Cái túi mà Ninh Noãn Noãn tặng cho Lâm Văn Hoa là mẫu giới hạn chưa được phát hành của KV, toàn thế giới chỉ có ba cái. Vì mẹ ruột của Ninh Noãn Noãn là một nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, quen biết rộng trong giới thời trang nên mới giúp cô có được chiếc túi này.
Ngày hôm sau, Ninh Noãn Noãn xách theo quà tới nhà mẹ ruột để cảm ơn.
“Mẹ ruột, con cảm ơn mẹ.”
Gần đây, Ninh Noãn Noãn quen thói ngạo mạn, tự tung tự tác đến mức quên cả giữ ý tứ. Vừa gặp mẹ ruột, cô đã nhào tới ôm chầm lấy bà, thậm chí còn định hôn một cái. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt nghiêm khắc của Lâm Huệ Cẩm khiến Ninh Noãn Noãn sợ hãi, giống như bị dội nước lạnh, vội vàng buông tay, cười gượng gạo. Mặt cô nhợt nhạt, lập tức trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn rụt rè như con chim cút nhỏ ngày trước.
Thật ra, Lâm Huệ Cẩm đã quen với cảnh này. Sau khi nhận ra mình có phần quá lạnh lùng, bà cũng cảm thấy không tự nhiên. Thực tế, bà đã bắt đầu muốn hàn gắn mối quan hệ với con trai và con gái mình.
“Trước mặt mẹ chồng con cũng không có phép tắc như thế này à? Chẳng trách người ta cười.”
Lâm Huệ Cẩm không quên dạy dỗ Ninh Noãn Noãn vài câu.
Sau đó, bà gọi người giúp việc đi rửa dâu tây.
Ninh Noãn Noãn biết mẹ mình không thích ăn dâu tây, cô thầm nghĩ: Không lẽ là đặc biệt chuẩn bị cho mình? Vì cô rất thích ăn dâu tây.
Chắc không phải đâu. Ninh Noãn Noãn lập tức phủ định ngay. Rồi một ý nghĩ khác lóe lên: Chẳng lẽ mẹ ruột mình có người bên ngoài? Nghĩ đến đây, Ninh Noãn Noãn hơi bồn chồn. Nếu mẹ cô thật sự có người tình, rồi chẳng may sinh thêm con thì chẳng phải cô sẽ mất luôn phần thừa kế sao?
Nhưng rồi Ninh Noãn Noãn chợt nghĩ tới Lâm Huệ Cẩm đã ngoài năm mươi tuổi, chắc không thể sinh được nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm quá, suýt chút là cô phá sản. Mà nếu phá sản thật, cô sẽ phải ngắm nghía gia sản của chồng và tính đến chuyện góa chồng mất.
Tuy nhiên, đột nhiên Ninh Noãn Noãn lại nghĩ: Nhỡ đâu mẹ quyết định tìm người đẻ thuê, tạo ra một “ngọc trai nhân tạo” thì sao?
Ninh Noãn Noãn không dám hỏi.
Lâm Huệ Cẩm tất nhiên không biết con gái mình đang nghĩ gì.
Nhìn khuôn mặt vẫn xinh đẹp, trẻ trung và láng mịn của mẹ ruột, Ninh Noãn Noãn nghĩ xác suất bà “bao nuôi trai trẻ” là rất cao...
“Mẹ nghe nói Ninh Điềm Điềm và Trình Xuyên sắp đính hôn.”
“Hả?”
Ninh Noãn Noãn tròn xoe mắt kinh ngạc.
“Không phải chứ, Trình Xuyên bạo lực gia đình, lại còn có khuynh hướng bạo dâm, chuyện này ai cũng biết. Ninh Điềm Điềm điên rồi sao? Cô ta thích bị ngược đãi?”
Trước đó, Trình Xuyên suýt nữa hủy hoại Bùi Ôn Ôn, chuyện đó làm Ninh Noãn Noãn tức giận không chịu nổi. Sau đó, cô đã khui chuyện này ra. Ngày xưa Trình Xuyên bịa đặt vu khống anh trai cô được thì tại sao cô không thể nói thật chứ!
