Ninh Noãn Noãn vừa về đến khách sạn, liền lập tức mở tủ lạnh lấy một lon bia, kéo nắp ra định uống, miệng còn nghêu ngao vài câu hát, trông như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lục Yến bước tới, lấy lon bia khỏi tay cô.
Anh bế Ninh Noãn Noãn vào lòng ngồi trên sô pha rồi nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Ninh Noãn Noãn lập tức dựng tai lên, ánh mắt cảnh giác nhìn anh: “... Nói chuyện gì? Anh định come out rồi, không diễn nữa hả?”
“Chưa đâu, vẫn phải tiếp tục diễn.”
Lục Yến thản nhiên đáp, giọng điệu điềm tĩnh khiến Ninh Noãn Noãn tròn mắt kinh ngạc: “Đậu má!”
Mẹ nó, anh nói thật không vậy, cô lẩm bẩm trong lòng.
Lục Yến nói: “Nếu trong lòng khó chịu thì nói chuyện với anh đi.”
Ninh Noãn Noãn trợn mắt: “Nói cái quái gì, em thì có gì mà khó chịu chứ?”
“Lâm Thanh Tễ.”
“…”
Ninh Noãn Noãn chẳng muốn nói chuyện chút nào. Đùa à, cô với anh ấy thân thiết đến thế sao? Chẳng qua chỉ là bạn giường qua đường thôi.
“Hay là chúng ta vào tủ nói chuyện? Không phải em thích chui vào tủ sao?”
“Ai thích chui vào tủ?”
Ninh Noãn Noãn lập tức cảm thấy xấu hổ, nổi cáu: “Thế giới này chẳng còn chỗ nào yên bình nữa, em chỉ dùng cái tủ để tạo một góc tĩnh lặng, suy nghĩ về cuộc đời thôi!”
“Ừm, vậy chúng ta cùng chui vào đó suy nghĩ về cuộc đời nhé? Nhân tiện anh giúp em nghĩ luôn cuộc đời của em.”
Lục Yến đề nghị.
Ninh Noãn Noãn trừng mắt nhìn anh, rồi bất ngờ thở dài: “Thôi bỏ đi.”
Không cần phải chui tủ, xem ra vấn đề cũng không nghiêm trọng lắm. Lục Yến thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ Ninh Noãn Noãn ngay sau đó lại bồi thêm một câu: “Anh to quá, chui không lọt đâu. Chui vào với anh chắc em mắc chứng sợ không gian kín mất.”
Ninh Noãn Noãn vò đầu bứt tóc, bất ngờ hỏi: “Hôm nay em nói mấy lời đó với Lâm Thanh Tễ có quá đáng không? Liệu anh ta có lại nghĩ quẩn không?”
“Em nói rất hay. Nếu anh ta còn muốn chết, thì chỉ có thể nói anh ta hết thuốc chữa rồi. Em không bao giờ cứu nổi một người thật sự muốn chết. Nhưng rõ ràng, anh ta không thật sự muốn chết.”
“Mẹ kiếp, nếu muốn chết thì cứ chết đi!”
Ninh Noãn Noãn đột nhiên bực bội mắng: “Sao thế, anh ta mà còn cố chấp nữa thì em phải ly hôn để cứu rỗi anh ta chắc? Mau chết đi, hù dọa ai chứ!”
Lục Yến bóp nhẹ eo Ninh Noãn Noãn, đột nhiên cúi xuống hôn lên trán cô.
“Ninh Noãn Noãn, em đã cố gắng hết sức giúp anh ta rồi.”
Ninh Noãn Noãn nhìn Lục Yến đang nhìn mình ánh mắt dịu dàng, bỗng thấy tủi thân, sống mũi cay xè, nghẹn ngào nói: “Em cũng không muốn anh ta chết, nhưng anh ta thật sự rất phiền! Thật đấy, em không hiểu nổi sao có người thất tình mà lại đòi chết. Như thế không phải có vấn đề sao? Nếu anh mà chết, cùng lắm em thủ tiết nửa năm rồi tìm người khác.”
Lục Yến: “...”
Nhìn sắc mặt Lục Yến không ổn, Ninh Noãn Noãn vội vàng bổ sung: “Nhưng em sẽ đặt di ảnh của anh trong nhà!”
