Tống Văn Sương lái xe đến, lại gọi một đống gà nướng, còn gọi thêm 20 xiên thận cừu nướng.
“Cái quái gì đây, cậu định chuyển giới thành đàn ông, bổ thận hả?”
Ninh Noãn Noãn uống một ngụm bia, lè lưỡi.
“Mẹ nó, nếu có thể chuyển giới thì tốt rồi, mình sẽ cưới con yêu tinh cậu, xem cậu còn đi gây hoạ cho ai nữa không.”
Tống Văn Sương cắn một miếng thận cừu, lườm Ninh Noãn Noãn.
“Xì! Đừng có mà hắt nước bẩn lên người mình, lần trước cậu chửi anh mình, mình còn chưa trút giận đâu!”
“Được thôi, là mình sai rồi được chưa, mình nào có thật lòng coi thường anh cậu đâu, tính cách mình ra sao cậu còn lạ gì, hễ tức giận là lại nói năng không cẩn thận.”
Tống Văn Sương nhắc đến lại tức, nói tiếp.
“Không ngờ cậu lại thật sự không thèm đếm xỉa đến mình, cậu định tuyệt giao với mình thật sao? Mình đối với cậu hết lòng hết dạ, vậy mà cậu vô tâm vô tình!”
“Cậu có lòng sao? Vì một thằng đàn ông tầm thường mà suýt đâm mình thôi.”
Tống Văn Sương biết mình sai, hậm hực hừ hai tiếng, nâng ly cụng với Ninh Noãn Noãn, làm bộ khó chịu: “Được rồi được rồi, có mỗi chuyện cỏn con mà cậu ghim kỹ thế, hôm nay mình mời được chưa?”
“Thế còn được.”
Trong lòng Ninh Noãn Noãn cuối cùng cũng nguôi giận.
“Mình vừa đến nhà cậu tìm cậu định xin lỗi, ai ngờ cậu không có ở nhà. Anh trai cậu bảo cậu chuyển sang nhà chồng rồi, gì chứ, mới ngày đầu dọn qua đã chạy ra ngoài ăn vụng rồi sao, nhà chồng ngược đãi không cho cậu ăn cơm à?”
Tống Văn Sương bắt đầu cười đắc ý, vừa ăn xiên thịt nướng vừa cười trộm.
“Đừng nhắc nữa, nhà họ ăn chay. Trời ơi, cậu không thấy mấy món họ ăn đâu, đồ ăn tự nhiên nguyên chất luôn đó, mình đoán là chẳng thêm giọt dầu nào, toàn hương vị tự nhiên. Bảo sao bố mẹ của Lục Yến trông đẹp như tiên, hoá ra đúng là không hề nhiễm bụi trần. Còn mình thì chịu không nổi, thà làm cái máy hút dầu mỡ cũng phải ăn thịt nướng.”
“Sau này sống kiểu gì đây, không lẽ cứ phải thèm nhỏ dãi cả đời sao?”
Ninh Noãn Noãn cầm xiên sườn cừu nướng lên, biểu cảm đau khổ, một bên là chồng, một bên là thịt nướng, khó mà lựa chọn được.
“Này, cậu thật sự không định nối lại tình xưa với Từ Viễn Châu à? Thế thì mình ra tay đấy nhé.”
Tống Văn Sương nói.
“Đệt! Mình biết ngay là cậu có ý với Từ Viễn Châu, còn giả bộ với mình!”
Ninh Noãn Noãn làm động tác móc mắt, kích động luyên thuyên: “Mấy cái chuyện lén lút mờ ám này sao được đôi mắt sắc bén của mình chứ? Cuối cùng cũng thừa nhận rồi nhé!”
“Ai lén lút mờ ám chứ! Mình... mình chẳng qua là không dám theo đuổi anh ấy thôi, nếu không thì đến lượt cậu chiếm hời à!”
Tống Văn Sương buồn phiền thở dài.
Tống Văn Sương có vẻ ngoài hết sức bình thường, trang điểm lên cùng lắm chỉ trông thanh tú hơn một chút. Từ Viễn Châu lại thuộc dạng xem trọng ngoại hình, Tống Văn Sương cảm thấy tự ti, chỉ dám thầm thương trộm nhớ chứ không dám bày tỏ. Khi Ninh Noãn Noãn và Từ Viễn Châu yêu nhau, Tống Văn Sương ở nhà một mình khóc đến nỗi dùng hết tám gói khăn giấy.
“Mình nói này, cậu có thể có chút chí khí được không hả?”
