Vợ Chồng Giỏi Diễn - Thanh Sắc Địa Qua

Chương 8

“Lục Yến, sao anh lại ở đây?”

Sau khi tạm biệt bố ruột, Ninh Noãn Noãn trở về nhà thì bất ngờ thấy chồng mới cưới của mình đang trò chuyện vui vẻ với anh trai trong phòng khách. Ninh Noãn Noãn thoáng căng thẳng trong một chốc, sợ anh trai mình nói hăng quá sẽ lỡ tay làm lộ hết bản tính thật của cô.

“Anh đến bàn với anh trai em về chuyện em sẽ chuyển đến sống chung với anh.”

Lục Yến mỉm cười tươi tắn.

Ninh Noãn Noãn vừa ngồi xuống cạnh ông xã yêu dấu của mình, định bụng sẽ nũng nịu tỏ ra ngoan ngoãn, vừa nghe thấy câu đó, cô chợt có cảm giác như ngồi trên gai nhọn, suýt nữa thì bật dậy.

“Sống... sống chung á…”

Ninh Noãn Noãn, người vốn mặt dày, nay lại đỏ bừng mặt, căng thẳng đến nỗi xoắn chặt ngón tay: “Có... có nhanh quá không, hay là đợi một thời gian nữa nhé…”

Ôi ôi ôi~

Cô còn chưa từng sống chung với người đàn ông nào, cô chưa có kinh nghiệm gì hết, cô sợ sống chung rồi bản chất của mình sẽ lộ ra mất.

Hay là đợi đến khi nào đám cưới xong đi, lúc đó cô sẽ mặc chiếc váy cưới thật đẹp, nhận tiền của hồi môn từ bố mình, đến lúc bản chất có lộ ra thì cũng không sao, vì tiền đã có, trai đẹp cũng ngủ cùng rồi, Lục Yến muốn chia tay thì chia tay, cô cũng không thiệt gì ~

Ninh Lăng Trần nhướng mày, liếc nhìn Ninh Noãn Noãn. Chỉ có anh trai mới hiểu em gái, Ninh Lăng Trần cũng không khỏi lo lắng.

“Phải dần dần hòa hợp chứ, dù sao hai người cũng là vợ chồng hợp pháp rồi, sống chung là chuyện bình thường mà.”

Lục Yến nắm lấy tay Ninh Noãn Noãn, ánh mắt dịu dàng, nụ cười đặc biệt ấm áp và không hề có chút phòng bị, nhưng lại đầy sức quyến rũ. Ngay tại chỗ đó, ý chí của Ninh Noãn Noãn hoàn toàn sụp đổ, ánh mắt lấp lánh vì mê mẩn, rồi bật ra câu: “Được…”

Ninh Lăng Trần giật mình: “...”

Nhìn dáng vẻ “không đáng tiền” đó của Ninh Noãn Noãn, anh chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán.

Tiễn ông xã yêu dấu ra về xong, Ninh Noãn Noãn chạy vào phòng khách, Ninh Lăng Trần ngồi trên sô pha liếc nhìn cô, Ninh Noãn Noãn đầy vẻ chột dạ, cô nhảy lên sô pha, lăn lộn than vãn: “Em chỉ là mê trai thôi mà, anh ấy cười một cái là em chẳng còn biết trời đất gì nữa ~”

Ninh Noãn Noãn vừa giận bản thân không biết tự trọng, vừa cố bao biện một cách đầy lý lẽ.

Chiều thứ bảy, ngày 23, Lục Yến đến đón Ninh Noãn Noãn, hai người chuẩn bị chính thức sống chung.

“... Đây là đồ của em sao?”

Ninh Noãn Noãn xách một cái vali nhỏ từ trên lầu xuống, không để Lục Yến phải nhúng tay vào, anh đứng yên một lúc rồi mới hỏi.

Ninh Noãn Noãn chột dạ.

“À, em là người quen đi đó đây, từ trước đến giờ đều là hành trang nhẹ nhàng thôi.”

Ninh Noãn Noãn nào dám nói thật chứ.

Cô chột dạ lắm, cô sợ chuyển đến không bao lâu bản tính sẽ lộ ra rồi bị Lục Yến đuổi đi, mang theo ít đồ để có gì còn tiện mà quay về.

