Lục Yến sống một mình, cùng khu với bố mẹ anh.
Ninh Noãn Noãn không báo trước đã chạy tới trước cửa nhà anh. Lục Yến mở cửa.
“Sao đột nhiên em lại đến đây?”
Ninh Noãn Noãn không nói gì, chỉ đứng ngay lối vào chứ không vào nhà. Ban đầu cô cúi đầu, sau đó ngẩng lên nhìn Lục Yến rồi lại cúi xuống, đôi mắt đỏ hoe trông như vừa chịu ấm ức.
“Em sao thế?”
Lục Yến kéo cô vào nhà.
“Hôm nay Lý Nguyệt Kỳ đã đến nhà tìm em.”
Ninh Noãn Noãn khẽ nói, giọng hơi nghẹn ngào, bàn tay nhỏ nắm chặt quai túi, hỏi bằng giọng mũi: “Cô ấy… cô ấy là bạn gái cũ của anh à? Hai người… hai người từng yêu nhau sâu đậm lắm phải không?”
“Em ngồi xuống trước đã, để anh từ từ nói cho em nghe.”
Ninh Noãn Noãn ngồi xuống sô pha, Lục Yến rót một ly sữa ấm đưa cho cô.
“Anh và Lý Nguyệt Kỳ quả thật từng hẹn hò. Anh quen cô ấy từ nhỏ, gia cảnh hai bên tương xứng, lại hiểu rõ nhau, nên hai nhà cũng muốn se duyên cho bọn anh. Vì thế anh và Lý Nguyệt Kỳ có thử quen nhau, nhưng sau này vì tính cách không hợp nên chia tay.”
“Tính cách cô ấy khá mạnh mẽ.”
Lục Yến lại giải thích thêm một câu.
“Tính tình cô ấy là vậy, cô ấy đã nói gì với em, có bắt nạt em không?” Lục Yến ngồi xuống nâng khuôn mặt Ninh Noãn Noãn lên, thở dài, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều xen lẫn chút trêu chọc cô bạn gái nhỏ của mình.
“…Cô ấy mắng anh trai em.”
Ninh Noãn Noãn rơi nước mắt, lần này là thật sự đau lòng chứ không phải giả vờ, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc òa.
“Lục Yến, anh có coi thường anh trai em không?”
Lúc này Ninh Noãn Noãn rất bình tĩnh. Nếu trong ánh mắt Lục Yến có tí khinh thường nào dành cho anh trai cô, hoặc câu trả lời của anh không làm cô hài lòng, cô sẽ không thích anh nữa.
“Không đâu, anh có nghe về chuyện của anh trai em và Cố Phong Diệp rồi. Anh trai em là người đứng đắn, cậu ấy không phá hoại gia đình người khác, đời tư cũng trong sạch, xu hướng tính dục không có gì sai, sai là ở nhân phẩm con người thôi.”
Ninh Noãn Noãn ôm chặt Lục Yến.
“Em đã cho Lý Nguyệt Kỳ xem nhẫn chưa?”
Lục Yến xoa cái đầu nhỏ của cô, mỉm cười hỏi.
Ninh Noãn Noãn lắc đầu.
Lục Yến thở dài: “Ngốc, sao không cho cô ấy xem nhẫn, vả mặt cô ấy dám bắt nạt em.”
“Lúc đó em không nghĩ tới. Với lại chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn mà, cũng không thể vả mặt cô ấy được.”
Ninh Noãn Noãn lặng lẽ nói ra mong muốn được đăng ký kết hôn, rồi dỏng tai chờ đợi.
“Ừm, vậy chúng ta chọn một ngày đi đăng ký nhé, được không?”
Giọng Lục Yến dỗ dành, rồi bất ngờ bế Ninh Noãn Noãn ngồi lên đùi mình. Mặt cô đỏ bừng, toàn thân nóng ran. Ngoài đùi của anh trai, cô chưa từng ngồi lên đùi người đàn ông nào khác, cảm giác vừa bối rối vừa lúng túng không biết nên đặt tay ở đâu.
“Mẹ anh vẫn đang chọn ngày đấy, tháng này tháng sau bà đều đã xem rồi. Ngày 26 tháng này là ngày đẹp, đi đăng ký nhé, em thấy sao?”
