Chắc chắn là anh ấy đã động lòng với mình.
Gần đây Ninh Noãn Noãn chỉ toàn nghĩ về khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo không góc chết của Lục Yến, mê đến mức không cứu vãn nổi. Cô còn đặc biệt mua một quyển sổ tay để viết nhật ký, ngày nào cũng chìm đắm trong những mộng tưởng viển vông.
“Anh à, mỗi ngày anh ấy đều đến đón em tan ca. Hôm đó trời mưa lớn, em đã bảo anh ấy đừng đến rồi, em cứ nghĩ anh ấy sẽ không đến thật vậy mà cuối cùng vẫn đến.”
Tối khuya, Ninh Noãn Noãn không cho anh trai ngủ, cô nhảy lên giường anh ấy làm loạn.
Không còn cách nào khác, cô đang yêu mà, phấn khích quá. Cô không ngủ được, nếu cô không ngủ được thì ai cũng đừng mơ được ngủ!
“Ừm, có nghĩ ra tên cho cháu chưa?”
Ninh Lăng Trần tựa vào giường, trông khá mệt mỏi. Ninh Noãn Noãn thấy dấu hôn trên cổ anh, cô đột ngột nhảy xuống giường, ném cái gối ôm xuống đất rồi tức giận bỏ đi.
Ninh Lăng Trần biết cô tức vì điều gì, anh ấy đưa tay kéo cổ áo che dấu vết trên cổ.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Ninh Noãn Noãn tức giận đến mức sắp nổ tung.
“Anh đi xem mắt rồi!”
Ninh Noãn Noãn bỗng mở cửa lao vào hét lên, mặt đỏ bừng đầy giận dữ. Ninh Lăng Trần chỉ “ừm” một tiếng, vẻ mặt vẫn dịu dàng và bình tĩnh. Ninh Noãn Noãn đột nhiên chạy lại ôm chầm lấy anh khóc nức nở.
“Anh không sao.”
Ninh Lăng Trần vuốt tóc Ninh Noãn Noãn.
Đây là em gái của anh, người thân nhất của anh, người yêu thương anh nhất trên đời, vì vậy anh không sao cả. Dù có mất đi người đó, anh vẫn còn em gái.
Tối thứ sáu, Ninh Noãn Noãn và Lục Yến đi xem một bộ phim. Khi về trời đổ mưa to, Lục Yến đưa Ninh Noãn Noãn đến tận cửa nhà.
“Lúc về nhớ lái xe cẩn thận nhé.”
Khi Ninh Noãn Noãn chuẩn bị xuống xe, Lục Yến bỗng nắm lấy tay cô. Thấy anh có điều muốn nói, Ninh Noãn Noãn vội vàng ngồi lại.
“Noãn Noãn, ngày mai em có rảnh không?”
“Có ạ.”
Ngày mai bọn họ không hẹn hò mà? Dĩ nhiên là cô có thời gian rồi.
“Vậy mai đến nhà anh ăn cơm nhé, bố mẹ anh muốn gặp em.”
Lục Yến cười nói, ánh mắt anh nghiêm túc và dịu dàng hơn hẳn ngày thường. Ninh Noãn Noãn bỗng cảm thấy đầu óc mình như bị nổ tung!
Đây là muốn dẫn cô đi gặp phụ huynh sao? Ninh Noãn Noãn cảm thấy hơi choáng, có phải quá nhanh rồi không? Họ mới chỉ quen biết nhau một hai ba bốn năm ngày gì đó. Cô vì quá choáng nên bắt đầu bấm ngón tay trước mặt Lục Yến, ừm, họ mới chỉ quen nhau mười ngày thôi, sao cô cảm thấy anh còn vội vàng hơn cả cô vậy nhỉ?
“Được không em?”
Lục Yến tiến lại gần, mỉm cười hỏi.
Anh gần sát lại, Ninh Noãn Noãn có thể cảm nhận được hơi thở của anh lướt nhẹ trên môi cô, hơi nóng, cô còn nhìn thấy đôi đồng tử đen láy đẹp đến mê người của Lục Yến.
“Ừm... được ạ.”