Lục Yến vẫn giữ vẻ mặt bình thản, lật Ninh Noãn Noãn lại, ấn cô nằm sấp trên đùi mình, rồi giơ tay lên, không chút nương tay mà đánh xuống.
Ninh Noãn Noãn đau đến mức kêu thảm thiết.
“… Tôi thật sự không phải đồng tính, càng không có bất kỳ quan hệ gì với Lục Yến.”
Bữa sáng hôm sau, Lục Yến không xuống. Ninh Noãn Noãn ngồi cùng bàn với Đỗ Tân Hải, liên tục dùng ánh mắt “đồ bé ba chết tiệt, mau biến đi” để nhìn anh ấy, nhìn đến nỗi Đỗ Tân Hải không chịu nổi.
“Ai biết được chứ? Làm thế nào anh chứng minh mình không phải đồng tính? Nếu không phải, thì sao suốt ngày anh cứ kè kè bên cạnh Lục Yến? Đêm qua, nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh không thấy Lục Yến đâu, chắc ở chỗ anh nhỉ? Hai người chắc làm chuyện đó rồi đúng không?”
Đồ ông nội nhà anh!
Đỗ Tân Hải chỉ muốn đập đầu xuống bàn, anh ấy cảm thấy cả người bị bao phủ bởi một đám mây đen. Dù có mọc thêm miệng ở rốn thì anh ấy cũng chẳng thể nào giải thích được!
“Vợ cậu đúng là thần kinh, cậu mau ly dị đi!”
Đỗ Tân Hải bực bội cầm túi bánh bao quay về phòng, vừa vào đã giật điếu thuốc từ tay Lục Yến, than thở: “Bao giờ cô ấy mới ngừng vu oan tôi là đồng tính đây?”
“Cậu cứ đi theo chúng tôi như vậy đương nhiên sẽ làm cô ấy hiểu lầm rồi. Ngay cả tôi cũng sắp hiểu lầm đây.”
Lục Yến liếc nhìn Đỗ Tân Hải một cái.
Đỗ Tân Hải lập tức hiểu ý anh, rõ là chê anh ấy chướng mắt chứ gì. Nhưng anh ấy thật sự không nhẫn nhịn được nữa: “Tôi mẹ nó đi công tác ở đây! Ai thèm đi theo các người chứ!”
Hai kẻ thần kinh!
-
Ninh Noãn Noãn và Lục Yến rong chơi ở bên ngoài tận 20 ngày, kết thúc tuần trăng mật, cuối cùng đáp máy bay về quê hương.
Anh trai ruột ra sân bay đón cô. Vừa nhìn thấy Bùi Ôn Ôn, Ninh Noãn Noãn đã lao đến ôm chặt lấy cô ấy, nước mắt rưng rưng.
“Người thân của em! Cuối cùng em cũng gặp được người thân rồi!”
Ninh Noãn Noãn gào khóc.
Bùi Ôn Ôn vội làm thủ ngữ: [Em sao vậy? Lục Yến bắt nạt em à?]
Ninh Lăng Trần đứng phía sau nói: “Kệ nó đi, nó lúc nào chẳng thế.”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt Ninh Lăng Trần vẫn đầy lo lắng, chỉ là không tiện hỏi thẳng trước mặt Lục Yến.
Ninh Noãn Noãn lập tức xù lông: “Đúng là em bị bắt nạt đấy! Anh có biết mười mấy ngày nay em sống khổ sở thế nào không? Nói ra thôi mà nước mắt em đủ để làm ngập cả sông Trường Giang rồi!”
Ninh Lăng Trần nhìn dáng vẻ ngang ngược, hống hách, đáng ăn đòn của Ninh Noãn Noãn thì thở phào nhẹ nhõm. Anh biết chắc rằng cô em gái này không hề bị bắt nạt. Đặc biệt là khi thấy Lục Yến đứng bên cạnh cười tủm tỉm mà chẳng tỏ vẻ khó chịu dù Ninh Noãn Noãn đang giương nanh múa vuốt. Điều đó khiến Ninh Lăng Trần càng thêm yên tâm, như trút được tảng đá đè nặng trong lòng.