Ninh Noãn Noãn hận Tống Văn Sương không thể “đúc thành thép”, bực bội nói: “Từ Viễn Châu chỉ là một tên cặn bã, suốt ngày đi bar tán tỉnh, chính là kiểu ăn chơi vô dụng, ngoài cái mặt đẹp ra chẳng có gì tốt cả, lại còn có lông đen. Cậu thích anh ta ở điểm nào? Cậu có thể ăn thứ gì ra hồn chút được không, đói đến điên rồi à? Nào, ăn xiên thận cừu của cậu đi!”
Ninh Noãn Noãn bực đến mức đập bàn, gần như sắp phát điên.
“Trong đầu cậu chỉ toàn trai đẹp, cậu thì biết cái gì! Từ Viễn Châu căn bản không như cậu nghĩ đâu, cậu hoàn toàn không hiểu con người anh ấy!”
Tống Văn Sương cũng kích động không kém, cãi lại Ninh Noãn Noãn như thể cô đang xúc phạm tổ tiên nhà cô ấy vậy.
“Thật ra, anh ấy luôn phải sống dưới cái bóng của anh trai, thật ra anh ấy cũng muốn phấn đấu vươn lên, anh ấy không phải là kiểu người vô lo vô nghĩ như cậu thấy đâu, thật ra anh ấy cũng đáng thương lắm.”
Tống Văn Sương nhắc đến người mình yêu, mắt đỏ lên vì đau lòng.
“Chậc chậc chậc chậc.”
Ninh Noãn Noãn không chịu nổi dáng vẻ sa sút của Tống Văn Sương.
“Cậu xong rồi, hết thuốc chữa rồi. Mình phải báo cho anh cậu, không thể để cậu lún sâu thế này được.”
“Cậu dám! Ninh Noãn Noãn, nếu cậu dám nói với người nhà mình, mình sẽ tuyệt giao với cậu!” Tống Văn Sương tức tối, ánh mắt tràn đầy hận thù.
“Noãn Noãn, mình không xinh đẹp như cậu, cũng không tự tin như cậu. Mình khó khăn lắm mới có can đảm thổ lộ với người mình thích. Cậu là bạn thân nhất của mình, cậu phải ủng hộ mình chứ, mình xin cậu đấy, chị em tốt.”
Tống Văn Sương nài nỉ Ninh Noãn Noãn.
Nhìn dáng vẻ muốn đâm mình vài nhát vì tình yêu của cô bạn, Ninh Noãn Noãn đột nhiên không còn muốn ăn thịt nướng nữa.
“Tiểu Văn Tử, thật sự đấy, Từ Viễn Châu không xứng với cậu đâu. Anh ta sống dưới cái bóng của anh trai, anh ta muốn tiến thân, nhưng anh ta đã tiến được chút nào chưa? Suốt ngày đi bar tán gái thì gọi là tiến thân à? Anh ta đáng thương á, ai mà chẳng đáng thương. Cậu nhìn cậu bé kia đang nhặt chai kìa, có đáng thương không? Anh ta có tư cách gì mà buông thả như thế chứ? Này nhóc, lấy chai này, cả chai nước trái cây này nữa.”
Ninh Noãn Noãn vừa nói vừa đưa mấy chai trên bàn cho cậu bé nhặt chai ở gần đó, đứa bé chừng bảy tám tuổi, tay xách một cái túi phân bẩn thỉu, người cũng bẩn thỉu không kém.
Ninh Noãn Noãn hỏi tên và địa chỉ nhà đứa bé rồi ghi lại, định nhờ chị Mạn điều tra thêm, sau đó nhờ quỹ từ thiện của công ty cô giúp đỡ đứa bé này, trông nó thật sự quá đáng thương.
“Cậu vốn dĩ chẳng có trái tim, chẳng hiểu gì cả.”
Tống Văn Sương chẳng muốn nghe nữa, dù ai nói gì cũng chẳng thấm nổi.
Ninh Noãn Noãn vẫy tay: “Thôi không nói nữa, dù sao Từ Viễn Châu giờ không còn liên quan đến mình. Cậu thích ai thì cứ theo đuổi, thôi ăn thịt đi, ăn thịt đi.”
Ăn xong, Ninh Noãn Noãn và Tống Văn Sương cùng lên xe, chuẩn bị ai về nhà nấy.
“Noãn Noãn, ngày mai mình định tỏ tình với Từ Viễn Châu, cậu đi cùng mình được không? Mình căng thẳng.”
Tống Văn Sương níu chặt Ninh Noãn Noãn, vẻ mặt cứ như sắp phải bước lên đoạn đầu đài.