Ninh Noãn Noãn không thể hiểu nổi. Chuyện của Trình Xuyên chẳng phải ai cũng biết sao? Ninh Trác Trí sao lại đồng ý? Không lẽ bố ruột cô phá sản rồi nên định bán con gái?
Hoặc là ông không biết chuyện? Ninh Noãn Noãn cảm thấy khả năng này cũng có thể. Ninh Trác Trí rất thương Ninh Điềm Điềm. Với lại, hồi đó khi cô vạch trần chuyện này, cô vẫn mềm lòng, không công khai hình ảnh gì, nên chắc nhiều người không tin.
Đúng là quả báo!
Ninh Noãn Noãn thầm vui sướng trong lòng.
Cô đã không thể chờ được để nhìn thấy cảnh Trình Xuyên đánh cho Ninh Điềm Điềm mặt mũi bầm dập!
Hai kẻ khốn nạn, khóa chặt với nhau luôn đi!
Trên đường về nhà, Ninh Noãn Noãn nhận được cuộc gọi từ Tống Văn Sương. Tống Văn Sương đang khóc một mình dưới khu chung cư nhà Ninh Noãn Noãn.
Từ Viễn Châu ngoại tình rồi.
Bé ba còn gửi thẳng ảnh ngoại tình cho Tống Văn Sương qua WeChat.
Tống Văn Sương sợ hãi đến mức không dám nói với gia đình, thậm chí cả nhà họ Từ cũng không dám kể.
"Vậy thì ly hôn đi."
Ninh Noãn Noãn ngồi trên ghế, tay chống má, trợn mắt nói.
Tống Văn Sương vừa khóc vừa mắng: “Mình tìm cậu là để cậu giúp mình chứ không phải để cậu mỉa mai mình!”
“Ai mỉa mai cậu?”
Ninh Noãn Noãn cũng nổi giận: “Anh ta ngoại tình rồi, cậu còn không chịu ly hôn? Sao vậy, cậu thích nhặt rác hả? Dù cậu có thích ăn phân chó thối nhưng nó sinh dòi rồi cậu vẫn ăn được sao?”
Trong lòng Tống Văn Sương đầy ấm ức, nhưng cô ấy không thể thoát ra được. Cô ấy vẫn yêu Từ Viễn Châu.
Tống Văn Sương vừa hút thuốc vừa khóc.
“Noãn Noãn, cậu đi cùng mình tìm Từ Viễn Châu đi, giúp mình khuyên anh ấy về nhà, sống tử tế với mình.”
Ninh Noãn Noãn xoa đầu Tống Văn Sương: “Thôi đi, mình đi uống rượu với cậu còn hơn.”
Tống Văn Sương ngẩng lên, nở một nụ cười méo mó còn khó coi hơn cả khóc.
Ninh Noãn Noãn cùng Tống Văn Sương tới quán nướng Hải Thiên, gọi một đống bia.
“Mình không uống bia, mình muốn uống rượu trắng!”
Tống Văn Sương đột nhiên nói, rồi lại bật khóc.
Trong lúc ăn đồ nướng, Tống Văn Sương liên tục oán trách và kể khổ với Ninh Noãn Noãn về chuyện Từ Viễn Châu lạnh nhạt với cô ấy ra sao, không nói chuyện, không về nhà. Ninh Noãn Noãn nghe mà muốn trầm cảm luôn.
“Đừng nói nữa, cậu nói làm mình cũng chẳng muốn sống luôn rồi.”
Ninh Noãn Noãn khổ sở, ngăn cản Tống Văn Sương xém chút là cầu xin: “Tiểu Văn Tử, cậu đừng có trút năng lượng tiêu cực lên mình nữa, ai mà chịu nổi ngày nào cậu cũng xả nỗi buồn như thế chứ. Mình sắp bị cậu làm cho rối loạn tinh thần rồi đây!”
“Đừng nói nữa, ăn nhanh đi.”
Ninh Noãn Noãn nói: “Ăn xong mình sẽ đi cùng cậu lôi Từ Viễn Châu về nhà. Con mẹ nó chứ!”
Kết quả, trong lúc đang ăn, bảo mẫu nhà Tống Văn Sương gọi điện nói rằng Từ Viễn Châu đã về nhà. Tống Văn Sương, kẻ không có liêm sỉ, cũng chẳng khóc nữa, vui vẻ chạy vội về nhà, bỏ lại Ninh Noãn Noãn.