“Anh có ý gì?”
Ninh Noãn Noãn vừa đi gần tới cửa sân bay thì nghe anh trai nói không phải đến đón cô về nhà, cô khá ngơ ngác.
Ninh Lăng Trần nói: “Em mới về, trước tiên nên đi chào hỏi bố mẹ Lục Yến, ăn bữa cơm ở nhà họ, tối rồi hãy về chỗ anh ăn cơm.”
Đây là phép lịch sự, Ninh Lăng Trần sợ bố mẹ Lục Yến sẽ trách Ninh Noãn Noãn thiếu lễ nghĩa.
“Đúng rồi, em có mua quà cho trưởng bối chưa?”
Ninh Lăng Trần vội hỏi thêm.
Ninh Noãn Noãn hậm hực bĩu môi: “Có mua mà! Đương nhiên em phải mua chứ!”
Ninh Lăng Trần gật đầu, vậy là tốt. Anh chỉ sợ Ninh Noãn Noãn quên mất chuyện mua quà, đến mức anh đã chuẩn bị sẵn cả quà để mang theo cho cô.
Lục Yến nói bố mẹ anh không để tâm mấy chuyện đó.
Nhưng Ninh Lăng Trần vẫn kiên quyết bắt Ninh Noãn Noãn về nhà họ Lục trước.
Ninh Noãn Noãn đành phải đi theo, nhưng suốt quãng đường, vẻ mặt cô buồn thảm cứ như bị anh ruột ruồng bỏ.
Lục Yến thấy vậy thì chỉ biết ngao ngán, trợn cả mắt.
“Chỉ là muộn vài tiếng mới về chỗ anh trai em mà sao em làm vẻ mặt như vừa mất bố thế kia?”
“Không thể nào, nếu em mất bố, biểu cảm của em sẽ như thế này này!”
Ninh Noãn Noãn quay sang, nhe răng cười với Lục Yến, trông chẳng khác nào con chuột chũi. Lục Yến phì cười, đưa tay đẩy đầu cô sang một bên.
Vừa về đến nhà, Lục Yến nhận được một cuộc gọi từ công ty có việc cần giải quyết, nên anh vội quay về công ty trước.
…
Buổi tối, Ninh Noãn Noãn đến nhà anh trai ăn cơm.
Khỉ thật, đồ khốn nạn, chẳng phải đó là Cố Phong Diệp sao?
Vừa nhìn thấy xe của Cố Phong Diệp, Ninh Noãn Noãn đã thấy ngứa ngáy cả tay. Cô chỉ muốn cầm viên gạch mà đập chết cái tên chó má này!
Ninh Noãn Noãn lại bắt đầu lên cơn bồn chồn, lo lắng.
Cô lập tức gọi điện đến nhà họ Mạnh, chẳng thèm gọi cho cô vợ danh nghĩa của Cố Phong Diệp là Mạnh Tuyết Ninh nữa, mà trực tiếp gọi cho bố của Mạnh Tuyết Ninh, tức bố vợ anh ta!
“Con rể của ông, Cố Phong Diệp, lại chạy đến trước cửa nhà tôi định quấy rối anh trai tôi đấy! Ông định làm gì đây? Hay là để tôi quay video rồi đăng lên vòng bạn bè, cho nhà họ Mạnh và họ Cố nhà các người nở mày nở mặt?”
Ninh Noãn Noãn không đợi ông cụ đáp lời đã thẳng tay cúp máy.
Nhà họ Mạnh không bằng nhà họ Cố, nếu không đã chẳng gả con gái mình cho một kẻ đồng tính như Cố Phong Diệp. Nhưng nhà họ Mạnh cũng không phải hạng xoàng, Ninh Noãn Noãn biết chắc chắn họ sẽ gọi điện cho nhà họ Cố để nói chuyện.
Ninh Noãn Noãn ngồi trong xe chờ, quả nhiên thấy Cố Phong Diệp nhận điện thoại.
Anh ta rít một hơi thuốc, cau có hét lên: “Bảo cô ấy quản đứa trẻ cho tốt là được! Tôi muốn đi đâu, gặp ai thì liên quan quái gì đến cô ấy?”
