Thiên vẫn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Anh hối hận cũng không sao cả, em có thể quay về.”

“Đừng nói nữa, anh sai rồi,” Phong Kỳ bất đắc dĩ nói, “Anh không hề hối hận chút nào, chỉ là… anh rất sợ em sẽ gặp nguy hiểm.”

Lạc Thiên ngẩng đầu, đôi mắt tỏa sáng như con báo con, “Em không sợ đâu.”

“Em không sợ thì anh yên tâm,” Phong Kỳ không muốn tiếp tục nói theo hướng tiêu cực, đứng dậy hỏi, “Làm đồ ăn ngon cho em nhé?”

“Dạ!” Trên mặt Lạc Thiên nở nụ cười xán lạn, bật cái nhào lên lưng Phong Kỳ. Phong Kỳ vô cùng ăn ý đỡ cậu, “Bánh táo?”

“Được!” Lạc Thiên giơ tay, “Xuất phát!”

“Đùng!” Cửa phòng thí nghiệm đột ngột bật ra, Vu Tuyền không kiên nhẫn quay mặt sang, “Cậu nhẹ tay thôi.” Thí nghiệm người tổng hợp gien mới rất không thuận lợi, gan của người tổng hợp này nhỏ một cách kỳ lạ, chút gió thổi cỏ lay thôi cũng sợ đến mức run cả người miệng bọt mép. Vu Tuyền đã bắt đầu thấy hơi hoài niệm người tổng hợp gien lúc nào cũng im thin thít kia.

“Vu, Vu Tuyền,” Mặt Mạch Khang Đức đỏ ửng lên đầy phấn khích, “Chắc chắn anh sẽ không tưởng tượng được tôi đã phát hiện ra cái gì đâu.”

Lúc trước tiến hành thí nghiệm, Mạch Khang Đức thấy người tổng hợp gien kia bất kể tiệm nguyên tố gien gì vào cũng không kêu đau, trông như tê liệt. Mạch Khang Đức lên cơn lười biếng, bèn cắm luôn cả máy kiểm tra đo lường tinh thần lực vào cơ thể người đó luôn luôn.

Hắn không nghĩ là thứ đồ chơi đó sẽ có tác dụng gì, khi ấy cũng mang chút thái độ như là “thích ra sao thì ra”.

Không ngờ rằng, một thời gian dài sau khi vật thí nghiệm mất tích, hôm nay hắn mới sắp xếp xử lý máy móc mới phát hiện ra máy kiểm tra đo lường tinh thần lực cấy vào cơ thể người tổng hợp gien lại có hưởng ứng!

Vu Tuyền nghe Mạch Khang Đức lắp ba lắp bắp trình bày xong, lập tức giật lấy máy đo lường tinh thần lực trên tay Mạch Khang Đức.

Trên màn hình hiện lên rõ ràng:

Thuộc tính: Người tổng hợp gien

Tinh thần lực: Cấp B

Cấp B đã có thể đi vào tiểu thế giới làm người trông giữ!

Cảm giác hưng phấn như dời núi lấp biển bao phủ toàn thân, Vu Tuyền đứng không vững lảo đà lảo đảo, nói năng không lưu loát hỏi Mạch Khang Đức: “Anh chắc chắn là cậu ta?”

“Tôi chắc chắn, chắc chắn sẽ không sai.” Mạch Khang Đức khẳng định, bản thân hắn cũng là hưng phấn đến sắp run lên.

Vu Tuyền gật đầu, trên mặt hiện ra một loại cuồng nhiệt, “Lập tức thông báo liên minh!”

Bình Luận (0)
Comment