Vợ Chồng Giỏi Diễn - Thanh Sắc Địa Qua

Chương 38

[Anh đã về nhà an toàn chưa?]

Ninh Lăng Trần vừa về đến nhà, tắm xong thì nhận được tin nhắn WeChat của Bùi Ôn Ôn. Anh không nhịn được mỉm cười, ngồi xuống trả lời cô: “Về rồi, anh vừa tắm xong. Em còn chưa ngủ sao? Đừng thức khuya, hôm nay mệt vậy rồi, ngủ sớm đi nhé.”

[Em vốn định ngủ rồi, nhưng em sợ anh cô đơn mà.]

“Đúng là cô đơn thật, nhưng tối nay được em chữa lành rồi. Anh không sao đâu, ngoan, ngủ sớm đi.”

[Vâng, vậy em ngủ đây. Ngày mai em qua chỗ anh, dạo này em phải gấp rút hoàn thành bản vẽ. Tối em đợi anh tan làm về nhé.]

“Được, tối mai chúng ta đi ăn ở Giang Cảnh Các, anh đã đặt bàn rồi.”

Đặt điện thoại xuống, Ninh Lăng Trần vuốt mái tóc còn chưa khô, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười. Đúng lúc đó, một cuộc gọi lạ bất ngờ hiện lên.

Ninh Lăng Trần cảnh giác, lập tức đoán được người gọi chính là Cố Phong Diệp. Anh không nghe máy, nhưng cuộc gọi kia cứ liên tục đổ chuông.

“Alô?”

“Là anh.”

Quả nhiên, đầu dây bên kia là giọng của Cố Phong Diệp.

Cố Phong Diệp nói: “Anh đang ở trước cửa nhà em. Hôm nay Noãn Noãn kết hôn, anh biết tâm trạng em không tốt.”

Cố Phong Diệp đã cố ý đến tận đây.

Lúc này, anh ta đang đứng ngoài cửa nhà Ninh Lăng Trần hút thuốc.

Ninh Lăng Trần nhíu chặt mày, đầy vẻ khó chịu: “Không bằng anh lo mà quan tâm đến đứa con trai mới sinh của anh đi.”

“Em có muốn anh nhấn chuông mãi không?”

Cố Phong Diệp hỏi. Lửa giận trong lòng Ninh Lăng Trần bùng lên: “Cố Phong Diệp, hôm nay em gái tôi kết hôn, anh có thể đừng gây thêm phiền phức cho tôi được không?”

“Anh chỉ lo em sẽ -”

“Tôi không cần!”

Ninh Lăng Trần ngắt lời Cố Phong Diệp: “Tôi chỉ cần anh tránh xa tôi ra, đừng bao giờ bước vào cuộc sống của tôi nữa!”

“Ninh Lăng Trần, em hiểu rõ anh. Anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh đâu.”

Giọng Cố Phong Diệp trầm xuống.

Ninh Lăng Trần lập tức cúp máy.

Trong lòng anh đầy phiền muộn, anh muốn hút thuốc, nhưng rồi chợt nghĩ đến Bùi Ôn Ôn, tâm trạng bỗng dịu lại vài phần. Cuối cùng, anh đặt điếu thuốc xuống, cầm điện thoại lên và gọi đến một số được lưu dưới tên Lâm Ninh.

“Ngày mai chúng ta gặp nhau đi.”

Cúp máy, Ninh Lăng Trần ngồi xuống mép giường, cầm tấm ảnh của Ninh Noãn Noãn đặt trên bàn, ánh mắt ngập tràn lo lắng.

Noãn Noãn…

Hy vọng lần này, Lục Yến thật sự là người phù hợp.

Đừng lại là một Lâm Thanh Tễ thứ hai.

Lục Yến tắm xong bước ra thấy Ninh Noãn Noãn đang trải giường. Anh bước lại gần: “Em đang làm gì vậy?”

“Ngủ chứ làm gì.”

Ninh Noãn Noãn cố ý không nhìn anh.

“Bà xã, em chắc chắn tối nay chúng ta vẫn ngủ riêng chăn à?”

Ninh Noãn Noãn sống chung với Lục Yến đã lâu, dù tình cảm mặn nồng đến đâu, sau khi thân mật xong cô vẫn luôn tự mình quấn lấy một chiếc chăn riêng. Lục Yến đã nhiều lần dỗ dành nhưng cô cứ kiếm cớ thoái thác, có khi tránh không được thì lại quay lưng vờ như không nghe thấy.