Nhưng sau khi cúp máy, Cố Phong Diệp vẫn quay xe rời đi.
Tuy vậy, lòng Ninh Noãn Noãn chẳng nhẹ nhõm chút nào. Tên này không dễ từ bỏ, anh ta là kẻ rất cực đoan, sớm muộn gì cũng có chuyện. Cô cần tìm cách nào đó để kiếm cho Cố Phong Diệp một người đàn ông.
Ninh Noãn Noãn ngồi trong xe suy nghĩ, hay là tìm một người trông giống anh trai mình, rồi đi phẫu thuật chỉnh sửa chút để thành bản sao hoàn hảo của anh cô, xong dùng người đó đi quyến rũ Cố Phong Diệp? Chắc sẽ có hiệu quả.
Khi Ninh Noãn Noãn về đến nhà, Ninh Lăng Trần và Bùi Ôn Ôn đang đợi cô ăn cơm. Lục Yến vì bận việc công ty chưa tan làm nên cô về một mình.
“Anh à, em đi trăng mật về rồi, bao giờ anh cầu hôn chị Ôn Ôn thế?”
Ninh Noãn Noãn cố tình hỏi ngay trong bữa ăn.
Bùi Ôn Ôn lập tức đỏ bừng cả mặt, vừa ngại ngùng vừa lén nhìn Ninh Lăng Trần đầy chờ mong.
Ninh Lăng Trần gắp miếng cá đã gỡ xương bỏ vào bát Ninh Noãn Noãn.
“Ăn cơm cũng không bịt nổi cái miệng em à? Lo mà ăn đi.”
“Anh đừng đánh trống lảng!”
Ninh Noãn Noãn không buông tha, bám riết lấy anh trai: “Anh do dự cái gì? Sinh con, khó đẻ sao? Mau cầu hôn đi chứ!”
Ninh Lăng Trần không thèm để ý đến cô.
Ninh Noãn Noãn gấp gáp bắt đầu nghĩ lung tung, mẹ nó không cầu hôn chẳng lẽ vẫn còn tình cảm với Cố Phong Diệp?
“Chị dâu, chị đừng chờ anh ấy nữa, phụ nữ chúng ta phải chủ động! Anh ấy không làm thì chị làm! Nếu anh ấy không đồng ý thì cứ trói lại rồi làm một trận luôn!”
Ninh Noãn Noãn càng nói càng kích động. Sắc mặt Ninh Lăng Trần xanh lét, còn Bùi Ôn Ôn thì rõ ràng nghe rất nhập tâm, ánh mắt lấp lánh như thể đang nghĩ ngợi sâu xa...
Sau bữa cơm, Ninh Lăng Trần đưa Bùi Ôn Ôn về trước. Ninh Noãn Noãn vì rảnh rỗi không có việc gì làm, ngồi xem camera trước cổng nhà thì lại thấy Cố Phong Diệp đứng rình mò ở ngoài. Ninh Noãn Noãn giận đến mức muốn xách ngay cái máy hút bụi bên cạnh lao ra, quyết ăn thua đủ với anh ta!
Tên khốn này, thật muốn kiếm một gã đô con lực lưỡng “làm” chết anh ta!
Ninh Noãn Noãn nghiến răng nghĩ thầm.
Đêm đó, Lục Yến về đến nhà thì đã hơn 9 giờ tối. Vừa vào nhà, anh thấy đèn trong phòng khách vẫn bật sáng, còn Ninh Noãn Noãn thì cuộn tròn trên ghế sô pha, ngủ thiếp đi.
Lục Yến lay cô dậy.
“Sao em lại ngủ ở đây?”
Ninh Noãn Noãn dụi mắt ngồi dậy: “Em đang đợi anh.”
Lục Yến bắt đầu cởi cúc áo, vừa cởi vừa nói: “Được rồi, anh đi tắm trước, em đợi anh 3 phút nhé.”
Ninh Noãn Noãn nhìn thấy anh chỉ chớp mắt đã c** s*ch trơn, mặt cô đỏ bừng lên!
“… Anh nghĩ em đang đợi để làm gì chứ?”
