Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 404

☆, Chương 404

Thế giới 25: Lạc Thiên 10

Nói theo một ý nghĩa nào đó thì Phong Kỳ là một kẻ cuồng công việc, từ tiểu thế giới đi ra, thường chỉ cần nghỉ ngơi sơ sơ là sẽ lập tức tập trung vào công việc. Nhưng mà bây giờ hắn có Lạc Thiên.

Lạc Thiên khác với hắn, hắn không đành lòng để Lạc Thiên làm một đóa hoa hồng ngay cả một miếng cơm cũng không được ăn trong tiểu thế giới một thời gian dài được. Thế là một lần nữa đệ đơn xin nghỉ với liên minh.

Hắn đã nghĩ kỹ muốn ở bên Lạc Thiên, bù đắp lại quãng thời gian hắn hoang phí trong tiểu thế giới.

Thời gian trong tiểu thế giới đối với Phong Kỳ mà nói không hề có ý nghĩa gì cả, nhưng Lạc Thiên trái lại trông trưởng thành hơn không ít, có điều vẫn thích làm nũng. Đột ngột ào đến trước mặt hắn, m*t mạnh môi hắn, dáng vẻ vừa ngây thơ vừa xảo quyệt, mang theo sức hấp dẫn tự nhiên.

Phong Kỳ tay dài chân dài ngồi trên bãi cỏ xanh, áo choàng màu trắng phấp phới, dịu dàng nhìn cậu, vẻ mặt hiền hòa dung túng muốn gì cứ lấy trong cơn gió nhẹ.

Lạc Thiên bị vẻ thong dong của hắn thu hút, ghé đến lại hôn môi của hắn.

Phong Kỳ ôm eo cậu, hôn đáp lại.

Mùi hương thoang thoảng truyền vào từ đầu mũi —— mùi hương đó rất phức tạp, không thể diễn tả rõ ràng là mùi hương ra sao, song dường như là hòa trộn tất cả các hương thơm tốt đẹp nhất, khiến người ta cầm lòng không đậu muốn chiếm lấy nhiều hơn nữa. Phong Kỳ khẽ thở dài, cắn môi Lạc Thiên, nói như thở dài: “Sao thơm vậy?”

Mặt Lạc Thiên đỏ bừng, cánh tay ôm cổ Phong Kỳ co lại, mười ngón tay khóa trên xương bả vai Phong Kỳ, thấp giọng nói: “Em đ*ng d*c.”

“Khụ!” Phong Kỳ suýt chút nữa tự sặc hơi mình, nghiêng đầu sang ho sù sụ mấy lần, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo ho tới đỏ bừng. Sau khi tiếng ho nhỏ dần mới quay đầu sang đối diện với đôi mắt nóng bỏng sáng ngời của Lạc Thiên, mặt vẫn còn đỏ, vẻ ngượng ngùng, “Nói nhăng gì đó.”

“Em không nói quàng,” Lạc Thiên ngồi xếp bằng trên người Phong Kỳ, mặc áo choàng dài tương tự với Phong Kỳ, ưỡn ưỡn hông, rất nghiêm túc nói, “Em thích anh, nên đ*ng d*c.”

Phong Kỳ giơ tay bịt kín miệng cậu, bàn tay che nửa dưới gương mặt của Lạc Thiên, chỉ chừa lại đôi mắt to tròn, hàng mi dài dày, đọng chút hơi nước một cách tự nhiên, nồng nhiệt b*n r* ánh mắt nóng bỏng cô đọng.

Tay như bị dính sợi đường, chần chừ không thể rời khỏi đôi gò má mềm mại. Tim Phong Kỳ đập rộn lên, nghi rằng tiếng tim mình đập đã lớn đến mức vang vọng khắp cả hành tinh.

Lạc Thiên lẳng lặng nhìn Phong Kỳ, chỉ dùng ánh mắt để nói chuyện. Trước giờ cậu vẫn luôn như vậy, đôi mắt sáng ngời chỉ vừa liếc nhìn lập tức bộ lộc tình ý vô hạn.

Phong Kỳ chậm rãi cúi đầu, bàn tay từ từ dời đi theo động tác ghé đến gần của hắn, hai đôi môi lại một lần nữa dính lấy nhau như thể hút nhau. Nụ hôn lần này thiếu đi chút cảm giác đùa giỡn, có điều gì đó khác thường dần thiêu cháy giữa hai người, từng chút từng chút cảm giác xâm lược tràn ra trong cuộc truy đuổi qua lại giữa môi lưỡi.