Ninh Noãn Noãn tức đến muốn lật cả bàn. May mà còn có đồ nướng, nếu không cô thật sự sẽ tuyệt giao với Tống Văn Sương.
Ăn xong đồ nướng, mùi vị ám đầy miệng, đặc biệt là cô vừa ăn cả đậu phụ thối chiên nữa!
Nếu cứ thế này mà về nhà gặp Lục Yến, chẳng phải sẽ bị anh bắt được, hình tượng cũng tan vỡ luôn sao?
Thế là Ninh Noãn Noãn chạy đến khách sạn Kim Cảnh gần đó, chính là khách sạn mà lần trước Lục Yến đặt phòng. Cô định thuê phòng tắm rửa, xóa hết “bằng chứng phạm tội” rồi mới về nhà.
Sau khi thuê phòng, Ninh Noãn Noãn bước vào thang máy. Thang máy đi xuống từ tầng 3. Cửa mở ra, Ninh Noãn Noãn vừa ngẩng đầu thì chạm mắt với Lục Yến.
Đậu má!
Ninh Noãn Noãn sững sờ tại chỗ.
Rõ ràng Lục Yến cũng không ngờ sẽ gặp cô ở đây. Biểu cảm của anh đầy kinh ngạc, thậm chí quên cả bước ra khỏi thang máy. Cửa thang máy vừa “đinh” một tiếng đã khép lại.
Trong tích tắc, Ninh Noãn Noãn nghiêng người lao thẳng vào thang máy!
“Em điên rồi sao!”
Lục Yến bị dọa đến hết cả hồn, quát lên với Ninh Noãn Noãn: “Lỡ bị kẹp trúng thì sao!”
“Anh làm gì ở đây? Đừng nói là anh lại hẹn gặp Đỗ Tân Hải bàn chuyện nhé, em vừa thấy anh ta đăng bài trên vòng bạn bè còn đang ở nước ngoài!”
Mặt Ninh Noãn Noãn xanh lét: “Anh đến đây đặt phòng với ai? Anh ngoại tình với ai? Đừng có mà giấu nữa!”
Mẹ nó, sao lại trùng hợp như vậy? Lại là khách sạn này! Ninh Noãn Noãn cảm thấy bản thân đúng là đồ ngốc, mọi thứ giờ đã quá rõ ràng. Lục Yến đúng là kẻ phạm tội chuyên nghiệp! Anh chắc chắn thường xuyên tới đây đặt phòng với người khác!
Hơn nữa -
Tại sao cô lại tức giận đến vậy? Tại sao cô lại chắc chắn như thế? Bởi vì Lục Yến đã thay áo! Buổi sáng khi đi làm, anh không mặc chiếc áo sơ mi này. Và còn mùi hương sạch sẽ trên người anh. Anh - vừa - tắm - xong!
Sao phải tắm? Điều đó chứng tỏ đã “làm xong chuyện”, đã kết thúc rồi!
Lục Yến chẳng hề tỏ ra hoảng loạn, anh rất bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Vậy em thì sao? Em tới khách sạn để làm gì?”
“Bởi vì tôi tới để bắt quả tang anh! Tôi sớm đã thấy anh có điều bất thường rồi!”
Ninh Noãn Noãn hét lớn, tiện thể tự tìm lý do hợp lý cho mình.
Đột nhiên, Lục Yến cúi đầu, hít một hơi gần người Ninh Noãn Noãn. Biểu cảm trên mặt anh lập tức méo mó một cách ngoạn mục.
Mùi trên người Ninh Noãn Noãn sau khi ăn đậu phụ thối chiên chẳng khác nào nước cống!
“Em lại đi quán nướng Hải Thiên ăn đồ nướng đúng không? Sau đó em chạy tới khách sạn tắm, đánh răng, khử mùi, định về nhà lừa anh.”
Lục Yến chậm rãi nói.
Chuyện đồ nướng chỉ là chuyện nhỏ xíu! Lúc này mặt mày Ninh Noãn Noãn cực kỳ khó coi, thậm chí còn tái nhợt. Thật ra, lần trước khi Lục Yến đến đây thuê phòng, dù ngoài miệng làm ầm ĩ, trong lòng cô vẫn tin anh. Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn không tin nữa!