“Con bé mang vài thứ dùng hàng ngày qua là được, rồi dần dần chuyển thêm.”

Ninh Lăng Trần đứng ra giải vây, Ninh Noãn Noãn nhanh chóng gật đầu.

Lục Yến cũng không nói gì thêm, anh cầm vali của Ninh Noãn Noãn rồi đi ra ngoài.

Ninh Lăng Trần tiễn hai người ra cửa, đứng ở cổng nhìn Lục Yến đặt chiếc vali đỏ nhỏ vào cốp xe, bỗng dưng lòng anh dâng lên cảm giác khó chịu, không nhịn được mà...

“Noãn Noãn.”

Ninh Noãn Noãn chuẩn bị lên xe, nghe thấy tiếng gọi bèn quay đầu lại.

Ninh Lăng Trần bước nhanh đến.

“Sang bên đó phải ngoan ngoãn, đừng có lúc nào cũng hành động theo ý mình. Nếu có chuyện gì thì nhất định phải gọi cho anh, bất cứ lúc nào em muốn gọi, cứ gọi.”

Ninh Lăng Trần luôn cảm thấy không yên tâm. Tối qua anh đã dặn dò rất nhiều, đến mức Ninh Noãn Noãn nghe mà ngủ thiếp đi, nhưng giờ anh vẫn cảm thấy mình dặn chưa đủ.

“Anh, em chỉ là chuyển nhà thôi, chứ có phải đi luôn đâu. Ngày nào mà em chẳng về được.”

Ninh Noãn Noãn ôm lấy eo anh trai mình, tựa đầu vào ngực anh.

Sau này, nếu cô với Lục Yến ly hôn, chắc chắn cô sẽ quay về để tiếp tục gần gũi với anh trai mình mà ~

Ninh Noãn Noãn chẳng thấy buồn bã gì, chỉ là hơi xót xa cho anh trai mình, sợ anh cô sẽ cô đơn, càng sợ gã đàn ông đáng ghét Cố Phong Diệp sẽ nhân lúc cô không ở đây mà “dọn đồ” vào nhà cô.

“Anh ơi, tạm thời em ở nhà Lục Yến, anh không được cho Cố Phong Diệp vào nhà đâu đấy.”

Ninh Noãn Noãn nhanh chóng nhắc nhở anh trai.

Lục Yến đi tới vừa lúc nghe được câu nói của cô, bước chân anh hơi khựng lại.

Vậy là sống chung rồi ~

Ninh Noãn Noãn đứng trước cửa nhà Lục Yến, tay nắm chặt chiếc vali nhỏ, trong lòng chưa từng hồi hộp đến vậy.

“Sao thế, đâu phải lần đầu em đến đây.”

Lục Yến từ phía sau vòng tay ôm lấy Ninh Noãn Noãn.

“Em... em lần đầu sống chung với người khác… hồi hộp quá…”

Ninh Noãn Noãn khẽ nói. Cô thật sự căng thẳng, nhìn Lục Yến mà tự nhiên thấy anh trở nên xa lạ. Thật ra hai người mới quen nhau hơn hai tháng, cô cũng đâu hiểu nhiều về anh đâu. Liệu anh có phải là kẻ b**n th** không, liệu anh có... cưỡng ép cô không…

Việc anh nôn nóng muốn cô dọn đến đây chắc chắn là có ý đồ rồi. Ngoài nhan sắc ra, cô có gì khác đâu.

Ninh Noãn Noãn ngước lên, nhìn chiều cao 1m87 của Lục Yến, cao hơn cô gần cả cái đầu, càng nghĩ càng thấy căng thẳng...

“Vào nhà thôi.”

“…”

Vào nhà, Lục Yến một tay xách vali của Ninh Noãn Noãn, tay kia nắm lấy tay cô dẫn lên lầu.

Chết thật! Giữa ban ngày ban mặt mà kéo cô lên lầu làm gì? Chẳng lẽ anh định... “hành sự” với cô giữa ban ngày ban mặt sao?

Ninh Noãn Noãn mở to đôi mắt long lanh như quả nho, tim đập thình thịch.

“Em sẽ ở phòng này.”

