☆, Chương 408
Thế giới 25: Lạc Thiên 14
Mặt như hoa sen, mày như lá liễu, đôi mắt đẹp đẽ đẫm lệ, dù nửa che mặt song mỹ nhân từng nổi tiếng khắp kinh thành vẫn làm tất cả mọi người ở đây chăm chú nhìn. Nữ tử cao vời vợi trên đầu ngọn cây cuối cùng cũng rơi xuống đầm lầy – thanh lâu – danh từ trước đây vốn không hề liên quan đến nữ tử ấy bây giờ lại trói buộc cùng nàng, sao lại không khiến người ta sinh ra liên tưởng hương diễm đến mức cực đê hèn?
Nghe thấy tiếng thèm thuồng không ngừng vang lên xung quanh, Lạc Thiên mở quạt, che đi khóe môi tỏ rõ vẻ khó chịu của mình.
Cậu thực sự rất phản cảm loại giả thiết dành cho nữ chính này trong kịch bản của liên minh, sau khi để nữ chính chịu hết mọi khổ đau, rồi cho mấy tên đàn ông đến cứu vớt nữ chính khổ sở đáng thương. Nhất là cái kiểu tình tiết nữ chính lưu lạc làm kỹ, chờ lên giá cao này.
Bên dưới vang lên tiếng đấu giá tr*n tr** tiếng sau lớn hơn tiếng trước. Quanh vành mắt Diệp Nghê Vân dần đọng nước mắt, song vẫn quật cường không chịu chảy xuống, vì để giữ vẻ kiêu ngạo cuối cùng của một quý nữ như nàng, nàng quyết không thể khóc.
Nhưng lại không biết rằng vẻ ngông nghênh không khuất phục của nàng lúc này sẽ càng khiến càng nam nhân trong sảnh sinh ra d*c v*ng chinh phục. Tiếng hét giá càng lúc càng cao, tiếng náo động trong sảnh càng lúc càng vang.
“Bản vương…” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, trong sảnh phút chốc lặng đi, Lạc Thiên thả quạt giấy xuống, để lộ khuôn mặt như ngọc bích trắng không chút tì vết. Nghiêm giọng nói: “Lấy ngôi vị Vương phi mong lọt mắt xanh của Diệp cô nương.”
Tất cả mọi người đang ngồi cùng hoảng sợ.
Mục Lạc Thiên là vương gia khác họ, kế thừa vương vị của lão Vương gia, trước giờ vẫn luôn là một người cao quý kiêu ngạo nằm ngoài giới quý tộc trong kinh thành. Hắn chưa từng gặp Diệp Vân Nghê, nên mọi người cũng nhất thời không ngờ rằng một người như vậy cũng quỳ dưới váy mỹ nhân.
Sau giây lát yên tĩnh, đám đông không kiềm được bùng nổ tiếng xì xào bàn luận.
Diêp Nghê Vân trên đài cũng ngẩn ngơ. Nàng và Mục Lạc Thiên chẳng qua có duyên chạm mặt nhau vài lần, gượng lắm cũng coi có quen biết mà thôi, chưa từng nghĩ rằng Mục Lạc Thiên lại có tình cảm sâu nặng như vậy với mình. Giữa lúc hoạn nạn gặp tri kỷ, nước mắt tụ quanh vành mắt tức thì lăn dài.
Tuy trong lòng Phong Kỳ biết đây chỉ là tình tiết mà thôi. Việc mà nhân vật Lý Nguyên Thần của hắn phải làm đó là trơ mắt nhìn Mục Lạc Thiên mang Diệp Nghê Vân đi trong sự chú ý của muôn người, đồng thời ghen tuông cuồn cuộn trong lòng, tức giận không thôi. Bây giờ thì hắn đúng ghen thì ghen thật, song lại ghen với một bên khác.
Miễn cưỡng tự an ủi mình rằng Lạc Thiên chỉ đang làm theo tình tiết. Song khi chứng kiến Lạc Thiên lạnh mặt bước xuống, cởi áo choàng ngoài phủ lên cho Diệp Nghê Vân thì Phong Kỳ vẫn siết chặt đầu hổ khắc trên tay ghế. Mắt trừng trừng bóng lưng rời đi của hai người, chờ tiếng náo động xung quanh vang lên thì lập tức đứng dậy lặng yên đuổi theo.