“Phòng anh thuê là phòng nào?”
Ninh Noãn Noãn hỏi với vẻ mặt điềm tĩnh.
Cô như biến thành một người khác.
Sự điềm tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng làm người ta rùng mình.
Lục Yến nhíu mày, lấy thẻ phòng ra rồi nhấn tầng 3. Anh ở phòng 3012.
Sau khi dùng thẻ mở cửa, Ninh Noãn Noãn lập tức đẩy anh ra, xông vào trong bắt đầu lục soát!
Nếu đã làm chuyện đó thì chắc chắn sẽ có bằng chứng!
Ninh Noãn Noãn lao ngay đến thùng rác, cố tìm xem có cái bao cao su nào đã dùng không. Nhưng-
Trong thùng rác chỉ có một đống khăn giấy dính dầu mỡ.
Không thèm dùng cả bao luôn à? Ninh Noãn Noãn cảm thấy choáng váng. Cô đứng bên cạnh giường, không nói một lời.
Lục Yến mang cô đến phòng khách sạn này chính là để nói thẳng thắn mọi chuyện, không cần phải giả vờ nữa, muốn ly hôn với cô.
Ninh Noãn Noãn nghĩ đến sáng ngày thứ hai sau đám cưới, Lục Yến đã bắt đầu tỏ ra khó chịu với cô. Thật ra, có lẽ từ lâu anh đã chán ghét cô rồi.
Đột nhiên, Ninh Noãn Noãn quay người, xoay đầu chạy đi!
“Noãn Noãn!”
Lục Yến hơi ngớ người!
Chẳng bao giờ anh đoán được bước tiếp theo Ninh Noãn Noãn sẽ làm gì!
Lục Yến không đuổi kịp!
Anh không ngờ Ninh Noãn Noãn lại chạy nhanh thế, thật sự bỏ chạy mất!
Khi Lục Yến đuổi theo thì Ninh Noãn Noãn đã vào thang máy rồi!
Lục Yến thật sự đã ngoại tình…
Ninh Noãn Noãn chạy ra khỏi khách sạn, bắt một chiếc taxi rồi đi thẳng, quên luôn cả xe của mình vẫn để lại ở khách sạn.
Ngồi trong xe taxi, đôi mắt Ninh Noãn Noãn trống rỗng, cả người như mất hồn.
Cô cứ như vậy mà về đến nhà, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Khi về đến nhà, Lục Yến đã về trước cô.
Nhìn thấy cô trở về, anh như thở phào nhẹ nhõm. Lục Yến lập tức bước tới: “Noãn Noãn, em nghe anh nói đã.”
Ninh Noãn Noãn gạt tay anh ra. Lúc này, cô thật sự không muốn nhìn thấy anh, chỉ muốn yên tĩnh một mình để suy nghĩ.
Cô lên lầu một mình.
Khi vừa chạm vào tay Ninh Noãn Noãn, Lục Yến nhận ra tay cô lạnh buốt!
Ninh Noãn Noãn trở về phòng, ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, ánh mắt thất thần. Lục Yến vội đuổi theo lên lầu, bước vào phòng cô.
“Noãn Noãn, nghe anh nói đã.”
“Em không muốn nghe!”
Ninh Noãn Noãn liếc nhìn anh một cái, rồi bất ngờ xoay người đứng dậy, kéo cửa tủ quần áo ra, chui thẳng vào trong!
Lục Yến: “…”
Anh mở cửa tủ, nhìn thấy Ninh Noãn Noãn đang cuộn tròn bên trong, hai tay ôm lấy cổ chân mình, đầu cúi thấp.
“Anh không thích em nữa…”
Ninh Noãn Noãn khẽ hỏi, rồi dừng lại một chút, cô lại nói tiếp: “Anh ghét em rồi.”
“Thật ra em biết mà, không có ai thích em cả.”
“Lúc đầu mọi người thích em đều bởi vì em xinh đẹp. Nhưng sau đó họ sẽ ghét em thôi, vì em không đáng yêu. Em đều biết cả.”