“Phong Kỳ…” Giọng Lạc Thiên khàn khàn, ngẩng đầu lên chóp mũi sượt qua đầu mũi Phong Kỳ, chậm rãi ngước mặt lên để lộ cần cổ thon dài của mình, tư thái như hiến tế.

Phong Kỳ giơ tay lên, ngón tay trượt từ cằm của cậu men theo đường cong duyên dáng xuống đến yết hầu khéo léo. Khi yêu một người, cả con tim và thể xác đều sẽ vô thức tiếp cận đối phương, nhẫn nhịn và kiềm chế sụp đổ hết trước tư thái nhiệt tình mời gọi của Lạc Thiên.

Nếu yêu, thế thì tại sao lại không chứ?

Phong Kỳ hơi suy nghĩ, cả hai đã lập tức ngã lên chiếc giường lớn mềm mại trắng tinh.

Tầm mắt bỗng chốc quấn quýt nhen lửa, Phong Kỳ cúi đầu hôn Lạc Thiên, động tác cực kỳ dịu dàng. Từng tí từng tí một dùng môi mình đáp lại phần yêu thương ngây ngô hồn nhiên này, đóa hoa hồng của hắn, từ trên trời đáp xuống, tốt đẹp đến mức không chân thực, cảm kích ngập lòng hắn.

Trong sự dịu dàng của Phong Kỳ bao hàm sự quý trọng, làm khóe mặt Lạc Thiên không khỏi ươn ướt. Cậu cảm giác mình là người may mắn nhất trên đời này, có thể gặp được một người tốt như Phong Kỳ. Hai tay luồn vào áo choàng màu trắng của Phong Kỳ, lướt qua cánh tay rắn chắc của Phong Kỳ, chính đôi tay này đã đào cậu ra từ trong đống tuyết giá băng, cho cậu có được cuộc sống mới.

Đã không cần bất cứ ngôn từ gì, hai người từng mở tinh thần lực cho nhau giờ phút này đã hết lòng tin tưởng đối phương.

Phong Kỳ chống người dậy, ánh sáng trút xuống từ đôi mắt sâu thẳm ấy khiến Lạc Thiên không khỏi run rẩy, hắn nói: “Đừng sợ.”

“Phong Kỳ…” Lạc Thiên duỗi cánh tay mịn màng leo lên bả vai chập trùng của Phong Kỳ, khóe mắt ngậm ánh nước, “Em yêu anh.”

Trong giây phút kết hợp cả hai người đồng thời hít một hơi thật sâu, như là tìm được một mảnh ghép còn thiếu của bức tranh xếp hình vốn của mình trên thế giới này vậy, phù hợp như thế thích thú như vậy. Nước mắt của Lạc Thiên đã rơi nhiều không đếm được, Phong Kỳ l**m nước mắt của cậu, “Đừng khóc, anh yêu em.”

Lạc Thiên ôm hắn thật chặt nước mắt rơi vào cổ hắn, nhẹ giọng nói: “Phong Kỳ, em thật sự rất vui…”

“Anh cũng vậy…” Phong Kỳ hôn vào sườn cổ cậu, lồng ngực đánh trống ầm ĩ, “Đừng sợ.”

Đó là hai chữ cuối cùng mà Lạc Thiên nghe thấy Phong Kỳ nói trong ngày hôm đó, còn lại đều bị tiếng th* d*c và tiếng rên rĩ thay vào. Lạc Thiên nói mình đ*ng d*c, tình hình thực tế đúng là cũng gần như vậy, cậu ôm Phong Kỳ lớn tiếng rít lên, hết lần này đến lần khác đòi Phong Kỳ tiếp tục.

Mấy chục chiếc phi thuyền bao vây hành tinh, sắc mặt Vu Tuyền nặng nề, “Xác định là đây?”

Mạch Khang Đức khẳng định: “Không sai.”

Thế thì phiền phức, vậy mà là hành tinh cảu Phong Kỳ.

Sao lại chạy đến nơi này được? Vu Tuyền thật sự không nghĩ ra nổi.

Hành tinh của nhân viên tuần tra phòng bị cao, đừng nói là người tổng hợp gien, ngay cả thành viên của liên minh cũng không thể tùy ý đổ bộ. Nhất định phải thông qua thần lực của nhân viên tuần tra mới được phép hạ cánh.

Người tổng hợp gien thí nghiệm đó không thể tự mình lén chuồn đến được, chắc chắn là do Phong Kỳ đích thân dẫn cậu vào.