Diệp Nghê Vân thấp giọng khóc rưng rức, đầu óc trì trệ không biết phải nói gì, chỉ như bước tượng gỗ đi theo Mục Lạc Thiên ra khỏi quán. Ngoài trời gió mát trong lành, thoáng đánh thức ý thức của nàng, sau khi đứng vững nàng mới hoảng loạn nói: “Vương gia, Nghê Vân… không đáng để ngài làm vậy.”
“Diệp đại nhân là một vị quan tốt.” Lạc Thiên lời ít mà ý nhiều nói.
Dù sao thì hình tượng nhân vật Mục Lạc Thiên vốn là một tên simp chúa kín đáo, là kiểu “làm chuyện tốt không để tên. Hắn không có ý muốn làm nữ chính nảy sinh tình cảm với mình, hoặc là làm nữ chính cảm thấy mình rất thích nàng. Tất nhiên là cậu phải phát huy đặc điểm này của Mục Lạc Thiên đến cùng.
Nói chung là cứ để Diệp Nghê Vân cảm thấy Mục Lạc Thiên tội nghiệp nàng trung thần bị oan khuất nên mới ra tay giúp đỡ là được.
Quả nhiên Diệp Nghê Vân long lanh nước mắt, như cảm giác được, khom người định lạy song được Lạc Thiên nhanh chóng đỡ.
“Vương gia.” Tiếng kêu trầm thấp vọng qua, giọng điệu hàm ý không ngờ.
Lạc Thiên nghiêng mặt sang bên, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Phong Kỳ, vô thức buông bàn tay đang đỡ Diệp Nghê Vân.
Diệp Nghê Vân nghe thấy giọng nói quen thuộc cũng giật bắn mình. Nàng và Lý Nguyên Thần từng là thanh mai trúc mã, hai nhà Lý Diệp cũng là thế gia, chỉ là tuổi tác lớn dần, ngăn cách giữa nam nữ dần dà trở nên có phần xa cách. Lần này trong nhà gặp nạn, Lý thị chưa từng hỗ trợ nửa phần, Diệp Nghê Vân không oán hận Lý Nguyên Thần, vì trên đời có nhất định phải giúp đỡ mình đâu chứ? Có điều tình cảm mơ hồ thời niên suy cho cũng vẫn tiêu tan như mây khói.
“Mục Đại, ngươi đưa Diệp cô nương về vương phủ trước.” Lạc Thiên giao phó.
Thị vệ đáp lại, đứng bên cạnh Diệp Nghê Vân, Diệp Nghê Vân hành lễ với Lạc Thiên, không buồn liếc nhìn Lý Nguyên Thần lấy một lần, đi theo thị vệ phía trước lên xe ngựa.
Phong Kỳ thấy Diệp Nghê Vân rời đi, vội ba chân bốn cẳng đi đến trước mặt Lạc Thiên.
Xung quanh vẫn còn người đang nhìn hai người họ. Lạc Thiên biết đây là tình tiết tranh giành tình nhân phải diễn, song trong lòng lại cảm thấy hơi buồn cười đồng thời có phần lo lắng. Cậu không hề nghi ngờ tấm lòng của người trước mặt đối với mình chút nào, nhưng cả hai đang bị nhốt trong kịch bản của tiểu thế giới, rốt cuộc phải làm thế nào đây?
“Vương gia thân thể ngàn vàng, cưới một quan kỹ làm Vương phi, e là không thích hợp.” Phong Kỳ ngắm nhìn Lạc Thiên, giọng điệu ép người, thần sắc giương cung bạt kiếm. Bất kể ai nhìn vào cũng sẽ thấy hắn và Mục Lạc Thiên đang đối đầu vì Diệp Nghê Vân.
Những người xung quanh vội tránh đi, không dám nhìn vào vòng xoáy trung tâm của trận bão táp này.
