Lục Yến.
28 tuổi, chưa kết hôn, độc thân, con trai duy nhất nhà họ Lục ở thành phố Nam, Tổng giám đốc tập đoàn LS, người nắm quyền trẻ tuổi nhất, không có thói quen xấu, dịu dàng, tao nhã, hiện chưa phát hiện bất kỳ "vết đen" nào trong quá khứ.
Quả nhiên, chị thư kí vạn năng Triệu Mạn hiệu suất cao thật, tối hôm đó Ninh Noãn Noãn vừa tan làm là chị ấy đã gửi tài liệu cá nhân về Lục Yến cho cô ngay, bao gồm cả điểm thi tiểu học, điểm thi đại học, chiều cao thời cấp hai, cấp ba của anh, mọi thứ đều được điều tra rõ ràng.
“Đúng là người mình thích có khác, đỉnh thật.”
Ninh Noãn Noãn xem xong hồ sơ mà lòng phơi phới.
Ninh Lăng Trần tan làm về nhà, Ninh Noãn Noãn lập tức nhảy đến trước mặt anh trai, vung vẩy tập tài liệu trong tay.
“Anh, hôm nay em đã gặp một anh chàng siêu cấp đẹp trai!”
“Lại trúng tiếng sét ái tình với anh chàng nào rồi đây?”
Ninh Lăng Trần mỉm cười nhìn cô: “Nếu lại là kiểu như Từ Viễn Châu thì thôi bỏ đi, anh không đồng ý đâu.”
Ninh Lăng Trần cầm lấy tập tài liệu, khi nhìn thấy tên Lục Yến trên đó, biểu cảm lập tức trở nên nghiêm túc.
“Lục Yến… cũng được đấy…”
Câu nói của Ninh Lăng Trần khiến Ninh Noãn Noãn hơi ngạc nhiên. Không ngờ lại có người đàn ông mà anh trai cô thấy vừa mắt. Trước giờ hễ cô vừa mắt anh chàng nào là anh trai cô lại chê lên chê xuống, chê hết cái này đến cái khác.
Làm sao để “vô tình” gặp anh đây nhỉ? Đêm đó sau khi tắm xong, Ninh Noãn Noãn ngồi trên giường duỗi thẳng đôi chân trắng nõn, bắt đầu cắn bút suy nghĩ.
“Khu dân cư của “anh chủ đầu tư” cách nhà mình không xa.”
Ừm, mình có thể tới khu nhà của Lục Yến để tạo cơ hội “tình cờ gặp gỡ”, sau đó xin WeChat. Ví dụ như giả vờ vô tình gặp anh rồi vì quá xúc động mà “trật chân”, Lục Yến chắc chắn sẽ lịch sự giúp đỡ mình. Lúc đó mình sẽ nhân cơ hội cảm ơn anh, mời anh đi ăn, rồi xin WeChat.
Chuyện này mình có kinh nghiệm rồi!
Ninh Noãn Noãn cười khúc khích vui sướng.
Ninh Noãn Noãn lập tức gọi điện cho đội vệ sĩ của anh trai, yêu cầu họ theo dõi Lục Yến 24/24 để tiện cho cô tạo cơ hội gặp mặt vào ngày mai.
“Ngày mai nhất định phải xin được WeChat của anh ấy…”
Ninh Noãn Noãn ngáp một cái rồi nằm xuống giường, vừa nhắm mắt lại là ngủ say ngay. Ninh Lăng Trần đẩy cửa bước vào, thấy cô ngủ trong tư thế tay chân duỗi tứ tung, anh bất lực mỉm cười bước tới kéo cô vào trong chăn, đắp kỹ lại chăn cho cô rồi mới rời đi.
“Sao cơ!”
Sáng hôm sau, Ninh Noãn Noãn đầu bù tóc rối chạy xuống lầu, nghe thấy lời anh trai nói mà mắt mở to ngỡ ngàng, rồi nhảy lên phấn khích: “Thật á?”
Người mẹ chưa bao giờ quan tâm cô, luôn chỉ trích cô suốt bao năm nay, lần đầu tiên làm người tốt sắp xếp buổi xem mắt cho cô, đối tượng lại là… Lục Yến!
“Sao mẹ lại có lòng tốt đến vậy? Không lẽ Lục Yến có vấn đề gì sao?”
Ninh Noãn Noãn đột nhiên nghi ngờ, bởi từ nhỏ đến lớn mẹ cô chưa từng muốn cô được tốt đẹp.
“Không có vấn đề gì đâu, Lục Yến, người này… cũng không tệ.”