Ninh Noãn Noãn thật không có tiền đồ, mặt đỏ rực như quả cà chua, toàn thân nóng bừng giống như một cô gái mới lần đầu yêu đương.
“Noãn Noãn, em có tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”
Lục Yến lại tiến gần thêm 1cm, Ninh Noãn Noãn mở to đôi mắt như quả nho, tỏ ra nhỏ bé cố gắng dựa vào lưng ghế.
Anh... sao cảm giác như anh sắp hôn cô vậy?
Mắt Ninh Noãn Noãn đỏ lên, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp, và rồi ngay giây tiếp theo đôi môi Lục Yến nhẹ nhàng chạm vào môi cô, đầu óc Ninh Noãn Noãn bỗng vang lên tiếng nổ lớn, như hàng loạt súng Gatling bắn liên hồi, cô hoàn toàn choáng váng.
“Noãn Noãn, anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”
“Chúng ta có thể hẹn hò không? Anh có thể làm bạn trai em được không?”
Lục Yến hơi lùi lại, đôi mắt dịu dàng chăm chú nhìn Ninh Noãn Noãn, ánh nhìn ấy, ngay cả một con tê giác cũng có thể chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.
Ninh Noãn Noãn siết chặt nắm tay, biểu cảm vừa hoang mang vừa sợ hãi.
Cô... cô còn chưa ra tay... mà... mà đã thành công rồi sao?
-
“Anh!”
Ninh Noãn Noãn không kịp đổi giày trắng đã lao vội vào phòng khách, nhào vào lòng anh trai, xấu hổ dụi đầu vào ngực anh mình.
“Sao vậy?”
Ninh Lăng Trần hỏi.
“Anh ấy tỏ tình với em, ngày mai dẫn em đi gặp bố mẹ anh ấy, anh ơi, không phải em đang mơ chứ? Em còn chưa ra tay mà đã bị động thành công rồi sao?”
“Chuyện này có gì lạ đâu, người tương xứng với nhà họ Lục chỉ có vài người, mà vừa môn đăng hộ đối vừa xứng với ngoại hình của Lục Yến thì chỉ có mình em. Cậu ấy chọn em là chuyện bình thường, không chọn em mới kỳ lạ.”
Trong tiểu thuyết toàn là chuyện viển vông, trên thực tế con cái nhà giàu lại đẹp trai như Lục Yến thật sự rất hiếm. Trong thành phố này, chỉ có một vài người vừa là con nhà giàu lại vừa thật sự đẹp trai xinh gái.
“Anh, anh không phản đối em và Lục Yến sao? Em tưởng anh sẽ thấy chúng em tiến triển quá nhanh đấy.”
“Trong giới chỉ có vài người đàn ông tốt thôi, Lục Yến là người tốt nhất. Đối với những người đàn ông như vậy, phải nhanh tay hành động.”
“Gặp bố mẹ cậu ấy rồi nói chuyện cho ổn thỏa, được thì kết hôn luôn đi, đừng kéo dài. Chỉ cần yêu đương lâu mà không cưới nhất định sẽ tan vỡ.”
Ninh Lăng Trần nói.
Ninh Noãn Noãn há hốc miệng.
“… Anh, anh có đang nợ nần bên ngoài không? Định bán em để trả nợ sao?” Ninh Noãn Noãn hỏi.
Thái độ của anh cô thật không giống “anh trai” chút nào.
“Anh đã nói rồi, đàn ông bình thường thì phải tìm hiểu kỹ, nhưng đàn ông ưu tú như Lục Yến thì phải nhanh tay. Kết hôn trước rồi tính sau, không hợp sau này ly hôn cũng được. Với tính cách của em, nếu em muốn hẹn hò với cậu ấy, em không sợ đêm dài lắm mộng sao? Còn anh thì sợ.”
Ninh Noãn Noãn không phục: “Tính cách của em có vấn đề gì đâu.”
Ninh Lăng Trần liếc nhìn cô một cái, cho cô một ánh mắt tự hiểu lấy mình đi. Ninh Noãn Noãn vẫn không phục, cho rằng tính cách ngọt ngào dễ thương của mình hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ngày hôm sau, khi đi gặp bố mẹ Lục Yến, Ninh Noãn Noãn không hề lo lắng chút nào. Từ nhỏ cô đã rất giỏi lấy lòng người lớn, là kiểu con dâu được yêu thích nhất trong giới.