“Bản vương không có gì cần Lý đại nhân xen vào.” Lạc Thiên lạnh mặt nói.
“Vương gia… không bằng chúng ta mượn bước nói chuyện?” Đôi mày dài của Phong Kỳ hơi nhíu, lời nói ẩn ý khiêu khích.
Thị vệ sau lưng nghe giọng điệu hung hăng của Phong Kỳ đều hận không thể rút đao ngay. Lạc Thiên giơ tay ấn xuống, ánh mắt lưu chuyển, ung dung không vội nói: “Mời.”
Hai người lên trà lâu cạnh quán, thị vệ được Lạc Thiên xếp hết bên dưới. Sau khi một mình đi vào trong tiểu lâu xong, vẻ căng thẳng trên mặt hai người cuối cùng cũng thả lỏng.
Nơi này không có “cư dân” của thế giới này, nên trên lý thuyết thì coi như Lạc Thiên có vỡ hình tượng trước mặt Phong Kỳ chắc cũng không đáng kể. Nhưng cậu không biết là bây giờ Phong Kỳ đang gánh vác vai trò hạt nhân của thế giới rốt cuộc sẽ có quy tắc gì.
“Xin lỗi, chuyện đột ngột xảy ra. Anh tạm thời bị nhốt vào nhân vật Lý Nguyên Thần này, lúc đó cách xe em quá, anh nghĩ là…” Phong Kỳ dừng một chút, “Em không nhìn thấy anh, hẳn sẽ không chịu đi.” Nên hắn mới không chọn trực tiếp thoát ly sau đóng băng thế giới.
“Anh không sao là tốt rồi.” Lạc Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm. Hai người vẫn có thể nói chuyện bình thường là được, nếu bị bó buộc trong hình tượng nhảy múa dưới gông xiềng thì khó chấp nhận lắm.
“Đừng sợ,” Ánh mắt Phong Kỳ dịu dàng, “Giống như trước đó, tập trung làm nhiệm vụ là được.”
Trong lòng Lạc Thiên đúng là rất sợ. Cậu không sợ điều gì khác, chỉ sợ người mặt mình sẽ vì hoàn thành nhiệm vụ mà phải ở bên nữ chính, chỉ cần nghĩ đến kết cục đã được sắp xếp từ trước của tiểu thế giới này, cậu lập tức sợ tới phát run.
Phong Kỳ thấy sắc mặt Lạc Thiên từ từ trắng bệch, cũng không kiềm chế thương tiếc trong lòng nổi nữa. Dang cánh tay ôm cậu vào lòng, “Đừng sợ, không, sẽ không có chuyện đó đâu.”
Hắn biết cậu đang sợ hãi điều gì… Lạc Thiên bắt lấy vạt áo của hắn, tiếng nói mang theo run rẩy, “Em không sợ, em tin anh.”
Đã một thời gian rất lâu rồi Phong Kỳ không thấy dáng vẻ Lạc Thiên hốt hoảng đến vật. Đóa hoa hồng ngây ngô yếu đuối ấy vẫn luôn ẩn mình dưới lớp vỏ thoạt tưởng đã đao thương bất nhập, nhưng Phong Kỳ biết, Phong Kỳ vẫn luôn biết. Hắn càng hiểu về Lạc Thiên thì càng cảm thấy đau lòng vì Lạc Thiên.
Vu Tuyền… chờ hắn đi ra ngoài chắc chắn sẽ Vu Tuyền tìm tính sổ.
“Chừng nào chúng ta được gặp nhau? Sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc sao?” Lạc Thiên ngẩng đầu lên, trên mặt là khát vọng ngột ngạt đã lâu. Cậu vẫn luôn luôn nhẫn nhịn trước mặt Phong Kỳ, nhưng cuối cùng thì tình hình bây giờ đã làm cậu không kiềm chế được nữa.
Sự nhẫn nại và nỗi khổ tâm trong lòng Phong Kỳ cậu đều có thể cảm nhận được, cậu biết Phong Kỳ chắc chắn có lý do bất khả kháng nên mới mãi lảng tránh. Nhưng cậu có thể chờ, chỉ cần sự chờ đợi có ý nghĩa, có điểm kết.