“Kệ anh ấy là ai, dù anh ấy có là đồng tính em cũng sẵn lòng làm vợ anh ấy, chỉ vì khuôn mặt đẹp trai 360 độ không góc chết đó.”
Ninh Noãn Noãn mê trai phát biểu. Ninh Lăng Trần cầm tờ báo trên bàn gõ nhẹ vào đầu cô, nói bậy bạ gì đó.
-
Hỏng bét rồi, trễ mất thôi!
Ninh Noãn Noãn đi đôi giày thể thao màu trắng, vội vã bước vào quán cà phê, lòng thầm nguyền rủa giao thông ở thành phố A thối nát ngày nào cũng tắc nghẽn, đến cả buổi hẹn xem mắt mà cũng bị đi trễ!
Liệu ông xã cô có trách cô không đúng giờ không nhỉ? Cô bị oan mà!
Lục Yến đã đến trước. Anh ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, vẫn là bộ âu phục chỉnh tề nhưng lần này là áo sơ mi kẻ sọc xanh, bàn tay trắng trẻo nâng tách cà phê tinh tế, thật tao nhã và cuốn hút.
Ninh Noãn Noãn nhanh chóng bước đến.
Hôm nay cô ăn mặc cực kỳ trẻ trung và dễ thương: tóc búi củ tỏi, áo thun trắng ngắn, chân váy chữ A đen, giày thể thao trắng; cô mới 23 tuổi, vẫn chưa đến lúc diện phong cách quyến rũ!
“Xin… xin lỗi… em… đến trễ rồi…”
Ninh Noãn Noãn đỏ bừng mặt, nói năng lắp bắp. Không phải cô giả vờ, mà thật sự là ngại ngùng.
“Đường tắc quá…”
Cô nhỏ giọng giải thích, liếc nhìn Lục Yến rồi lại cúi gằm, tim đập loạn xạ.
Lục Yến mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói ấm áp: “Không sao, thành phố này ngày nào mà chẳng tắc đường.”
Ôi, dịu dàng chu đáo quá đi thôi!
Ninh Noãn Noãn chìm đắm không lối thoát trong vẻ điển trai lịch lãm của anh.
“Hôm qua nghe dì Trương nhắc tên em, anh đã đoán có lẽ là em, sau đó xem ảnh quả nhiên là em thật. Đúng là có duyên.”
Anh… anh biết là cô mà vẫn đến gặp, chẳng lẽ anh thích cô rồi sao?
“Em cũng vậy, lúc đầu còn tưởng mình nhìn nhầm, hóa ra đúng là anh.”
Ninh Noãn Noãn nở nụ cười ngọt ngào đáng yêu đặc trưng. Từ nhỏ cô đã nổi tiếng là một “thiên thần nhỏ đáng yêu” có nụ cười ngọt ngào đủ sức làm đổ gục bao trai đẹp.
“Hôm trước ở viện nghiên cứu, anh thấy em có vẻ hơi rụt rè. Em không quen đứng ở cửa đón khách sao?”
Lục Yến cười hỏi.
Ninh Noãn Noãn ngoan ngoãn ngây thơ đáp: “Vâng, em thật sự không quen làm mấy chuyện đó lắm.”
Nói dối đấy. Thực tế cô chính là “nữ hoàng chào hàng” của viện, còn được gọi là “búp bê nhỏ hút vàng”. Cô quá quen rồi mới đúng!
“Em thường thích làm gì? Có sở thích gì không?”
Lục Yến mỉm cười hỏi tiếp.
Thích chơi game, xem livestream ngắm trai đẹp, và cãi nhau ba trăm hiệp cực sung với mấy tên ngốc trên mạng!
“Em không có nhiều sở thích, chỉ thích đọc sách và đàn piano thôi.”
Ninh Noãn Noãn thẹn thùng đáp, rồi đỏ mặt hỏi: “Còn anh, anh có sở thích gì không?”
Lục Yến nhấp một ngụm cà phê, ngón tay trắng trẻo chạm vào tách, mỉm cười: “Anh cũng không có nhiều sở thích, chỉ thích chơi cờ và du lịch thôi.”
Ừm ừm, đúng là mẫu công tử quý tộc thanh lịch lớn lên trong nhung lụa từ bé, không chút vướng bận bụi trần.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Lục Yến chủ động thêm WeChat của Ninh Noãn Noãn.
Anh còn đích thân đưa cô về nhà.
Mọi chuyện diễn ra thuận lợi đến mức Ninh Noãn Noãn tưởng như mình lạc vào trong mơ, khi bước ra khỏi quán cà phê, cô nhanh chóng quyết định “thừa thắng xông lên”. Mang đôi giày đế bằng, cô giả vờ trật chân rồi thuận thế ngã vào lòng Lục Yến.