26… 26… ngày 26 sao? Ninh Noãn Noãn mở to đôi mắt to tròn như quả nho, hơi hoảng hốt.
Ngày 26 là thứ tư tuần này rồi!
Ninh Noãn Noãn đúng là muốn nhanh chóng đăng ký, nhưng trong đầu cô cũng chỉ nghĩ sớm nhất cũng phải tháng sau hoặc tháng 10.
Lục Yến trông còn sốt ruột hơn cả cô, thật là kỳ lạ!
“Anh… anh… có phải là đồng tính không?”
Ninh Noãn Noãn nhỏ giọng hỏi. Lục Yến nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, thấy cô ngốc nghếch thế này, anh bật cười: “Anh thật sự không phải.”
Nhưng hành động của anh thật sự trông rất giống.
Dù Ninh Noãn Noãn từng nói đùa rằng vì gương mặt đẹp không góc chết của Lục Yến, cô sẵn sàng làm “vợ hờ” cho anh, nhưng thật ra cô chỉ nói chơi vậy thôi!
“Noãn Noãn, em có hiểu được cảm giác cô đơn suốt 28 năm, mãi không gặp được người mình thật lòng yêu là thế nào không? Lý Nguyệt Kỳ không tính, anh đã tuyệt vọng rồi. Vậy mà em như từ trên trời rơi xuống, xông thẳng vào linh hồn anh. Anh sợ em sẽ chạy mất nên anh mới gấp như vậy. Nếu Cục Dân chính có làm việc buổi tối, anh đã kéo em đi đăng ký rồi.”
Ngón tay Lục Yến chạm nhẹ lên má Ninh Noãn Noãn, ngón tay anh ấm nóng, khiến khuôn mặt cô đỏ bừng. Cô cảm thấy mình không còn đường cứu nữa rồi. Mặc dù những lời của Lục Yến nghe hơi sến, giống như những câu nói ngọt ngào của một tên lừa đảo, nhưng cô lại thích nghe. Cô đúng là một cô gái nông cạn mà~
“Noãn Noãn, chúng ta đi đăng ký vào ngày kia nhé, được không em?”
Lục Yến nhẹ nhàng hôn lên môi cô, giọng điệu như đang dụ dỗ.
Trong đầu Ninh Noãn Noãn như có hàng trăm khẩu súng Gatling nổ vang, cô đã không còn nghĩ được gì nữa. Trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ:
Thì ra hôn thật sự ngọt ngào như vậy~
-
Cô thật sự đã kết hôn rồi.
Ninh Noãn Noãn đứng trước cửa Cục Dân chính, tay cầm quyển sổ nhỏ màu đỏ, đầu óc mơ màng có cảm giác như đang mơ vậy.
“Tân hôn vui vẻ, bà xã.”
Lục Yến ôm Ninh Noãn Noãn vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô.
Ninh Noãn Noãn dùng sổ kết hôn che mặt, gương mặt nhỏ đỏ bừng.
Trên xe, Ninh Noãn Noãn nhận ra hướng đi không phải về nhà cô: “Mình đi đâu vậy, về nhà anh sao?”
“Không phải nhà anh, mà là nhà của chúng ta. Khi nào em chuyển vào ở?”
“Hả… Hả?”
Ninh Noãn Noãn ngây ngẩn, chuyển vào ở? Như vậy chẳng phải… chẳng phải là… sẽ phải “vượt qua giới hạn” hay sao~
Chết rồi, Ninh Noãn Noãn hối hận muốn vỗ trán mình! Cô quên mất chưa kiểm tra xem Lục Yến có lông bụng không. Lỡ mà có… thôi kệ, bảo anh cạo đi vậy… Vì gương mặt đẹp trai của anh, cô có thể chịu được.
Cuối cùng cô cũng có thể đăng ảnh lên vòng bạn bè để k*ch th*ch Lý Nguyệt Kỳ rồi hahaha. Ninh Noãn Noãn cười thầm trong lòng, cô đã đợi ngày này từ lâu rồi!
“Em có thể đăng lên vòng bạn bè không?”