Ngay lúc này đây Phong Kỳ cuối cùng cũng hiểu được cứ mãi lưu lạc trong tiểu thế giới như thế này đối với Lạc Thiên mà nói là một chuyện tàn nhẫn đến múc nào. Tại sao hắn có thể cảm thấy rằng làm vậy Lạc Thiên sẽ thật sự hài lòng?
Hắn tự cho là đúng quyết định thay cho hai người, vẫn luôn trốn tránh. Rốt cuộc thì bắt đầu từ khi nào hắn lại trở nên yếu đuối như vậy?
Lạc Thiên tin tưởng hắn, vậy tại sao hắn lại không thể tin tưởng Lạc Thiên? Chỉ cần Lạc Thiên có thể khống chế được tinh thần lực của mình, Phong Kỳ có thể không chút do dự dẫn theo Lạc Thiên rời khỏi liên minh.
Lúc nào hắn cũng bảo Lạc Thiên đừng sợ, song thực chất người sợ hãi hơn cả là chẳng phải luôn là hắn sao? Hắn sợ Lạc Thiên không làm được, sợ sẽ mất đi Lạc Thiên, nên mới một mực sợ đầu sợ đuôi, không dám làm gì cả.
“Được,” Phong Kỳ nâng khuôn mặt thấp thỏm của Lạc Thiên lên, vẻ mặt kiên định, “Anh hứa với em,” Lửa trong tim hắn càng lúc càng mạnh mẽ, “Cố gắng thêm lần này thôi, chúng ta sẽ gặp nhau.”
Sau khi đưa ra lời hứa hẹn đó xong, Phong Kỳ phút chốc rõ ràng. Đúng, đây mới là mong muốn thật sự của hắn!
“Vâng!” Hân hoan cuộn trào trong lòng Lạc Thiên. Không gian trống vắng ấy dường như có thứ gì đó gấp rút vội vàng từ dưới mặt đất phủ đầy bụi bặm chui lên, mùi hương say lòng người lặng lẽ lan tỏa. Cậu vùi thật sâu vào lồng ngực trước mặt người, khóe miệng nhếch lên, chỉ một chút hi vọng thôi đã làm cậu vui sướng vô cùng.
Phong Kỳ ôm chầm cậu, trong lòng yên lặng nói: Lạc Thiên, chúng ta nhất định sẽ gặp nhau.
Thị vệ của vương phủ ở dưới lầu đều đang hết sức lo lắng cho Mục Lạc Thiên. Lý Nguyên Thần tính tình thô bạo, có tiền án ẩu đả với quan lớn nhất phẩm của triều đình. Tuy Lạc Thiên là Vương gia, song đó chỉ là hưởng từ tổ tiên, nên thực ra nếu bàn về thế lực thì Mục Lạc Thiên đúng là không sánh bằng Lý Nguyên Thần.
Một Vương gia có ngoại hình thư sinh yếu ớt như Mục Lạc Thiên nếu như bị Lý Nguyên Thần chèn ép, vậy thì tất cả gia thần Mục gia như bọn họ thật sự không có mặt mũi đi gặp lão Vương gia dưới mồ.
Tiếng tiểu nhị của trà lâu tiễn khách vọng lên, bọn thị vệ đều không hẹn mà cùng nhau đưa mắt quay đầu sang, lòng bàn tay nắm lấy cán đao thật chặt. Nếu Mục Lạc Thiên có chỗ nào tổn thương cho dù, bọn họ có bị trách phạt đến đâu cũng sẽ không nể nang gì Lý Nguyên Thần.
Bóng người màu trắng đi trước, chắp tay bước đến, sắc mặt lạnh nhạt, có điều từ nhìn từ bên ngoài thì không thể biết có chịu thiệt thòi gì không. Đám thị vệ nhanh chóng đi đến đón, “Vương gia.”
“Ừm.” Lạc Thiên vẫy vẫy ngọc phiến, vẻ mặt hờ hững, “Về phủ.”