Ninh Noãn Noãn đến nhà Lục Yến, bố mẹ anh rất nhiệt tình còn ra tận ngoài chào đón cô.
“Chú dì có thích em không?”
Trên đường về, ngồi trong xe, Ninh Noãn Noãn hồi hộp hỏi Lục Yến.
Hôm nay cô biểu hiện rất ngoan ngoãn, vừa rồi nghĩ lại, không có chỗ nào thất lễ cả.
Lục Yến chỉ cười mà không nói gì.
Ninh Noãn Noãn sốt ruột chết đi được nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có ánh mắt là tràn đầy ngóng đợi.
Lục Yến nghiêng người qua giúp cô cài dây an toàn, Ninh Noãn Noãn nắm tay anh nhẹ nhàng lắc lắc.
“Bố mẹ anh nói em rất đáng yêu, hỏi khi nào chúng ta kết hôn.”
Kết... kết hôn... tuy cô cũng có nghĩ tới... nhưng... nhưng... Ninh Noãn Noãn lại choáng váng đỏ bừng mặt, ngồi đó bấm ngón tay.
Lục Yến quay người lấy từ ghế sau tới một bó hoa tặng Ninh Noãn Noãn, 99 bông hồng đỏ, mỗi bông đều tươi tắn rực rỡ.
Ôi ôi~ Ông xã lãng mạn quá~
Ninh Noãn Noãn ngân ngấn nước mắt, khuôn mặt nhỏ dưới ánh hồng của bó hoa thực sự còn rực rỡ hơn cả hoa hồng.
“Cảm ơn anh~ Ưm~”
Ninh Noãn Noãn bị hôn, cô mở to đôi mắt như quả nho, sau đó từ trong miệng phun ra một…
Chiếc nhẫn.
Vừa rồi khi Lục Yến hôn cô, anh đã truyền chiếc nhẫn vào miệng cô.
“Noãn Noãn, em vừa gặp bố mẹ anh rồi, khi nào chúng ta kết hôn đây?”
“…”
Trong đầu Ninh Noãn Noãn như có một chuỗi tiếng nổ liên hoàn của súng Gatling, cô choáng váng, thực sự, cả người như bay lên mây.
Lục Yến đang cầu hôn cô, tốc độ yêu đương của anh còn nhanh hơn cả vận động viên chạy vượt rào Lưu Tường…
“Ngày mai dẫn anh đi gặp anh trai em, ngày kia gặp bố mẹ em nhé.”
Lục Yến đeo nhẫn vào ngón tay Ninh Noãn Noãn.
Ninh Noãn Noãn: “…”
-
“Anh.”
Ninh Noãn Noãn nhảy lên sô pha, giơ tay khoe chiếc nhẫn kim cương lớn cho anh trai xem: “Lục Yến cầu hôn em rồi…”
“Ừm.”
Ninh Lăng Trần gật đầu.
Anh ấy có hơi ngạc nhiên, nhưng không hề kích động.
Ninh Noãn Noãn cảm giác như mình vừa đấm một cú vào đống bông, không thỏa mãn: “Anh, anh không thấy kích động sao?”
“Anh đã nói rồi, điều kiện của em là số một số hai trong giới, Lục Yến chọn em không có gì bất ngờ. Không chọn em mới gọi là bất ngờ.”
Ninh Lăng Trần thấy Ninh Noãn Noãn dạo này mê muội quá nên dội cho cô một gáo nước lạnh.
“Đây gọi là liên hôn, có gì mà phải kích động.”
Lời nói của anh trai cô không chỉ là một gáo nước lạnh, mà càng giống một chậu đá lạnh hơn, làm trái tim Ninh Noãn Noãn lạnh buốt.
Ninh Noãn Noãn vẫn cứng miệng: “… Là do sức hút của em lớn, không phải liên hôn gì cả.”