Bàn tay chắp sau lưng Vu Tuyền hơi cuộn tròn, hết sức nôn nóng. Đây là cuộc thí nghiệm không được công khai với dân chúng, liên minh đã nhiều lần yêu cầu không được gây ra biến động hoặc hỗn loạn quy mô lớn. Nếu như cưỡng chế hạ cánh, hành tinh và phi thuyền sinh ra va chạm, khó để nói trước được tình hình sẽ leo thang đến mức nào.

Vướng tay vướng chân, quá khó giải quyết.

Vu Tuyền giơ máy truyền tin trên tay lên, bấm gọi vô tuyến, khuôn mặt Vu Giang lập tức xuất hiện ngay trước mặt. Nhìn thấy Vu Tuyền, vẻ mặt của Vu Giang hơi mất tự nhiên, “Có chuyện gì?”

Vu Tuyền và Vu Giang vốn là một cặp song sinh, sau khi Vu Giang sinh ra không lâu đã thức tỉnh tinh thần lực cấp A, bị liên minh đón đi làm nhân viên tuần tra. Vì Vu Giang làm nhân viên tuần tra nên hai anh em thường ngày gần như chả liên lạc với nhau bao giờ.

“Vu Giang, tôi cần cậu tiếp một tay.” Vu Tuyền nghiêm túc nói.

Khi Vu Tuyền yêu cầu Vu Giang bảo Phong Kỳ mở tinh thần lực ra cho phép bọn họ hạ cánh, Vu Giang tức thì bật cười thành tiếng, “Anh đang nói đùa đó hả? Anh tưởng nhân viên tuần tra là đồ ngu à? Mắc mớ gì phải cho các anh hạ cánh?”

Thí nghiệm là bí mật, nhưng nhân viên tuần tra là thực thể có cấp bậc nhất trên hành tinh, mang trong mình tinh thần lực siêu phàm, cho dù người tổng hợp gien có thức tỉnh tinh thần lực thì vẫn không hề ảnh hưởng đến địa vị của bọn họ. Vu Tuyền gửi đơn xin chỉ thị từ liên minh, sau khi được liên minh phê duyệt tạm thời xong, bèn nói với Vu Giang: “Trên hành tinh của Phong Kỳ có một người tổng hợp gien, đã thức tỉnh tinh thần lực, cậu ta là vật thí nghiệm của tôi, tôi nhất định phải mang cậu ta đi.”

Vu Giang hết sức kinh hãi.

Trong nhà Phong Kỳ có người hắn biết, nhưng không ngờ là thân phận của người đó lại phức tạp đến vậy.

Vu Tuyền lại mất thêm một ít thời gian để giải thích cho Vu Giang về thí nghiệm và thái độ của liên minh. Vu Giang cũng rất rõ ràng, chắc chắn liên minh biết chuyện và còn ủng hộ.

Tốc độ tan vỡ của tiểu thế giới hiện nay tăng lên nhiều, nếu như có thể làm người tổng hợp gien thức tỉnh tinh thần lực, vậy thì sẽ liên tục có thêm người trông giữ. Đối với các nhân viên tuần tra vất vả làm việc như bọn họ thì hiệu suất xử lý từng tiểu thế giới sẽ cao hơn rất nhiều.

Vu Giang chần chừ một chút, trong đầu nhanh chóng cân nhắc hơn thiệt.

Dạo gần đây Phong Kỳ càng ngày càng khác thường, hắn lại thấy đơn xin nghỉ của Phong Kỳ. Trong một thời gian ngắn liên tục xin nghỉ như vậy, rất khó để không nghi ngờ rằng Phong Kỳ đang theo bước Diệp Lam.

Như thế chẳng phải đáng tiếc lắm sao?

Phong Kỳ là thần trong các nhân viên tuần tra đấy.

“Được, để tôi liên hệ với cậu ta.” Vu Giang đồng ý.

Giữa các nhân viên tuần tra ngoại trừ khu tinh thần công cộng ra, còn có kênh cộng đồng để liên lạc khi cần thiết, thường được dùng để bàn giao công việc.

Vu Giang đáp xuống lập tức liên lạc với Phong Kỳ.

“Cậu ta ẩn…” Giang lúng túng ngẩng đầu.

Vu Tuyền cắn da khô bong lên trên môi dưới, “Không sao, chúng ta có thể đợi.”