“Xin lỗi anh… Đường đi không bằng phẳng…”
Ninh Noãn Noãn đỏ mặt. Trái tim cô là VIP trà xanh chính hiệu, nhưng không cản được việc cô thật sự đang đỏ mặt.
“Con đường này đúng là không được bằng phẳng lắm, cẩn thận nhé.”
Lục Yến nắm lấy tay Ninh Noãn Noãn, làm cô cảm thấy bước chân mình như đang bay bổng. Ông xã nắm tay mình rồi! Tương lai họ sẽ sinh mấy bé nhỉ?
Ninh Noãn Noãn ngẩn ngơ nghĩ.
-
“88~*”
*Trong tiếng Trung, 88 phát âm là 八八 (bābā), gần giống với bai bai” (tạm biệt).
Ninh Noãn Noãn lưu luyến vẫy tay chào, dõi theo xe của Lục Yến chạy xa dần cho đến khi khuất hẳn.
“Anh ơi~”
Về đến nhà, thấy đôi giày của anh trai ở trước cửa, cô phấn khích reo lên.
“Em về rồi.”
“Anh à, anh thấy em nên mặc váy cưới trễ vai hay váy cưới cổ chữ V sâu đây? Nếu Yến Yến nhà chúng ta thoáng tính, em muốn mặc váy cổ chữ V sâu hơn, dáng đẹp thế này mà không khoe thì phí quá!”
Ninh Lăng Trần: “…”
“Anh ta đẹp trai đến mức nào mà làm em mừng phát cuồng thế chứ?”
Ninh Lăng Trần liếc nhìn cô.
Ninh Noãn Noãn tắm xong nhanh chóng nhào lên giường, cầm điện thoại xem Lục Yến có nhắn tin cho cô không.
Nhắn rồi nè!
[Anh về đến nhà rồi, báo em một tiếng cho yên tâm.]
Chu đáo quá, còn nhắn tin báo bình an nữa chứ, đúng là người đàn ông ấm áp dịu dàng.
Ninh Noãn Noãn vùi mặt vào gối cười thích thú.
Cô còn chưa kịp nhắn lại thì Lục Yến đã gửi thêm một tin nhắn thứ hai.
[Noãn Noãn, ngày mai em có bận gì không? Hôm qua anh đến Vọng Giang Các, ở đó có món cá hấp ngon lắm, muốn mời em đi ăn thử.]
Yeahhh!
Ninh Noãn Noãn phấn khích lăn lộn trên giường, Lục Yến mời cô đi hẹn hò kìa!
[Vâng, được chứ~]
[Món em thích nhất là cá hấp đấy~]
Người bạn thân A Sương tên thật là Tống Văn Sương gọi điện tới, hỏi ngay lập tức: “Tiểu Noãn, cậu thật sự chia tay với Từ Viễn Châu rồi à? Anh ấy đang ở Maldives uống rượu suốt ngày, hai người có chuyện gì vậy?”
“Từ Viễn Châu? Ai cơ?”
“À à, bạn trai cũ của mình ấy à. Ôi trời, chia tay rồi, anh ta uống rượu hay tán gái thì liên quan gì đến mình chứ.”
“Ôi trời! Hai người bị làm sao thế? Cậu không buồn chút nào à?”
Ninh Noãn Noãn ngẫm nghĩ một lúc: “Buồn thì không, chỉ hơi ghê tởm thôi…”
Dù sao cô cũng đã thấy cơ bụng của khá nhiều trai đẹp, mà lông trên bụng của Từ Viễn Châu khéo còn nhiều hơn hết thảy mấy anh đẹp trai đó cộng lại. Nghĩ đến thôi là mắt cô tối sầm lại…
“Ôi trời ạ, hai người đúng là điên thật rồi!”
Tống Văn Sương gào lên rồi cúp máy cái rụp.
Ninh Noãn Noãn không hiểu sao Tống Văn Sương lại bực mình, cô và Từ Viễn Châu chia tay có liên quan gì đến A Sương đâu, cô ấy bỗng dưng giận dỗi làm gì không biết.
-
Ninh Noãn Noãn không ngờ vận số của mình lại xui xẻo đến vậy, lại đụng trúng kẻ thù Hồ Hinh tại Vọng Giang Các.
Phải nói Hồ Hinh là “antifan chính hiệu” của Ninh Noãn Noãn.
