☆, Chương 407
Thế giới 25: Lạc Thiên 13
Nhiệm vụ của nam phụ phức tạp hơn nhân vật nền rất nhiều, tình tiết phải theo cũng nhiều hơn. Cấp bậc nhân vật càng cao, giả thiết càng đầy đủ, hình tượng phải giữ càng phiền phức, đồng nghĩa với khả năng nhiệm vụ thất bại sẽ cao hơn.
Lần này Lạc Thiên là nam phụ dịu dàng nặng tình, giả thiết là vương gia hiền hòa như ngọc một cây si lặng yên trả giá, thân phận của nữ chính là con gái tội thần bị bắt làm quan kỹ. Nhiệm vụ đầu tiên của Lạc Thiên đó là đón nữ chính từ trong quán ra.
Phong Kỳ chọn thân phận thị vệ có thể theo hầu bên cạnh Lạc Thiên, khuôn mặt bình thường không hề có cảm giác tồn tại, theo sau Lạc Thiên như một cái bóng.
Chiếc xe ngựa màu đen lẳng lặng chờ ngay cổng phủ, bọn thị vệ khoanh tay đứng im, Phong Kỳ đi theo phía sau Lạc Thiên trong phạm vi nửa bước, ngoan ngoãn phục tùng. Đỡ Lạc Thiên lên xe ngựa, Lạc Thiên ngồi vào trong xe, màn xe che lại, khóe môi Lạc Thiên cong lên thành một nụ cười vui vẻ ấm áp dịu dàng, “Mục Tam, vào.”
“Vâng, vương gia.” Phong Kỳ kính cẩn đáp lời, cất bước lên xe, chui vào trong xe. Sau khi màn xe thả xuống, Lạc Thiên nở nụ cười xảo quyệt với hắn, “Ngươi phải cố gắng kề cận bảo vệ bản vương, đừng để đám oanh yến kia đến gần bản vương.”
“Vương gia giữ mình trong sạch, không có đâu.” Phong Kỳ dịu giọng nói.
Bên trong xe không có người ngoài, Lạc Thiên không cần lo mình có bất kỳ hành động làm hỏng hình tượng nào. Ánh mắt bộc trực ngắm nhìn Phong Kỳ, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.
Người này đã đi theo cậu qua rất nhiều thế giới, tuy rằng về mặt thân phận cực kỳ bí ẩn, không chịu để lộ tên thật và thông tin của mình song Lạc Thiên lại không buồn để ý. Bởi vì cậu có thể cảm nhận được sự yêu thích rõ ràng tuyệt đối của hắn.
Nếu như trên đời chỉ có một chuyện có thể tin tưởng được, vậy chắc chắn đó là người này yêu cậu rất sâu sắc.
Cảm giác được người khác yêu thật sự rất hạnh phúc.
Lạc Thiên lặng lẽ đưa tay ra, đầu ngón tay thăm dò nhắm về phía hắn.
Phong Kỳ thấy ngọt ngào trong tim, cũng đưa ngón tay mình ra đối diện với Lạc Thiên. Đầu ngón tay hai người chạm nhau, da thịt hơi lạnh tê tê dại dại, một chút thân mật bé nhỏ thôi cũng khiến cả hai thầm cười.
“Này,” Ngón trỏ Lạc Thiên cuốn lấy ngón trỏ Phong Kỳ, gò má ngước lên, nhân vật này có một lúm đồng tiền nông, dưới sự tô điểm từ linh hồn của Lạc Thiên càng toát lên sự sinh động, “Sau khi nhiệm vụ này hoàn thành, liệu chúng ta có thể gặp nhau không?”
Lạc Thiên vẫn luôn một mực mong chờ được thật sự gặp người trước mắt, nên đã từng hỏi Phong Kỳ và hệ thộng có phải chỉ cần cậu hoàn thành tất cả nhiệm vụ là sẽ có cơ hội được gặp Phong Kỳ đúng không. Hệ thống không thể trả lời, mà Phong Kỳ cũng không nói rõ ràng.