Ninh Noãn Noãn tức điên lên! Mẹ nó, cái tên này, trong đầu ngoài chuyện “ấy” ra thì không còn gì khác sao? Tên Đỗ bé ba ở nước ngoài không về nước làm anh thèm khát đến mức này rồi?
Lục Yến đang cầm đồ lót, mặt rất nghiêm túc: “… Chẳng phải em đang đợi cái đó sao?… Thật ngại quá, là anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Rồi anh quay lưng, mặc lại quần áo.
Mặc lại…
“Đồ ngốc!”
Ninh Noãn Noãn đứng trên ghế sô pha, nhìn Lục Yến bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, rồi đảo mắt, vô cùng khó chịu!
Cởi ra rồi thì thôi, làm luôn đi, lại còn mặc vào làm gì.
Đêm đó, khi Ninh Noãn Noãn đang đi vệ sinh, cô nhận được điện thoại từ Tống Văn Sương.
Giọng Tống Văn Sương đã khàn đặc vì khóc.
“Noãn Noãn! Mình không sống nổi nữa, Từ Viễn Châu ngoại tình rồi!”
“Ồ, xin chia buồn.”
Ninh Noãn Noãn rất bình tĩnh, chẳng mảy may ngạc nhiên. Từ đầu Từ Viễn Chu đã là loại người có máu ngoại tình, có gì phải ầm ĩ chứ.
“Mình phải làm sao đây?”
Tống Văn Sương thật sự đau khổ.
Ninh Noãn Noãn nói: “Cậu cũng ngoại tình đi, hai người các cậu cùng chơi trò phép thuật đối kháng, ngoại tình đối ngoại tình.”
Tống Văn Sương tức đến mức chửi ầm lên: “Ninh Noãn Noãn, cậu đừng có mà hả hê! Cậu có phải bạn thân của mình không? Cậu không có lương tâm!”
Ninh Noãn Noãn cũng hét lại: “Cậu đáng đời! Bảo ly hôn thì không chịu, giờ cậu tự chịu đựng đi! Mình đang hưởng tuần trăng mật ngọt ngào, không rảnh quan tâm chuyện vớ vẩn của cậu!”
Tống Văn Sương gào khóc đòi Ninh Noãn Noãn hôm sau phải đi bắt gian cùng cô ấy.
Sáng hôm sau, Ninh Noãn Noãn dậy sớm, cô vươn vai, định ra ngoài chạy bộ.
Lục Yến đã dậy từ sớm, đang ngồi trong phòng khách đọc báo.
“Em dậy rồi à? Định ra ngoài? Chờ chút, anh có thứ muốn đưa em.”
Lục Yến nói với vẻ dịu dàng, làm Ninh Noãn Noãn lập tức sáng bừng cả mắt, nghĩ thầm, chắc là quà cho mình đây! Trời ơi, lại còn sự lãng mạn bất ngờ nữa chứ~
Trong suốt tuần trăng mật, Lục Yến không hề mua quà cho cô.
Ninh Noãn Noãn tức đến mức nửa đêm đi vệ sinh còn lén dùng chân đạp vào mặt Lục Yến.
Ninh Noãn Noãn kích động chìa tay ra.
Lục Yến cúi xuống nhấc túi rác bên cạnh ghế sô pha lên, đưa cho cô: “Ra ngoài thì tiện tay vứt cái này.”
Đậu má…
Mặt Ninh Noãn Noãn lập tức tái xanh.
Cái đồ khốn này, trước ngày cưới thì hết quà nhỏ bất ngờ này đến sự lãng mạn khác, đám cưới xong là bộc lộ bản chất, bắt đầu tặng rác rồi phải không?
“Anh tự mà vứt.”
Ninh Noãn Noãn ném túi rác xuống đất, không thèm nhìn anh lấy một cái! Hôm nay dám bảo cô vứt rác, ngày mai chắc sẽ bắt cô quỳ lau sàn luôn mất, không thể chiều anh được, xì!
Cô vừa quay đầu đi thì bị vướng vào mép thảm, ngã mạnh xuống đất, tiếng “rầm” nghe rất rõ.
Ninh Noãn Noãn đau đến mức đầu óc choáng váng.
Cô “oà” khóc một tiếng nức nở, khóc đến không thở nổi.