“Thật ra em cũng chẳng quan tâm. Anh trai em nói rồi, dù em có là một đống phân, anh ấy vẫn yêu em. Ít ra em vẫn có người yêu.”
Ninh Noãn Noãn co ro trong góc tủ, lẩm bẩm: “Em nũng nịu, ngoan ngoãn thì mấy người không thích. Em ngông nghênh, càn quấy cũng không thích. Ai thèm quan tâm chứ? Em thích bản thân mình là đủ rồi.”
Lục Yến vốn đang ngồi xổm, nhưng khi nghe những lời của Ninh Noãn Noãn, trái tim anh nhói lên đau đớn.
“Ai nói anh không thích em?”
Lục Yến xoay người, ngồi xuống trong tủ quần áo.
Lúc này, Ninh Noãn Noãn mới đủ can đảm ngẩng đầu lên, biểu cảm của cô vừa ấm ức, vừa lúng túng, lại đầy hoang mang. Thật đáng thương.
“Noãn Noãn, anh không ngoại tình. Anh yêu em, yêu em rất rất nhiều.”
Lục Yến dịu dàng, bình tĩnh thổ lộ.
Ánh mắt anh chân thành đến mức Ninh Noãn Noãn không kìm được mà nghẹn ngào một tiếng. Cô cố nén nước mắt, bò qua ôm lấy eo anh.
“Hồi trước, em học cùng trường với Ninh Điềm Điềm. Khi em đạt hạng nhất toàn khối, bố em chẳng khen em một lời. Nhưng Ninh Điềm Điềm thi gần chót bảng, ông ấy lại khen cô ta có tiến bộ. Sau này, em cũng học theo Ninh Điềm Điềm, nộp giấy trắng, thi đội sổ. Bố em lại chế nhạo rằng những lần em đạt điểm cao trước đây đều là gian lận. Dù em có làm gì, ông ấy cũng không thích em. Mẹ em cũng vậy. Em nũng nịu, ngoan ngoãn, bà ấy không thích, còn mắng em. Dù em khóc lóc thế nào, bà ấy cũng chẳng quan tâm, cứ để em khóc đến tận tối. Dù em có thay đổi ra sao, mọi người cũng không thích em.”
Ninh Noãn Noãn khóc đến nao lòng.
Cô đã từng cố gắng thay đổi bản thân để làm hài lòng người khác, nhưng kết quả luôn là bị mắng nhiếc.
Lục Yến đưa bàn tay lớn nhẹ nhàng v**t v* đầu Ninh Noãn Noãn, trái tim anh như thắt lại.
“Noãn Noãn, anh biết em từ rất lâu rồi. Hồi tháng tư, lần đầu tiên anh nhìn thấy em là ở quán nướng Hải Thiên, khi em cùng Tống Văn Sương đi ăn đồ nướng. Anh ngồi chéo góc với em.”
Hôm đó, Ninh Noãn Noãn mặc một chiếc áo len trắng xù, buộc tóc thành búi, làn da trắng mịn, đôi môi đỏ mọng như trái anh đào. Trông cô cứ như một nàng tiên không vướng bụi trần. Lục Yến đã kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy.
Nhưng hôm đó, anh lại nhìn thấy cô gái xinh xắn như hoa hồng đỏ ấy vừa ăn đồ nướng, vừa buông lời chửi bới bố mẹ mình bằng những câu rất tục. Nhưng cách cô ăn đồ nướng lại vô cùng tao nhã.
“Em nghĩ lần đầu anh gặp em ở viện nghiên cứu là tình cờ à? Không đâu, đó là anh cố tình đến để gặp em.”
Lục Yến nói.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy Ninh Noãn Noãn, từ việc Tống Văn Sương gọi tên cô, anh đã biết sơ qua thân phận của cô rồi.
“Từ đó về sau, mỗi lần em đến ăn đồ nướng, anh đều có mặt. Có lúc ngồi sau lưng em, có lúc ngồi đối diện với em.”
Lục Yến đã cho người điều tra về Ninh Noãn Noãn, nên anh biết chính xác mỗi tối cô sẽ đi đâu, và anh đều đến đó.