Ninh Noãn Noãn hỏi, gương mặt nhỏ bé trông rất ngoan ngoãn ngây thơ.
Lục Yến mỉm cười dịu dàng: “Về nhà rồi đăng, sẽ càng có tính công kích hơn.”
Ninh Noãn Noãn không hiểu lắm “càng có tính công kích” mà anh nói là gì, nhưng cô cứ nghe lời anh là được.
Về đến nhà Lục Yến, cả hai cầm sổ kết hôn chụp một tấm ảnh selfie rồi lần lượt đăng lên vòng bạn bè.
Lục Yến: [Bà xã, tân hôn vui vẻ @Công Chúa Nhỏ Noãn Noãn.]
Ninh Noãn Noãn: [Ông xã, tân hôn vui vẻ @Chào Buổi Sáng.]
[Cái quái gì thế này, mình đã hạ sốt rồi mà, sao lại thấy ảo giác Lục Yến kết hôn vậy? Phải uống thêm thuốc hạ sốt mới được.]
[… Hôm nay đâu phải Cá tháng Tư đâu nhỉ?]
[Chuyện gì thế này, trời ơi!]
Có thể thấy Lục Yến giao thiệp rất rộng, bạn bè anh nhiều đến nỗi chỉ một lúc mà bài đăng của anh đã nhận được cả trăm bình luận.
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Yến đổ chuông. Là Lý Nguyệt Kỳ gọi đến.
“Noãn Noãn, em nghe giúp anh, anh đi vệ sinh một lát.”
Lục Yến nói rồi đi ngay sau đó.
Ninh Noãn Noãn cầu còn không được! Cô đang ở nhà Lục Yến, lại còn trong thân phận là “bà Lục” mới cưới. Với chuỗi “buff” chồng chất này, chắc chắn Lý Nguyệt Kỳ sẽ tức đến hộc máu mất, hahaha!
Ninh Noãn Noãn cười thầm trong lòng.
“Lục Yến!”
Giọng Lý Nguyệt Kỳ qua điện thoại đầy giận dữ, nghe như sắp phát điên lên rồi. Ninh Noãn Noãn cố ý dùng giọng thật “ngoan ngoãn”: “Xin chào, Lục Yến đi vệ sinh, nhờ em nghe máy giúp. Chị có chuyện gì cần nhắn lại không? Em là vợ của anh ấy.”
Câu cuối cùng này như một đòn chí mạng, giết người không thấy máu.
Lý Nguyệt Kỳ lập tức cúp máy.
Ninh Noãn Noãn sướng phát điên! Mấy ngày nay cô phải nén giận, cuối cùng cũng được xả ra, trong lòng thật sự hả hê không thể tả.
“Khi nào em chuyển qua đây ở?”
Lục Yến cầm ly nước, uống một ngụm rồi hỏi.
Ninh Noãn Noãn lại đỏ mặt, vừa ngại ngùng lại vừa cố làm bộ “ngây thơ”: …Không thể sống cùng nhau được… vẫn chưa tổ chức đám cưới mà.”
“Em cứ chuyển dần đi thôi, trước đám cưới chúng ta nên thử sống cùng nhau để hòa hợp, như vậy đến ngày cưới sẽ không bị bỡ ngỡ.”
Anh nói nghe thật có lý, nhưng mà cô lại hơi lo lắng, cô vẫn là gái tân cơ mà~
“Noãn Noãn, lại đây.”
Lục Yến đặt ly xuống, dịu dàng nói.
Ninh Noãn Noãn ngoảnh lại nhìn, lại đây? Lại đâu cơ? Cô đã ngồi ngay bên cạnh anh rồi, chân chạm chân rồi mà, chẳng lẽ cô phải ngồi lên đầu anh chắc?
Ninh Noãn Noãn thật sự không hiểu, cả mặt ngẩn ngơ.
Lục Yến vỗ lên đùi mình, Ninh Noãn Noãn bỗng hiểu ra, ồ ồ ồ, là ngồi lên đùi anh. Ui da, đều trách cô không có kinh nghiệm. Ninh Noãn Noãn vừa xấu hổ vừa muốn giữ kẽ, còn chưa kịp giữ kẽ xong thì Lục Yến đã nhanh chóng kéo cô ngồi lên đùi anh.