Ninh Lăng Trần thấy cô không vui bèn kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Liên hôn chưa hẳn đã tệ, tình yêu chỉ là một loại k*ch th*ch cảm quan, khi cảm giác mới mẻ qua đi, nó sẽ bước vào giai đoạn suy thoái, chỉ có lợi ích mới là vĩnh cửu.”
“Noãn Noãn, sớm kết hôn với Lục Yến đi, anh đã chuẩn bị sẵn của hồi môn cho em rồi.”
Ninh Noãn Noãn đột nhiên ngồi dậy, cảm thấy có điều gì đó không đúng: “Anh, anh có chuyện gì giấu em phải không?”
Không đúng, thật sự không đúng, anh trai cô luôn yêu thương cô nhất, cho dù Lục Yến có tốt đến đâu, anh cũng không nên thúc giục cô kết hôn nhanh như vậy.
“… Anh ơi, anh không mắc bệnh nan y gì đấy chứ?”
Ninh Noãn Noãn đột nhiên hỏi xong, thế rồi cô nhíu mày cuộn tròn trong lòng Ninh Lăng Trần, che tai lại không muốn nghe thêm… Cô sợ…
Thật ra Ninh Noãn Noãn là một kẻ nhút nhát, sợ sệt, chỉ cậy thế người khác, cụ thể là cậy thế anh trai cô.
Ninh Lăng Trần kéo tay Ninh Noãn Noãn xuống.
“Anh không mắc bệnh nan y, chỉ là tình hình công ty gần đây hơi bất lợi. Ninh Trác Trí muốn tước quyền của anh, đẩy anh ra khỏi công ty. Anh và ông ta đều ngang nhau về cổ phần và quyền lực, dù sao anh vẫn phải chuẩn bị mọi thứ chu toàn cho em.”
Ninh Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm, thật sự làm cô sợ hãi.
“Miễn anh không bị bệnh là được, nếu anh thua thì em nuôi anh, anh đừng sợ.” Ninh Noãn Noãn vỗ lưng anh trai, rồi thu mình lại nhỏ xíu như một cục bông trong lòng Ninh Lăng Trần.
Ninh Lăng Trần mỉm cười, khoảnh khắc này trái tim anh ấy thật sự ấm áp hơn bao giờ hết.
“Anh đã để lại tài sản cho em ở ngân hàng Thụy Sĩ, đủ cho em phung phí vài kiếp rồi.”
Ninh Lăng Trần ôm chặt Ninh Noãn Noãn vào lòng.
Từ năm 12 tuổi khi bắt đầu tự mình nuôi dưỡng Ninh Noãn Noãn, anh đã lên kế hoạch cho tương lai của cô. Anh chưa từng nghĩ cho tương lai của bản thân, nhưng đã vạch ra tương lai cho Ninh Noãn Noãn đến tận một trăm tuổi.
-
Mình phải nhanh chóng kết hôn với Lục Yến, nhà họ Lục ở thành phố Nam rất mạnh, nếu mình làm vợ Lục Yến, chắc chắn Lục Yến sẽ giúp anh trai tiêu diệt cái tên Ninh Trác Trí chết tiệt đó, khiến ông ta phá sản.
Ninh Noãn Noãn dành cả đêm lên kế hoạch giúp anh trai giành quyền lực!
Ninh Trác Trí là bố ruột của Ninh Noãn Noãn, nhưng ông già đó lại ngoại tình còn có cả một đứa con riêng, ông ta đã đưa đứa con riêng vào Tập đoàn NS. Cái tên khốn kiếp đó, một gã đàn ông tệ hại đáng bị tự thiến!
Ninh Noãn Noãn còn chưa kịp thể hiện sức hút đáng kinh ngạc của mình với Lục Yến-
“Chào cô Ninh, tôi là Lý Nguyệt Kỳ.”
Ninh Noãn Noãn nhận được một cuộc gọi kỳ lạ. Giọng điệu người phụ nữ trong điện thoại cao ngạo khiến cô cảm thấy không thoải mái, nên đã trực tiếp cúp máy.
Hôm nay Lục Yến bận không đến đón Ninh Noãn Noãn tan làm, cô tự lái xe về nhà.
“Cô Ninh.”