“Anh sẽ cố gắng.” Phong Kỳ dịu giọng nói, giọng điệu kiên định. Hắn không nói dối cũng không qua loa, thái độ chân thành khiến Lạc Thiên không khỏi thấy an lòng. Tốt quá, có một người thích cậu như vậy, bầu bạn bên cậu. Lạc Thiên cúi thấp đầu, cầm ngón trỏ của Phong Kỳ lên chạm vào mi tâm mình, “Cảm ơn anh.”
Phong Kỳ rung động trong lòng. Cái cảm giác ngọt ngào cay đắng kia lúc nào cũng vây lấy hắn, đã khiến hắn không nhận rõ được rung động trong tim mình giây phút này do đau hay là vui. Lạc Thiên, Lạc Thiên của hắn, Lạc Thiên mãi mãi khiến hắn động lòng.
Xe ngựa chầm chậm chạy đến nơi làm nhiệm vụ, Lạc Thiên bịn rịn không nỡ buông ngón tay Phong Kỳ ra. Phong Kỳ dùng một ánh mắt ấm áp an ủi cậu, “Cố lên.”
Khóe môi Lạc Thiên khẽ cong lên, trâm ngọc phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt vào mắt cậu, “Yên tâm.” Dáng vẻ tự tin hết sức đáng yêu trong mắt Phong Kỳ.
Đối với việc làm theo tình tiết, Lạc Thiên đã tương đối thuận buồm xuôi gió. Phong Kỳ nhảy xuống xe trước, ngay khoảnh khắc Lạc Thiên vén rèm xe lên, Lạc Thiên đã nhanh chóng thay đổi biểu cảm, quay lại phong thái đàng hoàng trịnh trọng, chắp tay ưỡn ngực, phong độ ngời ngời chỉ vương thất mới có được cậu diễn dịch cực kỳ xuất sắc. Phong Kỳ nhìn bóng lưng thẳng tắp của cậu, thầm thấy vô cùng tự hào về cậu, Lạc Thiên của hắn bất kể là làm gì, đều có thể làm thật tốt.
Nếu như Lạc Thiên không bị nhốt trong những tiểu thế giới này, có thể chọn việc mình thật sự thích làm, vậy sẽ càng tốt hơn.
Phong Kỳ biết mình lại đang bắt đầu vọng tưởng.
Theo như tiến triển thuận lợi của Lạc Thiên trong tiểu thế giới, con tim vốn tĩnh lặng của Phong Kỳ lại một lần nữa lên nhịp đập —— vẫn còn hi vọng. Chỉ cần Vu Tuyền thu thập được đủ số liệu, trạng thái của Lạc Thiên cũng có thể ổn định lại, vậy thì vẫn có cơ hội dẫn hắn rời đi.
Hắn có thể từ bỏ tất cả, cùng Lạc Thiên đến một hành tinh không biết tên sống một cuộc đời bình yên chỉ có hai người họ.
Nghĩ đến khả năng tương lai tốt đẹp đó có thể trở thành sự thật, trong lòng Phong Kỳ không khỏi reo hò, có, sẽ có thể.
Quán là quán của quan gia, cũng coi như rõ ràng sạch sẽ, không có mùi son phấn mù mịt ngột ngạt, hai bên phồn hoa như gấm sương khói lượn lờ như tiên cảnh. Lạc Thiên chắp tay đi vào, thị vệ hai bên mở đường, tuần tự, tràn đầy khí thế.
Nữ chính trong thế giới này vốn là một mỹ nữ và tài nữ nổi tiếng khắp kinh thành, hôm nay là ngày nữ chính lên sân khấu. Rất nhiều các vương tôn công tử từng ngưỡng mộ nữ chính trong kinh thành song không được nữ chính liếc nhìn lấy một lần đều mang suy nghĩ sắc tinh chen nhau mà đến. Chỗ ngồi trên lầu trong quán nhất thời người đông như mắc cửi.
Lạc Thiên là vương gia, tất nhiên là có đặc quyền, vị trí ngồi đẹp nhất trên lầu hai đã được sắp xếp sẵn.
Trong một căn phòng trang nhã được tách ra bởi ba tấm bình phong, Lạc Thiên lười biếng ngồi trên ghế, Phong Kỳ mang bội đao đứng yên một bên, tận túy đóng vai nhân vật vô hình đứng sau của mình.