Lục Yến mở cửa phòng khách dẫn Ninh Noãn Noãn vào.

Vào phòng, Ninh Noãn Noãn nhìn quanh cách bày trí bên trong mà ngạc nhiên đến sững sờ, vì căn phòng này giống hệt phòng ngủ ở nhà cô, từ giường, đèn bàn, tủ, ghế sô pha, thậm chí cả con thú bông trên giường cũng y hệt!

Sao có thể như vậy, anh lén chuyển đồ trong phòng cô qua đây à?

Không đúng, Ninh Noãn Noãn nhớ lại lúc trước khi dọn đồ, mọi thứ trong phòng cô vẫn còn nguyên mà.

“Sợ em không quen, anh đã cố gắng tái hiện lại bày trí trong phòng ngủ của em.”

Lục Yến mỉm cười nói.

Ninh Noãn Noãn bước lên vài bước, nhìn kỹ cách bài trí trong phòng, đôi mắt bỗng cay xè như vừa bị nhỏ giấm vào, khiến cô thấy muốn khóc.

“Thật ra… cũng không cần phải làm vậy đâu…”

Lục Yến đến gần ôm lấy cô.

Anh thật dịu dàng.

“Từ nhỏ em đã sống cùng anh trai, anh sợ lần đầu em rời nhà đến một nơi xa lạ sẽ cảm thấy không quen. Nếu nhớ anh ấy thì cứ về ở vài ngày, lúc nào cũng được.”

Anh… còn tốt hơn cô tưởng nhiều…

Ninh Noãn Noãn không kìm được, ôm chầm lấy eo của Lục Yến.

“Cảm ơn anh…”

Câu cảm ơn này cô thực sự nói từ đáy lòng, bởi cô thật sự thấy xúc động trước sự quan tâm của anh.

“Noãn Noãn, em đừng sợ, chỉ là từ nay sẽ có thêm một người yêu thương em nữa thôi.” Lục Yến nhẹ nhàng xoa đầu cô và thì thầm.

“Vâng…”

Ninh Noãn Noãn mím môi, mắt ngấn lệ gật đầu.

[Anh à, Lục Yến thật là tốt.]

Cô chụp vài bức ảnh phòng ngủ gửi cho anh trai, rồi gửi thêm một tấm selfie với đôi mắt ngấn nước và khuôn mặt đầy cảm động.

Ngay lập tức, Ninh Lăng Trần gọi video tới.

“Anh, anh nhìn đi, phòng này giống hệt phòng ngủ ở nhà mình, anh nhìn xem, cả con thú bông của em cũng có, không biết anh ấy tìm ở đâu được, giỏi thật!”

Ninh Noãn Noãn cầm điện thoại quay khắp phòng cho anh trai xem, không giấu được vẻ thích thú.

“… Ừm, cậu ấy đúng là rất chu đáo với em.”

Ninh Lăng Trần ở nhà cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nếu ở không quen thì cứ gọi cho anh, nhưng phải nhẫn nhịn một chút, đừng có mỗi lần không vui là chạy về nhà, như thế không công bằng với Lục Yến đâu.”

“Biết rồi mà ~”

“Lục Yến là người rất hiếm có trong giới này, người ta có nhân cách tốt, Noãn Noãn, cậu ấy không phải là Từ Viễn Châu, em phải đối xử nghiêm túc với cậu ấy, hiểu chưa?”

“Vâng!”

Ninh Noãn Noãn gật đầu mạnh.

Cô nhất định sẽ cực kỳ nghiêm túc, cô đã định đóng vai cô vợ ngoan ngoãn cả đời rồi ~

Dù Lục Yến sống một mình trong biệt thự, nhưng anh và bố mẹ vẫn ở cùng một khu. Tất cả việc dạy dỗ trong nhà đều do bảo mẫu Lưu ở nhà họ Lục sắp xếp, trước đây đa phần Lục Yến đều qua bên bố mẹ ăn cơm.

Hôm nay là ngày đầu tiên Ninh Noãn Noãn chuyển đến, nên tối đó cô ăn bữa tối ở nhà họ Lục.

“…”

Nhìn thấy bàn ăn toàn món chay, sắc mặt Ninh Noãn Noãn thoáng cái biến đổi, suýt chút nữa không giữ nổi bình tĩnh.