“... Chị em, cậu giỏi đấy. Mình là bạn gái cũ của Từ Viễn Châu đó, vậy mà cậu kéo luôn cả bạn gái cũ của anh ta đi cùng để tỏ tình với anh ta. Cậu đúng là ăn gan hùm thật.”
Ninh Noãn Noãn không còn từ ngữ nào để diễn tả cô bạn thân của mình. Cô hạ cửa kính xe xuống để hít thở một chút, rồi cô nhìn thấy một bóng lưng có vẻ quen thuộc, đang dần khuất trong đám đông.
“Ơ?”
“Sao thế?”
Tống Văn Sương thò đầu ra hỏi.
Ninh Noãn Noãn gãi đầu: “Chắc mình hoa mắt rồi. Hình như mình vừa thấy ông xã thanh cao, không nhiễm bụi trần của mình xách một túi đồ nướng to đùng ấy. Chắc chắn mình nhìn nhầm rồi!” Cô đóng cửa kính xe lại: “Ông xã mình nấu canh còn chẳng cho dầu, sao có thể chạy đến mấy chỗ này để ăn đồ nướng được chứ.”
“Ngày mai mình nhất định sẽ tỏ tình với Từ Viễn Châu, mình phải theo đuổi anh ấy bằng được! Nếu anh ấy thấy mình xấu, mình sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ.”
Tống Văn Sương nói với quyết tâm như thể chuẩn bị ra chiến trường.
“Ông trời ơi, cậu thật hết thuốc chữa rồi đấy.”
Ninh Noãn Noãn trợn mắt.
-
“Anh trai yêu quý của em ơi, em về rồi đây~”
Ninh Noãn Noãn vừa đá đôi giày trắng ra khỏi chân, vừa ôm túi đồ nướng chạy vào nhà. Ninh Lăng Trần đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, nhìn cô rồi lại nhìn túi đồ nướng, anh đã đoán ra tất cả.
“Hôm nay là đêm đầu tiên em dọn sang nhà Lục Yến, vậy mà vì đồ nướng mà em bỏ rơi chồng mình, đồ ăn nhà người ta khó ăn đến mức nào vậy?”
“Anh không biết đâu, thật sự là không thể nuốt nổi…”
Ninh Noãn Noãn nghẹn ngào, nhào vào lòng anh trai kêu than, Ninh Lăng Trần nhăn cổ giả vờ khó chịu: “Người em toàn mùi dầu mỡ, tránh xa chút đi.”
“Không, không đâu, em muốn cùng anh trai yêu dấu của em hạ phàm thưởng thức mùi vị nhân gian.”
Ninh Noãn Noãn vừa nói vừa phả hơi đồ nướng vào người anh trai, miệng đầy mùi thịt nướng.
Ninh Lăng Trần phì cười.
Tâm trạng u ám cả buổi tối của anh ngay lập tức được Ninh Noãn Noãn chữa lành. Ninh Noãn Noãn chuyển đến nhà Lục Yến làm anh cảm thấy không vui, đến nỗi Cố Phong Diệp gọi cũng không buồn đến.
“Lục Yến có gọi điện đến, anh đã giúp em bịa chuyện, bảo là em về nhà sớm. Đợi đến khi tổ chức đám cưới xong, em nên nói thật với cậu ấy.”
“Không được đâu, anh ấy thích một tiểu tiên nữ Ninh Noãn Noãn, chứ không phải một Ninh Noãn Noãn uống bia ăn thịt nướng.”
Ninh Noãn Noãn thở dài: “Giả vờ được ngày nào hay ngày đó, dù sao em cũng không để bản thân chịu thiệt, em muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống.”
“Đúng vậy, anh đã nói với em bao nhiêu lần, có ấm ức thì phải khóc cho hết, muốn ăn thì cứ ăn, muốn uống thì cứ uống, em có thể để người khác chịu thiệt chứ đừng bao giờ làm bản thân mình khổ.”
Ninh Lăng Trần dịu dàng nói.
Em gái anh tuyệt đối không thể chịu thiệt thòi.
Ninh Noãn Noãn đi tắm xong, người thơm phức rồi bước ra. Cô nhắn tin cho Lục Yến: [Em tắm xong chuẩn bị đi ngủ đây~]
Lục Yến đáp lại: [Ừm, ngoan, tâm trạng em khá hơn chút nào chưa?]
Tâm trạng? Ồ ồ ồ, cô đã nói dối là mình nhớ nhà. Ninh Noãn Noãn vội vàng nhắn lại: [Khá hơn nhiều rồi, anh trai em mắng em một trận, bảo em không hiểu chuyện.]
[Em còn nhỏ, chưa bao giờ rời xa anh trai, nhớ nhà là chuyện bình thường. Sau này nhớ nhà thì cứ về thôi.]