Ngón tay của Lạc Thiên đánh nhịp lên bàn, vẻ mặt hơi nôn nóng.
Mục Lạc Thiên đã sớm yêu thầm nữ chính từ rất lâu, lần này gia đình nữ chính gặp tai họa, khi đó hắn còn ở quan ngoại, chưa kịp cứu viện. Khi về trong kinh rồi mới biết nữ chính đã bị đưa đi làm quan kỹ, lập tức không nghỉ ngơi chạy đến bảo lãnh.
Nam phụ công cụ hình người khỏi phải cãi.
“Vương gia,” Phong Kỳ vác đao cúi đầu, “Dùng ít đồ ngọt?”
Lạc Thiên nghiêng đầu liếc nhìn liếc hắn một cái, nghĩ thầm: Không hổ là cục cưng nhà mình. Có điều xung quanh đông đảo tai mắt, cậu đành phải làm dáng với Phong Kỳ, thản nhiên đáp: “Ừm.”
Phong Kỳ khom người lui ra, tìm tiểu nhị trong quán, dựa theo khẩu vị của Lạc Thiên chọn vài món Lạc Thiên thích ăn.
Lạc Thiên vẫn còn khẩu vị con nít, thích ăn vị sữa, ngọt, xốp giòn, Phong Kỳ nói ra từng món, lòng thấy mềm nhũn hết cả, khóe môi không khỏi nhếch lên.
[Cảnh báo cấp một, NPC cấp 1 Lý Nguyên Thần thế giới số hiệu 172 đã thức tỉnh và đào tẩu, yêu cầu tất cả hệ thống liên minh toàn lực truy bắt. Nhắc lại: NPC cấp 1 Lý Nguyên Thần thế giới số hiệu 172 đã thức tỉnh và đào tẩu, yêu cầu tất cả hệ thống liên minh toàn lực truy bắt]
[Cảnh báo cấp một, thế giới số hiệu 172 do thiếu hụt nhân vật hạt nhân sẽ sụp đổ trong vòng năm phút, yêu cầu các thành viên người trông giữ lập tức thoát khỏi thế giới. Nhắc lại: Thế giới số hiệu 172 do thiếu hụt nhân vật hạt nhân sẽ sụp đổ trong vòng năm phút, yêu cầu các thành viên người trông giữ lập tức thoát khỏi thế giới.]
Hai dòng thông báo đỏ như màu máu cộng thêm tiếng báo động đồng thời phát nổ ở cả chỗ Lạc Thiên và Phong Kỳ. Lạc Thiên đột ngột đứng dậy, lập tức xoay người đi tìm Phong Kỳ.
Đẩy bình phong ra, dòng người qua lại trong hành lang vẫn trước sau như một, không hề có cảm giác căng thẳng khi thế giới sụp đổ. Lạc Thiên nắm cây quạt ngọc trong tay, gấp đến mức sắp hằn dấu, “Hệ thống, anh ấy đâu rồi?! Mày đừng có giả chết ngay lúc này, bước ra đây!”
Hệ thống thường giả chết lúc có mặt Phong Kỳ, bây giờ nghe thấy Lạc Thiên kêu réo, vội vàng lên tiếng đáp lại: “Tôi không biết anh ta đi đâu cả, nhưng mà anh ta không sao đâu, chúng ta nhanh chóng đi trước đi.”
Lạc Thiên chau mày, đi vào trong đám đông, người đi lui đi tới dồn dập hành lễ với cậu, cậu vẫn ngoảnh mặt làm ngơ chen qua đám người, đẩy hết người này đến người khác, ánh mắt vội vàng tìm kiếm khắp nơi.
Hệ thống: “Cậu tin tôi đi, đi nhanh đi, chờ tiểu thế giới sụp đổ mới thoát ly sẽ tạo thành tổn thương cho cậu!”