“Khoảng cách tạo vẻ đẹp mà, có không gian thì tình yêu mới bền lâu.”

Ninh Noãn Noãn cười hì hì.

Lục Yến bỗng ôm cô lên, hôn lên má cô một cái: “Em chắc chắn là vợ chồng giữ khoảng cách thì sẽ đẹp lên sao?”

“Vợ chồng không thể tách rời mới gọi là đẹp chứ, giống như chúng ta khi nãy vậy.”

Lục Yến cười trầm, khẽ cắn vào tai Ninh Noãn Noãn.

Đầu mày Ninh Noãn Noãn nhíu cả lại: “… Lục Yến, anh có thể đừng sến súa như vậy được không, nhìn mà phát ghê.”

“Thôi nào, ngủ đi, em buồn ngủ chết mất.”

Ninh Noãn Noãn vùng ra khỏi vòng tay Lục Yến, chui vào chăn, quấn chặt lấy mình rồi trùm kín đầu, quyết tâm đi ngủ.

Lục Yến liền kéo chăn của cô, vừa thật vừa giả trêu đùa: “Không được! Hôm nay nhất định chúng ta phải ngủ cùng một chăn!”

“Trời ơi, anh có phiền không vậy!”

Ninh Noãn Noãn bỗng hét lớn!

Ninh Noãn Noãn bỗng cau mặt, nổi giận đùng đùng, khiến Lục Yến sững người! Vì cô thật sự rất hung dữ, cứ như biến thành một người khác vậy.

Cảm giác bực bội bao trùm, Ninh Noãn Noãn quấn chăn kín mít, trùm đầu nằm im.

“Em sao thế, nhớ anh trai sao?”

Lục Yến ghé lại hỏi, lần này anh không còn trêu đùa cô nữa. Trước sự quan tâm dịu dàng của Lục Yến, Ninh Noãn Noãn vừa cảm thấy áy náy, vừa muốn đẩy anh ra. Ninh Noãn Noãn cố gắng kìm nén: “Lục Yến, ngủ được không? Đừng làm ồn nữa.”

Lục Yến ngồi trên giường, ánh mắt cứ chăm chú nhìn cô. Ninh Noãn Noãn biết anh đang nhìn mình, điều đó khiến cô càng thêm bực bội, bèn giả vờ ngủ.

Lục Yến không nói gì thêm, cũng không ép buộc cô nữa. Anh nhanh chóng tắt đèn rồi nằm xuống ngủ.

Một lúc sau, điện thoại của Lục Yến bỗng rung lên.

Lục Yến vẫn chưa ngủ, anh cầm điện thoại lên và nhìn thấy một tin nhắn từ số lạ.

[Rất nhanh thôi, anh cũng sẽ trở thành một kẻ như tôi. Ninh Noãn Noãn chính là một con quỷ.]

Lục Yến nhận ra số này là của Lâm Thanh Tễ. Anh cau mày, không trả lời, chỉ đơn giản chặn số ngay lập tức.

Đến khoảng 1 giờ sáng, Ninh Noãn Noãn lén kéo chăn xuống, quay người lại nhìn Lục Yến.

Lục Yến đã ngủ say.

Nhìn gương mặt quen thuộc của anh, lòng Ninh Noãn Noãn đầy rẫy sự khó chịu.

Sao cô càng nhìn Lục Yến lại càng thấy anh sến súa đến vậy? Chẳng còn chút đẹp trai nào nữa, thậm chí còn hơi ghê. Thật là phiền chết đi được!

Chết tiệt, cái tật “cả thèm chóng chán” của cô lại tái phát rồi!

Sáng hôm sau, Lục Yến thức dậy, xuống lầu thì thấy Ninh Noãn Noãn đã dậy từ lâu. Cô đang ngồi dưới nhà, xé từng mẩu bánh mì.

“Dậy sớm thế.”

Vừa nói, Lục Yến vừa cài khuy tay áo sơ mi.

Ninh Noãn Noãn liếc nhìn Lục Yến một cái, khẽ nhíu mày, cô không muốn nói chuyện với anh.

Chẳng mấy chốc, anh chắc chắn sẽ lại đến gần, hôn cô, ôm cô. Mới cưới mà, nhưng Ninh Noãn Noãn bắt đầu cảm thấy bức bối. Da gà đã nổi hết cả lên, cơ thể cô bắt đầu có phản xạ chống đối.