Bọn thị vệ đi theo, lặng lẽ quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Phong Kỳ. Vẻ mặt Phong Kỳ bình tĩnh, ngoảnh mặt đi như khinh thường, lặng lẽ giấu yêu thương mênh mang vào lòng.
Lạc Thiên đón Diệp Nghê Vân về, đã hoàn thành nhiệm vụ nút đầu tiên. Cậu dùng vị trí Vương phi cầu hôn Diệp Nghê Vân trước mặt mọi người, nhưng sau khi về phủ thì Diệp Nghê Vân lại kiên quyết không đồng ý, nàng không muốn bôi nhọ thân phận Mục Lạc Thiên. Lạc Thiên cũng biết điều không ép Diệp Nghê Vân, chỉ bảo cả vương phủ lấy lễ Vương phi đối đãi Diệp Nghê Vân.
Thân là một tên simp chúa có phong độ, Lạc Thiên đã thành công trong việc “cung cấp tất cả nhu cầu vật chất” nhưng không tùy tiện làm phiền Diệp Nghê Vân, vui vẻ nhàn rỗi.
Phong Kỳ lợi dụng thân phận Lý Nguyên Thần này, thường xuyên đến tận nơi “tìm kẽ hở của Lạc Thiên”, người ngoài nhìn vào thì thấy là Lý Nguyên Thần hung hăng càn quấy, Mục Lạc Thiên cũng không nhường nhịn, vì một nữ nhân mà ồn ào tối mày tối mặt. Nhưng trên thực tế hai người đóng cửa lại là thảo luận xem phải làm sao để thuận lợi kết thúc thế giới này.
Điểm tựa của thế giới ngôn tình nằm ở nhu cầu của nữ chính, chỉ cần mong cầu của nữ chính được giải quyết thì thế giới này cũng có thể thuận lợi vận hành tiếp. Hiển nhiên là mong cầu lớn nhất của nữ chính thế giới này đầu tiên là báo thù, thứ hai là nơi gửi gắm tình cảm.
“Vậy thật sự phải tạo phản sao?” Lạc Thiên lo lắng hỏi Phong Kỳ.
Phong Kỳ gật đầu, “Hoàng đế còn tại vị một ngày, vụ án Diệp gia không có thể lật lại.”
Lạc Thiên cũng rõ ràng, nhưng trong lòng cứ mơ hồ cảm thấy bất an. Đến cùng thì thế giới này cái gì có thể cưỡng lại, cái gì không thể đây?
Muốn hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, hai người nhất định phải đúng theo nguyên tác tạo phản lật đổ hoàng đế, vậy còn nhiệm vụ thứ hai thì sao? Có khi nào cũng giống tình tiết ban đầu, đi theo hướng cả hai không thể khống chế không?
Bàn tay đăng đặt trên đầu gối của Lạc Thiên dần cuộn lại, chợt có một bàn tay ấm áp phủ lên, Lạc Thiên ngửa đầu, đối diện với ánh mắt của Phong Kỳ. Ánh mắt của hắn như biển cả dịu dàng, bao bọc lấy cậu vô biên vô hạn, không cần ngôn từ, Lạc Thiên đã hiểu ý của hắn. Cậu kiềm lòng không đặng nói ra suy đoán đến bây giờ, “Có phải trước đây chúng ta biết nhau không?”
Thần sắc Phong Kỳ đau xót, bàn tay siết chặt Lạc Thiên hơi căng thẳng, vẫn trầm mặc như trước.
“Đã xảy ra chuyện gì, nên chúng ta mới phải chia cắt, đúng không?” Trong mắt Lạc Thiên bất giác tràn hơi nước ướt át. Trong lòng cậu rất khó chịu, vừa đau đớn vừa xót, rồi lại có một cảm giác ngọt ngào ẩn dưới đáy sâu trào lên, nước mắt không ngăn được rơi xuống.
Cho dù xóa đi ký ức, cậu vẫn chôn giấu hắn nơi sâu nhất tận đáy lòng mình. Phong Kỳ dùng ngón tay trỏ lau đi nước mắt trên mặt Lạc Thiên, “Đừng khóc, anh sẽ luôn bên em.”