“Câm miệng!” Lạc Thiên gào thét trong đầu. Mất tung tích của người đó khiến cảm giác hoảng loạn nhanh chóng xuất hiện trong, tim đột ngột đập nhanh đến mức muốn nhảy vọt ra ngoài.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lạc Thiên từ lầu hai tách đám đông ra xuống đến lầu một, bước chân càng lúc càng nhanh. Những người bị cậu va phải vội quay mắt sang, sau lưng còn một đám thị vệ đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Xung quanh càng lúc càng ồn ào, cả tiếng thúc giục đầy lo lắng của hệ thống vang lên, Lạc Thiên cảm giác đầu óc mình sắp nổ tung, hơi thở nặng nề che ngực, sắc mắt từ đỏ sang trắng rồi lại từ trắng sang đỏ, hồng hộc thở, khom lưng muốn ói.
Bỗng nhiên trước mặt có một đôi bàn tay xuất hiện kéo bờ vai cậu lại, xúc cảm quen thuộc khiến Lạc Thiên tức thì ngẩng đầu. Một khuôn mặt tuấn tú xa lạ xuất hiện trước mắt cậu, ánh mắt dịu dàng quan tâm, thoáng mang chút đau lòng, giọng điệu lại lạnh nhạt kiềm chế, “Vương gia không sao chứ?”
[Thông báo: Thế giới số hiệu 172 đã quay lại hoạt động.]
Lạc Thiên nhấc tay nắm cánh tay trước mặt người, khẽ thở phào một hơi, “Bản vương không sao.”
“Thân thể vương gia yếu ớt như vậy mà còn có lòng dạ đến đây tầm hoa vấn liễu, Nguyên Thần thật lòng nể phục.” trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy xa cách.
Hệ thống cấp tốc nhắc nhở Lạc Thiên, Lý Nguyên Thần trước mặt là nam chính của thế giới này, cũng là tình địch vẫn luôn tranh giành nữ chính với Mục Lạc Thiên. Hắn và nữ chính vốn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã nảy sinh tình cảm với nhau, khi nhà nữ chính hàm oan chịu nhục thì hắn chọn bàng quan để giấu tài do vậy mà nữ chính cũng thất vọng với hắn. Cả hai trải qua một loạt gút mắc yêu hận, cuối cùng Lý Nguyên Thần tạo phản đăng ngôi, lật lại án cho nhà nữ chính, nữ chính cũng buông bỏ băn khoăn, làm hoàng hậu của Lý Nguyên Thần.
Nhưng mà… Lạc Thiên kinh ngạc nhìn “Lý Nguyên Thần”, hoảng hốt không biết vì sao.
Phong Kỳ rất muốn lên tiếng giải thích cho cậu, nhưng bây giờ hắn là nhân vật hạt nhân, không thể có bất cứ hành động nào ảnh hưởng hình tượng, nếu không thì thế giới này sẽ có khả năng tan vỡ. Chỉ đành nhẫn tâm hành lễ với Lạc Thiên rồi nghiêng người rời đi.
Lạc Thiên theo động tác của hắn xoay người lại, tim đập lên một cách hỗn loạn, trong lòng cậu thấy rất hoảng, “Tại sao anh ấy lại thành nam chính?”
Hệ thống im lặng một lúc, nhỏ giọng giục: “Mau lên lầu đi, nữ chính sắp xuất hiện rồi.”
Lạc Thiên vẫn đứng tại chỗ, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy sẽ ở bên nữ chính sao?”
Hệ thống lại yên lặng một hồi, “…có lẽ vậy.”
Phong Kỳ đã lên lầu, chỗ ngồi của hắn ở ngay bên cạnh Lạc Thiên, hai tay siết chặt, trong lòng rất rõ ràng đây là cái hố mà Vu Tuyền đào cho hắn.
Khi tiểu thế giới sụp đổ, một khi trong đó có sự tồn tại của tinh thần lực cấp S, thì nhân vật hạt nhân sẽ ngầm được kết nối với người sở hữu tinh thần lực cấp S. Phong Kỳ là nhân viên tuần tra đương nhiên có thể từ chối, song như vậy thì hắn nhất định phải đóng băng thế giới này.
Lạc Thiên đang trong thế giới này, sao Phong Kỳ có thể đóng băng thế giới này chứ.
Vu Tuyền… rốt cuộc vẫn không chịu yên.