Trong bồn tắm to lớn, Lạc Thiên ngồi trong lòng Phong Kỳ nghịch nước, giơ tay lên giội nước vào mặt Phong Kỳ. Phong Kỳ mỉm cười, không né tránh, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu, “Thích nước vậy sao?”

“Ừm,” Lạc Thiên chôn cánh tay mình trong nước, nhẹ giọng đáp, “Nước khiến em cảm thấy an toàn.”

Không biết tại sao Phong Kỳ lại thấy hơi xót xa trong tim, lòng bàn tay đặt lên bả vai Lạc Thiên, “Sau này em sẽ rất an toàn.”

“Em biết,” Lạc Thiên ngước mặt lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, “Phong Kỳ sẽ bảo vệ em.”

Phong Kỳ thấy ngọt ngào trong lòng, đừng nói là hoa trong tim, thậm chí có thể trào cả mật.

Do bị liên minh quản thúc, nên Phong Kỳ ngăn chặn hoa trên mặ đất. Nên hắn giơ tay gọi sao trong tinh thần lực ra, thả trên mặt nước, ánh sáng trong trẻo lấp lóe, lờ mờ thành một hình vẽ.

“Phong Kỳ?” Lạc Thiên chỉ mặt nước, hiếu kỳ nhìn hắn.

Phong Kỳ nắm tay cậu, từ từ nối các vì sao lại, là một hình vẽ phức tạp tinh tế. Lạc Thiên không hiểu, ngước mắt lên chớp chớp, Phong Kỳ cúi đầu hôn lên mắt cậu, “Trong ngôn ngữ cổ của liên minh, có nghĩa là “vĩnh cửu”.”

“Vĩnh cửu?” Lạc Thiên lẩm bẩm nói theo.

“Đúng vậy,” Phong Kỳ áp khuôn mặt cậu vào lồng ngực mình, “Chúng ta đã bước vào vĩnh cửu.”

Sau ba ngày chờ đợi, cuối cùng Vu Giang cũng liên lạc được với Phong Kỳ, để tránh thêm phần rắc rối, Vu Giang giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Phong Kỳ! Cậu lại nghỉ à?”

“Ừm.” Giọng của Phong Kỳ thoạt nghe dịu dàng hơn trước hẳn.

Vu Giang càng khẳng định suy đoán của mình, qua dăm ba câu nói ra yêu cầu của mình —— hắn muốn đáp xuống chỗ của Phong Kỳ, nói chút chuyện với Phong Kỳ.

Đổi lại là Phong Kỳ trước đây, chắc chắn sẽ lịch thiệp từ chối, nhưng sau khi ở bên Lạc Thiên, dường như lòng dạ hắn không còn lạnh lùng cứng rắn như xưa nữa, “Được.”

Vu Giang triệt để xác định suy đoán của mình—— Phong Kỳ sắp có chuyện rồi.

Lớp phòng ngự tinh thần lực của hành tinh mở ra một lỗ hỏng, chiếc phi thuyền Vu Tuyền đang ở lặng lẽ đáp xuống.

Đó là một hành tinh đẹp đẽ, cỏ xanh mềm mại phất phơ trong gió nhẹ. AI hình mèo đang lăn lộn trên đồng cỏ, nhìn thấy chiếc phi thuyền lạ cũng không kinh ngạc chút nào, vẫn thản nhiên l**m đuôi của mình.

Khoang cửa mở ra, Vu Tuyền bước xuống, Mạch Khang Đức và hộ vệ của liên minh võ trang đầy mình ngay sau lưng.

AI không hiểu, đứng lên hỏi: “Mấy người chơi cái gì vậy?”

“Tôi tìm Phong Kỳ…” Vu Tuyền chậm rãi nói, “Và một người tổng hợp gien nữa.”

Ngay khi phi thuyền đáp xuống Phong Kỳ lập tức thấy không ổn. Vì khi phi thuyền mở ra, không có tinh thần lực trào ra, đối với Phong Kỳ mà nói, như là có “bóng ma” đáp xuống hành tinh này.

Lạc Thiên đang nằm sấp bên cạnh xem Phong Kỳ nấu cơm, Phong Kỳ chợt lạnh mặt, nói với cậu: “Em chờ ở trong đừng ra ngoài.”

Vẻ mặt Lạc Thiên đầy luống cuống, “Phong…”

Phong Kỳ đã dịch chuyển ra ngoài.

Bóng người áo trắng xuất hiện ngay trước mặt Vu Tuyền. Trong lòng Vu Tuyền thoáng kinh hãi, áp lực từ tinh thần lực của nhân viên tuần tra cấp S thật sự kinh khủng. Nếu như hắn không đeo thiết bị cách ly có thể chống lại tinh thần lực thì không chừng bây giờ hắn không đứng vững được.