Lục Yến vội vàng sờ đầu cô: “Sao vậy? Ngã đau chỗ nào?”
“Sao thế con?”
Lúc này, Lâm Văn Hoa đột nhiên đẩy cửa bước vào, nghe thấy tiếng khóc liền vội vàng chạy tới. Ninh Noãn Noãn khóc lóc thảm thiết, nước mắt rơi như mưa: “Mẹ ơi-”
“Lục Yến anh ấy đánh con!”
Sắc mặt Lục Yến cứng đờ!
Lâm Văn Hoa liếc Lục Yến một cái, ánh mắt sắc như dao, rồi lập tức quay sang hỏi: “Nó đánh con ở đâu? Ngoan nào, đừng khóc nữa, nói mẹ nghe.”
“Anh ấy… anh ấy đẩy con, làm con ngã đập đầu xuống đất, đau chết đi được. Anh ấy cứ đối xử lạnh lùng với con, mỗi lần con hỏi vài câu thì anh ấy lại nổi cáu.”
Ninh Noãn Noãn vừa khóc vừa kể lể.
Lâm Văn Hoa nhìn Lục Yến: “Xin lỗi Noãn Noãn ngay!”
Lục Yến chăm chú nhìn Ninh Noãn Noãn, cô khóc đến mức nước mắt như hoa lê đẫm mưa, trông vô cùng yếu đuối, nhưng lại chẳng thèm liếc anh lấy một cái.
Lục Yến trợn mắt.
Lâm Văn Hoa siết chặt nắm đấm, các khớp tay kêu lên những tiếng “rắc rắc”.
Lục Yến: “… Bà xã, anh sai rồi, anh hứa sẽ không lạnh lùng với em nữa.”
Đồ đàn ông thối tha, giờ thì biết tay tôi chưa! Tôi đây còn có thể biến mẹ anh thành mẹ tôi đấy!
Ninh Noãn Noãn thầm đắc ý trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng nói với Lâm Văn Hoa: “Mẹ ơi, anh ấy không cố ý đâu, mẹ đừng trách anh ấy nữa. Tâm trạng anh ấy không tốt thôi. Con ra ngoài chút nhé, tiện mang rác đi đổ luôn, ngày nào rác trong nhà con cũng dọn đúng giờ mà.”
Ninh Noãn Noãn xách túi rác ra ngoài.
Lục Yến: “...”
Sau khi Ninh Noãn Noãn đi, Lục Yến bất lực trợn mắt một cái: “Mẹ, lời cô ấy nói mẹ cũng tin à? Con lạnh lùng với cô ấy? Rõ ràng là cô ấy bịa chuyện!”
Lâm Văn Hoa ngồi xuống sô pha.
“Mẹ biết chứ.”
“… Mẹ biết?”
Lâm Văn Hoa chậm rãi đáp: “Lần này Noãn Noãn về, con bé tặng mẹ một chiếc túi kim cương phiên bản giới hạn của KV kèm theo một bộ trang sức đá sapphire. Còn con thì sao?”
Ánh mắt Lâm Văn Hoa lướt qua Lục Yến: “Con mang về cho mẹ một túi đồ lót chưa giặt.”
Lục Yến giữ vẻ mặt điềm tĩnh, giải thích: “Khách sạn không sạch sẽ, mẹ cũng biết mà, con chưa bao giờ giặt đồ ở khách sạn.”
Lâm Văn Hoa nói: “Khách sạn có thể bẩn hơn túi đồ lót chưa giặt của con sao?”
Lục Yến: “...”
Lâm Văn Hoa tiếp tục cười nhẹ: “Ngày mai, bà chủ Lưu tổ chức triển lãm tranh cho con gái bà ấy, nghe nói bé ba của bố Noãn Noãn cũng sẽ đến. Mẹ định mang chiếc túi Noãn Noãn tặng để đến đó, phải để người ta biết con gái mẹ hiếu thảo thế nào.”
Lục Yến cười theo: “Vậy thì mang thêm cả bộ trang sức sapphire nữa.”
Lâm Văn Hoa gật đầu: “Tất nhiên rồi, mẹ chọn xong cả lễ phục để phối với nó luôn rồi.”