“Chỉ là chuyển qua đây ở thôi, không nói là phải ở chung phòng.”
Lục Yến nắm lấy hai bàn tay nhỏ của Ninh Noãn Noãn, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, nhưng Ninh Noãn Noãn lại cảm giác như anh đang trêu mình, khiến cô lúng túng buột miệng thanh minh: “Em… em đâu có nghĩ nhiều, em đâu có muốn ở chung phòng với anh.”
Anh rõ ràng đang cười nhạo cô, dù trên mặt anh không cười nhưng đôi mắt lại đầy ý cười!
Đáng ghét, cô thật sự muốn đấm nổ lồng ngực anh, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Ninh Noãn Noãn nắm tay thành nắm đấm nhỏ, nhẹ nhàng đấm vào ngực anh một cái.
“Chuyển qua đây đi, anh đã hỏi ý kiến của anh trai rồi.”
“...”
Anh là con một, “anh trai” mà anh nói chắc chắn là anh trai cô. Nghe Lục Yến gọi “anh trai” một cách tự nhiên như thế, Ninh Noãn Noãn cảm thấy trong lòng mềm nhũn, cảm động vô cùng.
-
“Ninh Noãn Noãn, cậu thật sự kết hôn rồi hả!”
Vừa về đến nhà, Ninh Noãn Noãn đã nhận được điện thoại từ cô bạn thân Tống Văn Sương. Tống Văn Sương hét toáng lên: “Cậu điên rồi sao? Hay là trò đùa Cá tháng Tư muộn đấy?”
“Không phải đâu, mình thật sự đã kết hôn rồi.”
“Vậy anh ta là ai? Hai người quen nhau từ bao giờ?”
…
“Ninh Noãn Noãn, cậu điên rồi! Mới quen người ta có nửa tháng mà đã kết hôn! Cậu thiếu đàn ông đến vậy sao?”
“Đúng vậy, mình thiếu, thiếu một người đàn ông tốt. Đã gặp được rồi sao còn chần chừ, phải tóm lấy ngay chứ!”
Ninh Noãn Noãn không hề tỏ ra bực bội, ngược lại cô còn đưa tay lên ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương to trên ngón tay mình, trong lòng đầy hãnh diện.
“Vậy Từ Viễn Châu thì sao? Anh ta phải làm sao đây?”
“Anh ta thế nào liên quan gì đến mình. Mình và anh ta chia tay lâu rồi.”
“Điên rồi, điên rồi, điên hết cả rồi!”
Sau khi đưa Ninh Noãn Noãn về nhà, Lục Yến trở lại căn hộ của mình, và thấy Lý Nguyệt Kỳ đang đứng trước cửa chờ anh.
“Anh thật sự đã kết hôn với Ninh Noãn Noãn sao?”
“Ừ.”
“Lục Yến!”
Lý Nguyệt Kỳ hét lên.
Cả người cô ta run rẩy, nước mắt đã chực trào nơi khóe mắt.
“Sao anh có thể đối xử với em như vậy!”
“Nguyệt Kỳ, anh kết hôn với Noãn Noãn là vì anh thích cô ấy, điều này không liên quan gì đến em.”
“Anh quen cô ta được bao lâu chứ, mới có mười mấy ngày mà anh đã kết hôn với cô ta! Anh đâu phải vì thích cô ta, anh chỉ muốn chọc tức em thôi! Lục Yến, anh đã thành công chọc giận em rồi.” Giọng Lý Nguyệt Kỳ nghẹn lại.
“…Anh thật sự không có ý đó.”
“Anh biết Ninh Noãn Noãn là kiểu người gì không? Anh có biết cô ta từng qua lại với rất nhiều bạn trai không? Gã Từ Viễn Châu mà cô ta từng quen trước đây là một tên tồi tệ, cô ta hoàn toàn không phải kiểu con gái đơn thuần!”
Sắc mặt Lục Yến hơi thay đổi, anh xoay nhẹ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, nhìn Lý Nguyệt Kỳ bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Không phải đâu, cô ấy thật sự rất đơn thuần.”