Ba năm trước Ninh Noãn Noãn phải lòng một anh chàng đẹp trai, người này lại là nam thần trong mắt Hồ Hinh. Anh ta là sinh viên khoa văn, nổi tiếng tài hoa, từng viết nguyên cả tập thơ tặng cho Ninh Noãn Noãn. Sau đó Ninh Noãn Noãn cảm thấy chán nên đổi đối tượng, chia tay anh chàng đó, khiến anh ta bị tổn thương nặng nề rồi đột ngột “bẻ lái” sang yêu đương với nam thần của khoa tài chính mà Hồ Hinh đang thầm thương trộm nhớ.
Hồ Hinh vốn là một cô gái mũm mĩm, sau hai lần tổn thương liên tiếp, dù đã cố gắng giảm cân suốt 23 năm nhưng không thành. Thế nhưng tháng trước cô ta lại gầy đi đột ngột, từ đó lấy việc “trả thù” Ninh Noãn Noãn làm mục tiêu sống.
“Ôi, không phải là “Hoa hồng dại”' Ninh Noãn Noãn đây sao? Đổi đối tượng nhanh thật, mới chia tay Từ Viễn Châu có mấy ngày thôi mà.”
Ninh Noãn Noãn đỏ mắt, lén lút lùi về phía sau Lục Yến, khuôn mặt trắng như tuyết trông thật đáng thương, hệt như một chú thỏ nhút nhát.
Hồ Hinh ghét nhất là nhìn Ninh Noãn Noãn giả vờ đáng thương, nhưng không hiểu sao đàn ông lại thích kiểu này, điều đó khiến Hồ Hinh tức đến mức dậm chân.
“Ninh Noãn Noãn, cứ giả bộ đi! Dù sao cuối cùng cũng chẳng có tên đàn ông nào chọn cô đâu!”
“Này anh Lục, đừng bị cô ta lừa nhé, cô ta chính là “trà xanh sen trắng” đó.”
Lục Yến mỉm cười nắm lấy tay Ninh Noãn Noãn: “Noãn Noãn không phải người như vậy, cô hiểu lầm rồi.”
“Anh đúng là đồ ngốc!”
Hồ Hinh tức muốn phun máu: “Ngốc vô cùng! Cô ta chỉ thích trai đẹp! Cô ta chỉ nhìn trúng cái mặt đẹp trai của anh thôi, còn tưởng cô ta yêu anh thật sao!”
Lục Yến dịu dàng mỉm cười: “Thật ra, tôi cũng thích gái đẹp.”
Hồ Hinh tức đến mức trợn mắt, trong lòng mắng chửi hết một lượt rồi dậm mạnh gót giày tức giận bỏ đi.
“Em không phải như cô ta nói…”
Ninh Noãn Noãn đáng thương giải thích, mắt đỏ hoe.
“Anh biết em không phải như vậy. Được rồi, lên lầu thôi.”
Lục Yến hoàn toàn không bị ảnh hưởng, anh nắm tay Ninh Noãn Noãn dẫn cô đi về phía thang máy.
Thật dịu dàng~ Anh tin tưởng cô… Anh còn tin tưởng cô hơn cả bản thân cô nữa, làm cô suýt tin rằng mình là một người tốt thật sự. Ninh Noãn Noãn mơ màng đi theo, chỉ cảm thấy bàn tay Lục Yến thật ấm, thật lớn, mang lại cảm giác đặc biệt an toàn.
Món cá hấp ở Vọng Giang Các quả thật rất tươi ngon.
Trong lúc ăn, Ninh Noãn Noãn đi vào nhà vệ sinh.
Khi Ninh Noãn Noãn vào nhà vệ sinh, điện thoại để trên bàn bỗng đổ chuông. Màn hình hiển thị một số điện thoại quốc tế bắt đầu bằng mã vùng 00960***, thuộc về Maldives.
Điện thoại nằm ngay trước mặt Lục Yến, anh nhìn thấy và thản nhiên cầm lên, ấn ngón tay cái để từ chối cuộc gọi rồi thêm số này vào danh sách chặn.
“Vừa rồi có một cuộc gọi quốc tế từ Maldives, anh đã từ chối và chặn số rồi. Chắc chắn là cuộc gọi lừa đảo từ nước ngoài. Bây giờ loại cuộc gọi lừa đảo như này rất nhiều. Anh có một người bạn là con gái cũng bị lừa qua điện thoại, lừa mất hơn một triệu.”
Lục Yến cười nói.
Maldives? Ninh Noãn Noãn ngờ ngợ nghĩ rằng có thể là cuộc gọi của người bạn trai cũ Từ Viễn Châu của cô, nhưng thôi kệ đi.