“Đừng có xé bánh mì nữa. Chiều nay 2 giờ bay, thời gian không còn sớm đâu. Em thu dọn đồ đạc xong chưa?”

Lục Yến nhíu mày, gương mặt hiện rõ vẻ không vui, giọng nói lạnh lùng, hoàn toàn khác với hình ảnh một tổng tài dịu dàng, ngọt ngào của tối qua.

Ninh Noãn Noãn ngẩn người.

“Thay đồ đi, lát nữa còn qua nhà mẹ ăn cơm.”

“Em không muốn ăn.”

Ninh Noãn Noãn nhăn mặt, cầm miếng bánh mì trong tay ném loạn ra sàn như rải hoa.

“Em làm cái gì đấy? Tự chuốc khổ vào thân à? Tự mình không dọn còn quăng rác lung tung. Em không muốn đi thì cứ ở nhà, anh đói rồi, anh đi ăn đây.”

Lục Yến chỉnh lại áo sơ mi, chẳng thèm nhìn cô, chỉ cúi đầu chăm chú vào điện thoại.

Khoan đã, ý anh là gì? Chẳng lẽ vì chuyện tối qua mà giận cô sao? Đậu má! Ninh Noãn Noãn bỗng trở nên kích động. Lẽ nào Lục Yến cũng sẽ trở thành một Trình Xuyên thứ hai?

“Anh đi ăn cơm đây.”

Lục Yến nói một câu rồi bước ra cửa. Lúc này, Ninh Noãn Noãn đột nhiên nhận ra chồng mình có vẻ không phải người tốt đẹp gì. Áp lực trong lòng cô biến mất ngay lập tức, tính cách thích diễn xuất lại trỗi dậy. Cô chạy đến, khoác tay Lục Yến, nở nụ cười ngọt ngào, giọng nũng nịu: “Em cũng đi, ông xã~ Anh giận em rồi à? Đừng giận mà, tối qua tâm trạng em không tốt, em nhớ anh trai thôi mà~”

Lục Yến nghiêng đầu, dùng tay giữ cằm Ninh Noãn Noãn, ánh mắt mang một nụ cười nhạt nhưng lại chẳng có chút ấm áp nào.

“Anh không giận. Với lại, đừng làm bộ nhõng nhẽo nữa.”

Anh đẹp trai à, anh thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi! Trong lòng Ninh Noãn Noãn reo lên, hứng khởi đến mức ánh mắt lấp lánh như có tia sáng.

Từ nhà đến biệt thự nhà họ Lục mất khoảng 10 phút lái xe. Suốt quãng đường, Lục Yến không hề liếc nhìn cô lấy một lần, vẻ mặt lạnh lùng như băng.

Đậu má, chẳng lẽ anh thật sự là phiên bản 2.0 của Trình Xuyên sao!?

Ninh Noãn Noãn ngồi trong xe, ánh mắt dán chặt lên người Lục Yến. Cô nhìn anh chăm chú, nhiệt tình đến mức gần như thiêu đốt, vậy mà anh cứ như không hề cảm nhận được sự hiện diện của cô, khí thế toát ra lạnh lẽo đến ngột ngạt.

Ban đầu, Ninh Noãn Noãn còn cảm thấy vui vẻ. Vì Lục Yến không còn dính lấy cô nữa, khoảng cách 1m8 giữa hai người khiến cô thấy thoải mái hơn, áp lực cũng biến mất. Nhưng dần dần, cô càng nghĩ lại càng cảm thấy không ổn.

Chuyện này không hợp lý chút nào!

Ninh Noãn Noãn suy nghĩ.

Tại sao Lục Yến đột nhiên thay đổi thái độ, quay ngoắt 180 độ như vậy?

Mẹ kiếp! Không phải anh thật sự là đồng tính luyến ái đấy chứ? Khốn khiếp thật, tối qua bị cô mắng một trận, thế là anh ngừng diễn rồi à? Được lắm, ngủ cũng ngủ rồi, đám cưới cũng làm rồi, giờ thì chẳng cần giả vờ nữa đúng không?

Nghĩ đến đây, Ninh Noãn Noãn càng cảm thấy mình sắp chạm đến sự thật.

Chính là cái tên họ Đỗ đó, Đỗ Tân Hải! Không sai được! Từ trước cô đã thấy hai người này có gì đó mờ ám rồi! Khó trách tối qua Lục Yến không dùng biện pháp bảo vệ. Đồ khốn! Anh muốn mượn cái bụng của cô để sinh con chứ gì?