Ngay lúc này đây Phong Kỳ cực kỳ hối hận về những suy nghĩ quá mức lý tưởng của hắn. Có lẽ là sau một quãng thời gian bầu bạn với Lạc Thiên, khiến hắn sinh ra cảm giác thả lỏng, mới để Vu Tuyền chen chân được vào một lỗ hổng như thế này.
Bình phong bên cạnh khẽ nhúc nhích, bóng người cao ráo đã chậm rãi ngồi xuống. Phong Kỳ thầm căng thẳng, nghiêng mặt mắt nhìn chăm chăm vào tấm bình phong, trong lòng khẽ gọi tên Lạc Thiên, hắn muốn nói với hắn —— đừng sợ.
Bóng người không nhúc nhích cứng ngắc ngồi, hồi lâu mới đưa tay cầm chén trà, Phong Kỳ nghe thấy giọng cậu đang hỏi —— “Mục Tam đâu?”
Một người thị vệ đáp: “Vương gia, ngài quên rồi sao? Mục Tam lần trước bị thương mất mạng, ngài còn dặn dò cho mẫu thân trong nhà hắn một số bạc.”
Bàn tay Phong Kỳ đặt trên cạnh ghế tựa chậm rãi nắm chặt.
“À.” Giọng nói bình tĩnh không dao động vang lên, Phong Kỳ chỉ hận không thể lập tức đạp ngã bình phong đi qua.
“Leng keng.” Lại là âm thanh chén trà rơi xuống đất.
“Vương gia, ngài làm sao vậy, không bị bỏng chứ?” Tiếng thị vệ lo lắng vọng qua.
Phong Kỳ đã không nhịn được nữa, giơ tay nhẹ nhàng dời bình phong. Bóng dáng cao lớn của thị vệ đã chắn tầm mắt của hắn, nước trà dưới đất thấm đẫm tấm thảm tối màu, rơi xuống bên giày gấm của người đó. Phong Kỳ khắc chế giọng điệu quan tâm của, bình thản nói: “Vương gia thân thể không khỏe, thì trở lại nghỉ ngơi đi.”
“Lý đại nhân, ngươi!” Thị vệ xoay người lại, trợn trừng mắt lên với Phong Kỳ, vẻ giận không nhịn nổi.
Bàn tay trắng trẻo từ bên cạnh duỗi ra, nhẹ nhàng phẩy phẩy, ôn hòa lại không cho từ chối nói: “Lui ra.”
Thị vệ buộc phải khom người tránh ra.
Tầm mắt hai người cuối cùng cũng đối diện, sóng ngầm cuộn trào lên trong mắt Phong Kỳ, tuyệt vọng truyền tin tức thông qua ánh mắt của mình đến với Lạc Thiên, bình tĩnh, đừng xúc động.
Vẻ mặt Lạc Thiên bình thản, ánh mắt lại là lời khẳng định đã tiếp nhận được tin tức của Phong Kỳ, “Lý đại nhân, ngươi đừng cho rằng ta thật sự không thể động vào ngươi.”
Phong Kỳ thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng, “Tất nhiên là ta tin tưởng bản lĩnh của vương gia.”
Nắm tay Lạc Thiên xoay lại, cúi mặt thấp liếc mắt nhìn chén trà trên đất, sau lưng có tiểu nhị gõ gõ bình phong, “Vương gia, bánh ngọt của ngài.”
Lạc Thiên ngẩn ra, khẽ cắn môi, “Mang lên đây đi.”
Tiểu nhị dời bình phong, xách hộp đồ ăn đi vào, nhanh nhẹn đặt từng món bánh ngọt tỏa mùi sữa trong hộp đựng lên bàn.
Lạc Thiên nhìn bánh ngọt để đầy bàn, lại bất thình lình ngẩng đầu nhìn vào mắt Phong Kỳ, ánh mắt Phong Kỳ ấm áp, xoay người lại tránh về sau tấm bình phong.
Âm thanh náo nhiệt vang lên từ sân khấu, là nữ chính chuẩn bị lên.
Lạc Thiên vo một miếng bánh sữa xốp giòn, cắn nhẹ, trong lòng bình tĩnh lại —— cậu tin tưởng hắn.