Phong Kỳ bình tĩnh nói: “Anh không phải Vu Giang.”

Tuy ngoại hình giống y như đúc, song người trước mặt lại không hề có một chút tinh thần lực nào.

“Đúng, tôi là anh của cậu ta, Vu Tuyền,” Vu Tuyền khách sáo nói, “Sở dĩ mượn tên của cậu ta, vì muốn giải quyết chuyện này trong yên bình.”

“Chuyện gì?” Phong Kỳ đã âm thầm bắt đầu đề phòng.

Vu Tuyền liếc mắt nhìn tòa nhà màu bạc sau lưng hắn, từ tốn nói: “Tôi đến tìm một người tổng hợp gien.”

“Chỗ của tôi không có người tổng hợp gien.” Phong Kỳ đã âm thầm lặng lẽ xây dựng một lớp bình phong bằng tinh thần lực quanh Lạc Thiên đang ở bên trong.

Vu Tuyền nhìn Phong Kỳ vẻ mặt lạnh lùng, nhẹ giọng thở dài, “Cậu nhân viên tuần tra, tôi thật sự không muốn như vậy.”

Hắn vừa dứt tiếng, Mạch Khang Đức và hộ vệ của liên minh đằng sau đồng loạt nổ súng về phía Phong Kỳ.

Viên đạn đặc biệt dùng để đối phó với người có tinh thần lực phút chốc rơi xuống đất, tức thì có một chùm sáng trong suốt bao vây lấy Phong Kỳ. Áp lực mạnh mẽ khiến hơi khom eo rất nhẹ, hắn ngẩng lên trên mặt đã xuất hiện vẻ tức giận, “Tôi nói, ở đây không có người tổng hợp gien.”

“Chưa chắc.” Vu Tuyền phất tay, đạn một lần nữa b*n r*.

Phong Kỳ cũng có mối băn khoăn. Lạc Thiên đang trốn trong nhà, người này thoạt nhìn chẳng có bao nhiêu ý tốt với Lạc Thiên, hắn không thể để Vu Tuyền mang Lạc Thiên đi được, và đồng thời không thể làm lớn chuyện lên được.

Chùm sáng dày hơn trước đó gấp đôi, vai Phong Kỳ cũng càng lúc càng đổ xuống, vẻ mặt lạnh lùng, đè nén kích động muốn phản kháng trong lòng.

“Đừng làm anh ấy bị thương!”

Một giọng nói lanh lảnh vang lên sau lưng, Phong Kỳ lập tức ngoái lại, “Lạc Thiên!” Ấy mà cậu đã phá bình phong bằng tinh thần lực của hắn!

Sắc mặt Lạc Thiên trắng bệch, Vu Tuyền vừa nhìn thấy cậu, mặt mày lập tức trở nên hưng phấn, “Là cậu ta! Bắt cậu ta lại!”

Mạch Khang Đức xông lên trước tiên, có thể tìm được người tổng hợp gien này là nhờ công của hắn.

“Đừng chạm vào em ấy!” Phong Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, tránh thoát chùm sáng đang ràng buộc hắn, chùm sáng như lưỡi dao cắt rách áo choàng và cơ thể hắn, để lộ từng vệt từng vệt máu.

Lạc Thiên mắt thấy vệt đỏ tươi trên người hắn, tức hét lên một tiếng.

Tiếng hét đó chói tai đến mức gần như là kh*ng b*.

Tức thì, một tinh thần lực mạnh mẽ đến mức khiến tất cả những người đang mang thiết bị cách ly không khỏi quỳ sụp xuống bùng nổ. Chớp mắt cái tinh thần lực như lưỡi dao quét ngang qua cả hành tinh! Mạch Khang Đức xông lên đầu tiên trực tiếp bị cắt thành hai nửa, hộ vệ đằng sau bao gồm cả Vu Tuyền cùng ngã xuống đất không dậy nổi.

Phong Kỳ ở ngoài cùng cũng thấy gờn gợn trong lồng ngực, rồi đột ngột phun ra một ngụm máu tươi.

Trung tâm của cơn bão tinh thần lực—— một người gầy gò cũng té quỵ trên đất, sống lưng cậu mỏng manh như cánh chim, dang rộng về phía bầu trời, người tắm đầy máu.

“Lạc Thiên——!”

Bình Luận (0)
Comment