Đồ chó chết!

Nhưng hình như cô cũng không thiệt thòi gì thì phải.

Ninh Noãn Noãn nghĩ lại, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Dù sao cô cũng rất muốn có con, mà “bé ba” kia thì không thể sinh được. Nếu cô sinh con, tương lai tài sản nhà họ Lục chắc chắn sẽ thuộc về cô. Cô đâu có lỗ, hơn nữa sau này mỗi người tự do, muốn làm gì thì làm, cũng thấy thoải mái đấy chứ.

Ừm… tốt, tốt cái đầu anh!

Ninh Noãn Noãn giật phăng dây túi hộp quà trên tay, gương mặt trở nên méo mó vì giận dữ. Cô không quan tâm lý do là gì, cô chỉ biết mình đang rất bực mình!

“Sao thế?”

Lục Yến nhíu chặt đầu mày.

Cô vừa nãy còn vui vẻ, rạng rỡ như đứa trẻ, vậy mà đột nhiên lại đổi sắc mặt.

Ninh Noãn Noãn nhắm mắt, không đáp lại anh. Cô chẳng muốn nói chuyện, bỗng trở lại thành Ninh Noãn Noãn hay cáu kỉnh lúc sáng, người xé ném bánh mì loạn xạ.

Trong bữa ăn, Ninh Noãn Noãn vẫn giữ vẻ ngoài bình thường, miệng ngọt ngào gọi bố mẹ, khiến vợ chồng Lục Phương Châu cười không ngớt.

Ăn xong về đến nhà, Lục Yến bảo Ninh Noãn Noãn thu dọn đồ đạc.

Chắc tên Đỗ bé ba kia cũng đi cùng chứ gì! Ninh Noãn Noãn nhìn bóng lưng Lục Yến, trong đầu tưởng tượng cảnh Đỗ bé ba đã đặt vé máy bay, có khi nào còn cùng chuyến với họ không.

“Em còn không dọn đồ à?”

Lục Yến quay đầu thấy cô đang đứng như khúc gỗ thì thúc giục.

Ninh Noãn Noãn xụ mặt, ngồi phịch xuống ghế sô pha, vắt chân lên bàn, dáng vẻ ngổ ngáo: “Em không đi nữa.”

“Vậy anh đi một mình.”

Lục Yến cúi đầu tiếp tục thu dọn hành lý, chẳng giận dỗi chút nào.

Ánh mắt Ninh Noãn Noãn như muốn b*n r* tia lửa.

Đậu má! Anh chỉ mong cô không đi, để dễ bề hẹn hò với “bé ba” của anh chứ gì! Ninh Noãn Noãn càng chắc chắn hơn rằng Lục Yến đã lừa cưới cô!

“Ai nói em không đi! Em lập tức thu dọn đồ đạc đây!”

Ninh Noãn Noãn tức giận hậm hực mở tủ.

Lục Yến cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên rất nhanh, gần như không ai nhận ra.

Đồ của Ninh Noãn Noãn chất thành đống. Con gái mà, thích làm đẹp, nào là đồ bơi, kem chống nắng, mỹ phẩm, thứ gì cũng không thể thiếu.

Cô kéo vali ra đến gara. Lục Yến không thèm nhìn cô, chỉ mở cốp xe rồi quay đi. Ninh Noãn Noãn hậm hực tự nhấc vali của mình lên.

Mặt cô đỏ tía tai, cố hết sức nhưng vali vẫn không nhấc lên nổi. Đến lúc bực quá, cô dậm chân khóc nức nở, nước mắt lã chã rơi vì ấm ức.

Lục Yến quay lại, thấy cô đứng đó lau nước mắt.

Anh bước tới, ôm lấy cô, sau đó chỉ dùng một tay nhấc bổng vali lên, nhẹ nhàng đặt vào cốp xe rồi đóng nắp cốp lại.

Đậu má, một tay? Anh định khoe khoang sức mạnh đấy à, giỏi lắm chắc? Làm màu làm mè!

Ninh Noãn Noãn càng tức, nhưng quay đầu liền ôm lấy eo Lục Yến.

Lục Yến khẽ nâng tay, định xoa đầu cô, nhưng khi vừa chạm vào tóc lại rụt tay về. Cảm nhận được hơi thở của cô dần bình tĩnh lại, anh mới mở lời: “Được rồi, đừng khóc nữa. Lên xe đi, không lại trễ chuyến bay bây giờ.”

Bình Luận (0)
Comment