Một chiếc SUV hầm hố dừng bên ngoài nhà Ninh Noãn Noãn, một người phụ nữ cao ráo mặc bộ váy công sở hiệu AM đứng bên xe chào Ninh Noãn Noãn.
“Tôi là Lý Nguyệt Kỳ, bạn gái cũ của Lục Yến.”
Lý Nguyệt Kỳ tự giới thiệu với giọng lạnh lùng.
“Tôi hy vọng cô có thể rời xa Lục Yến.”
Lý Nguyệt Kỳ nói thẳng ý định của mình.
Ninh Noãn Noãn đợi cô ta tiếp tục nói, nhưng Lý Nguyệt Kỳ nói xong lại chỉ đứng đó chờ cô đồng ý. Ninh Noãn Noãn nổi giận ngay lập tức, Lý Nguyệt Kỳ này định tay không bắt sói đấy à? Quá kiêu ngạo, không thèm đưa ra một xu nào mà đã yêu cầu cô rút lui?
“Cô Lý, tôi không hiểu rõ về quá khứ của cô và Lục Yến, anh ấy cũng chưa từng nhắc đến cô với tôi. Nếu giữa hai người còn gì chưa rõ ràng, cô nên đi tìm anh ấy thì hơn.”
Ninh Noãn Noãn là chuyên gia trong việc giả vờ, vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn khiến người khác không thể nghi ngờ gì.
“Cô Ninh, hoàn cảnh gia đình cô không xứng với nhà họ Lục. Chưa nói đến những điều khác, chỉ riêng việc anh trai cô là người đồng tính đã không thể chấp nhận được rồi.”
Câu nói của Lý Nguyệt Kỳ khiến Ninh Noãn Noãn thật sự tức giận.
Ninh Noãn Noãn không lấy chiếc nhẫn kim cương lớn ra khoe để chọc tức Lý Nguyệt Kỳ. Cô không ngốc đến mức đó, cô biết lúc này không phải là thời điểm để khoe khoang. Trước khi cô và Lục Yến đăng ký kết hôn, mọi thứ vẫn chưa thể đoán trước.
“Cô Lý, tôi đã nói rồi, cô nói mấy điều này với tôi cũng vô ích. Tôi không hiểu rõ chuyện và cũng không muốn can thiệp vào chuyện của cô và Lục Yến. Nếu cô có điều gì không hài lòng, hãy trực tiếp tìm Lục Yến mà nói. Xin lỗi, tôi đi làm cả ngày rất mệt, tôi vào nhà nghỉ ngơi đây.”
Ninh Noãn Noãn đi vào cổng biệt thự, gương mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Lý Nguyệt Kỳ lên xe cũng không vui vẻ gì. Cô ta đã đánh giá thấp Ninh Noãn Noãn. Lý Nguyệt Kỳ nghĩ rằng những lời nói của mình sẽ khiến Ninh Noãn Noãn mất kiểm soát và buồn bã, nhưng kết quả là Ninh Noãn Noãn lại kín đáo đến mức không lộ ra chút cảm xúc nào.
Tức chết đi được!
Ninh Noãn Noãn ném gối ôm trên sô pha xuống đất rồi dẫm lên để giải tỏa cơn giận!
Chuyện của Lục Yến và Lý Nguyệt Kỳ khiến cô chỉ tò mò một chút chứ không tức giận, nhưng việc Lý Nguyệt Kỳ châm biếm anh trai cô thì cô không thể chịu nổi!
“Đồ xấu xí, mặt liệt như vậy còn dám giành Lục Yến với tôi, về nhà soi gương đi, cô sẽ biết vì sao Lục Yến không cưới cô!”
Lục Yến gửi tin nhắn cho cô, anh vừa trở về sau chuyến công tác.
[Hơi muộn rồi, anh không đến gặp em nữa, ngày mai anh đến đưa quà cho em nhé.]
“Được lắm, Lý Nguyệt Kỳ, cô đã chọc tức tôi, tôi sẽ cho cô thấy sức hấp dẫn của Ninh Noãn Noãn tôi!”
Ninh Noãn Noãn chạy lên lầu trang điểm thay đồ, sau đó lái chiếc xe nhỏ màu vàng yêu thích của mình đến nhà Lục Yến.