Ôi ôi~
Ông xã cô chu đáo quá, làm cô thấy áy náy ghê.
Ninh Noãn Noãn nhanh chóng gửi một biểu tượng trái tim: [Cảm ơn ông xã~]
Lục Yến đáp lại: [Ừm, yêu em.]
Ninh Noãn Noãn vùi mặt vào gối, mặt đỏ bừng. Câu “yêu em” của Lục Yến thật sự làm cô rung động, trái tim bé nhỏ của cô cứ đập thình thịch.
Lục Yến: [...]
Ninh Noãn Noãn: [?]
Ý gì đây chứ, ba dấu chấm lửng này.
Ninh Noãn Noãn nghiêng đầu, cảm thấy hơi mơ hồ.
Lục Yến gửi đến một tin nhắn thoại.
[Noãn Noãn, sao em không đáp lại “yêu anh”?]
Ôi trời ơi~
Ninh Noãn Noãn bắt đầu cắn gối, xấu hổ chết mất, nhưng Lục Yến không hề thúc giục, như thể bên kia chỉ đang lặng lẽ chờ đợi.
Ninh Noãn Noãn thực sự không đủ can đảm để gửi tin nhắn thoại, thế là cô nhắn lại bằng chữ: [Ông xã, yêu anh lắm~]
[Ừm.]
Lục Yến gửi một tin nhắn thoại, chỉ một tiếng “ừm” nhưng cũng không giấu nổi ý cười trong đó. Tai Ninh Noãn Noãn đỏ bừng, tim đập loạn cả lên, cảm giác như chỉ một tiếng “ừm” của Lục Yến mà hồn cô đã bay mất rồi~
“Em không để ý đến anh nữa.”
Ninh Noãn Noãn ôm chặt gấu bông, bĩu môi, cô hơi giận dỗi nên quyết định không nhắn lại cho Lục Yến nữa mà gọi điện cho anh trai của Tống Văn Sương là Tống Văn Quân.
“Anh Văn Quân~”
“Noãn Noãn, nhóc con, cuối cùng cũng nhớ ra mà gọi cho anh à.”
Ở đầu bên kia, Tống Văn Quân bật cười, Ninh Noãn Noãn chơi với Tống Văn Sương từ hồi mười mấy tuổi, ngày xưa cô suốt ngày gọi anh ấy là “anh Văn Quân~”, anh ấy thì luôn rất yêu thương cô.
“Anh, em phải nói cho anh biết chuyện này, Văn Sương hư hỏng rồi! Cậu ấy lại thích Từ Viễn Châu, muốn theo đuổi anh ta, thậm chí còn tính đi phẫu thuật thẩm mỹ để đẹp hơn. Anh nhất định phải quản cậu ấy đấy nhé.”
Ninh Noãn Noãn nhanh chóng báo cáo, rồi dặn dò thêm: “Nhớ đừng nói là do em mách đấy nhé.”
Đầu dây bên kia, Tống Văn Quân im lặng một hồi lâu, mười mấy giây sau mới lên tiếng, giọng điệu không còn bình thản như lúc trước mà trở nên nghiêm túc hẳn.
“Noãn Noãn, cảm ơn em đã nói cho anh biết chuyện này. Anh biết rồi.”
Ngắt máy, Ninh Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Cô chẳng bận tâm Văn Sương có ghét mình hay tuyệt giao hay không, dù gì cô cũng cảm thấy đây là một hố lửa đầy hiểm nguy, nhất định phải nói cho nhà họ Tống biết.
“Ninh Noãn Noãn—!”
Nửa đêm, hơn 12 giờ.
Ninh Noãn Noãn đang ngủ say, mơ màng nghe điện thoại, tiếng hét của Tống Văn Sương như muốn làm cô bật dậy khỏi giường!
“Mình coi cậu là bạn thân nhất! Cậu lại bán đứng mình! Ninh Noãn Noãn, cả đời này mình sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!”
Tống Văn Sương gào khóc đến xé ruột xé gan trong điện thoại.
Lòng Ninh Noãn Noãn cũng hơi hoang mang, cô chưa bao giờ thấy Tống Văn Sương như thế này, nhưng cô không hối hận.
“Dù sao nếu hai người thật lòng yêu nhau thì chẳng ai ngăn được, nếu là hố lửa thì mình ngăn cản giúp cậu rồi, sớm muộn gì cậu cũng sẽ tha thứ cho mình thôi.”
Ninh Noãn Noãn dửng dưng, ngáp một cái rồi lại trèo lên giường ngủ tiếp.