Cô nghi ngờ rằng nhà họ Lục là tín đồ Phật giáo, sao mà toàn đồ chay thế này!

Bà Lục mỉm cười dịu dàng.

“Noãn Noãn, Lục Yến nói con thích ăn đồ thanh đạm, thật trùng hợp, cả nhà mẹ cũng đều ăn nhạt. Đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa, nào, nếm thử xem, món canh sườn hầm củ mài này là mẹ tự tay nấu đó.”

Bà Lục thân mật múc một bát canh đặt vào tay Ninh Noãn Noãn, cô vội vàng đón lấy bằng hai tay.

“Ngon quá, không ngờ tay nghề của mẹ lại tuyệt như vậy. Con từng ăn món này ở Giang Cảnh Các nhưng không được thơm như mẹ nấu.”

Ninh Noãn Noãn uống một hớp canh, tấm tắc khen ngợi.

Trong lòng:

[Trời ạ, món canh gì thế này, chẳng có vị gì hết, đến muối cũng chưa bỏ vào chắc, đây là canh sao, đây là nước lọc thì đúng hơn. Uống canh này chẳng khác gì uống thuốc ấy.]

Ninh Noãn Noãn là người kiên cường, cô cố gắng uống bát canh nhạt nhẽo đó với biểu cảm như đang thưởng thức món ăn năm sao vậy.

“Ngon nhỉ?”

Thấy Ninh Noãn Noãn đã uống xong, Lục Yến tiện tay đưa bát canh của mình cho cô.

Ninh Noãn Noãn: “…”

Cô muốn ly hôn, thật đó!

Canh của bà Lục chỉ đủ mỗi người một bát, Ninh Noãn Noãn đành nhắm mắt uống hết bát thứ hai dưới ánh mắt mong chờ nhiệt tình của mọi người xung quanh.

Lục Yến ngồi bên cạnh nhướng mày, vẻ mặt còn tươi vui, thoải mái hơn khi nãy.

Uống xong canh, Ninh Noãn Noãn nói là no rồi, ngoan ngoãn gắp một miếng nhỏ món khác. Nhìn cô rất mảnh mai, ai cũng thấy cô chắc chắn là người ăn ít uống ít. Bà Lục cũng không ép cô ăn thêm.

Ăn tối xong, Ninh Noãn Noãn và Lục Yến về nhà.

“Lục Yến, em nhớ nhà, em nhớ anh trai rồi.”

Vừa vào cửa, mắt Ninh Noãn Noãn đã đỏ hoe.

“Vậy để anh đưa em về.”

“Không cần đâu, em không muốn anh thấy bộ dạng yếu đuối của em, em tự về được, mai em sẽ quay lại.”

Khuôn mặt Ninh Noãn Noãn đầy vẻ bi thương, sau đó cô lái xe rời khỏi biệt thự.

Phố đi bộ Thập Hương.

Quán nướng Hải Thiên.

“Chủ quán, cho tôi 10 xiên sườn cừu, 10 xiên nấm, 10 xiên ba chỉ nướng, 10 xiên cánh gà nướng, thêm hai chai bia lạnh, còn nữa, mỗi thứ tôi vừa gọi thêm 20 xiên mang về.”

Ninh Noãn Noãn ngồi trước bàn ngoài trời, lớn giọng gọi đồ ăn.

Chết tiệt, đây mới là cuộc sống chứ! Toàn mấy món thanh đạm nhạt nhẽo, định lên trời chắc!

Ninh Noãn Noãn nhai ngấu nghiến miếng ba chỉ nướng bóng mỡ, nhấp một ngụm bia lạnh mát rượi, sảng khoái vô cùng!

“Tiểu Noãn Tử, cậu ở đâu thế?”

“Tiểu Văn Tử! Mình đang ăn đồ nướng đây, có muốn đến không? Mình mời!”

Lần trước cãi nhau với Tống Văn Sương một trận, Ninh Noãn Noãn đã mấy ngày không liên lạc, nhưng hôm nay tâm trạng cô tốt, chuyện cũ tự động bỏ qua hết.

“Cậu ở đâu?”

Bình Luận (0)
Comment