Khoảng thời gian ấy thật thú vị. Sau giờ làm, Lục Yến đều đến quán nướng Hải Thiên để ăn đồ nướng, nghe Ninh Noãn Noãn chửi bới khắp nơi. Nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ nhặt rác, cô lại lén lút quyên góp mà không để lại tên.
Một tâm hồn thú vị, một gương mặt xinh đẹp, một vóc dáng quyến rũ, một bộ não xuất sắc, một gia thế lẫy lừng, và cả một tính cách đáng yêu, lương thiện.
Lục Yến làm sao có thể không yêu cô chứ?
Sau ba tháng kiên nhẫn chờ đợi, Lục Yến quyết định phải cướp người từ tay Từ Viễn Châu. Nhưng không ngờ, chính Từ Viễn Châu lại chủ động chia tay Ninh Noãn Noãn trước. Ngay lập tức, Lục Yến tìm đến viện nghiên cứu để “tình cờ gặp gỡ” với Ninh Noãn Noãn.
“Anh biết dáng vẻ em đáng yêu nũng nịu trước mặt người khác, cũng biết dáng vẻ em vỗ bàn, ăn đồ nướng, uống bia, chửi bới sau lưng. Anh còn biết cả hai dáng vẻ ấy đều là con người thật của em. Và anh yêu tất cả. Ninh Noãn Noãn, anh luôn biết em là người thế nào, nhưng anh vẫn yêu em.”
Lục Yến dịu dàng nói.
Thật ra, Lục Yến vốn không định nói rõ lòng mình. Anh biết Ninh Noãn Noãn thích che giấu cảm xúc, chỉ cần cô vui vẻ là đủ. Nhưng sau chuyện xảy ra hôm nay ở khách sạn, Lục Yến nhận ra cô đã thật sự bị tổn thương. Anh không thể im lặng nữa. Anh biết khi bị tổn thương, Ninh Noãn Noãn sẽ trốn tránh để tự bảo vệ mình. Nếu anh còn không mở lời, cô nhất định sẽ muốn ly hôn và nhanh chóng cắt đứt mọi tình cảm với anh.
“Việc anh ở khách sạn hôm nay là vì anh ở đó ăn đồ nướng. Nhưng em từng nói em thích vẻ ngoài tươi mát, sạch sẽ của anh, nên sau khi ăn xong, anh đã tắm trước khi về nhà. Chỉ vậy thôi. Thật ra anh thường làm thế. Anh không ngoại tình đâu, ngốc ạ. Anh yêu em biết bao.”
Lục Yến ôm lấy Ninh Noãn Noãn, cúi đầu khẽ hôn l*n đ*nh đầu cô.
Ninh Noãn Noãn siết chặt lấy áo sơ mi của Lục Yến rồi bật khóc nức nở, nước mắt tuôn trào không ngừng.
Lục Yến nhẹ nhàng dỗ dành: “Việc bố mẹ em không thích em chẳng liên quan gì đến em cả. Ngược lại, em rất tốt, rất ngoan, rất hiếu thảo. Em đã cố gắng để cải thiện mối quan hệ với họ. Chính bố mẹ em không xứng đáng làm bố mẹ, điều đó không phải lỗi của em.”
“Thế... thế anh không ghét em chứ?”
Ninh Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Lục Yến.
Cô hỏi một cách thiếu tự tin, ánh mắt hơi dè dặt.
Lục Yến nhìn mà đau lòng không chịu nổi.
“Chút nữa em sẽ biết anh không ghét em. Anh yêu em chết đi được.”
Nói xong, Lục Yến bắt đầu cởi áo. Ninh Noãn Noãn hoảng hốt, vừa lăn vừa bò, trốn ra khỏi tủ quần áo.
Lục Yến: “...”
Ninh Noãn Noãn không ngoảnh lại, hét lớn: “Đợi em tắm rửa thơm tho rồi chúng ta lại yêu đương!”
Đậu má, cô vừa ăn đậu p
hụ thối! Nghĩ đến việc Lục Yến nhìn cô với vẻ dịu dàng sâu sắc, còn nói lời yêu khi cô vừa ăn xong cái thứ nặng mùi ấy, Ninh Noãn Noãn cảm động không chịu nổi. Cô cảm giác tình yêu của Lục Yến dành cho cô là thật lòng thật dạ~
Lục Yến không nhịn được bật cười.