Vô Danh Giới

Chương 59

Phục quân nhanh chóng tiến tới Hóa Vũ Phong mà không gặp bất kì một trở ngại nào. Tất cả những sự chống đối đều đã được cả ba đạo quân đi trước giải quyết nên tới ngày thứ hai họ đã đuổi kịp tiến độ hành quân của cả ba đạo quân kia.

- Huyên Huyên, Tiêu Tiêu, Tử Du tỉ, Lương sư huynh, kế hoạch của chúng ta chỉ là đứng ngoài đợi cá lọt lưới mà thôi. Các người di chuyển theo ta tránh trường hợp bị một lão quái nào đó phá vây trở ra ngộ sát.

- Hừ, câu này là ta nói mới đúng. Tuy đã tách ra nhưng ta vẫn là đội trưởng tiểu đội 421 nha.

Huyên Huyên bĩu môi xinh không phục nói với Thiên Vũ kia. Nàng cảm thấy đầu óc của cả mình và Tiêu Tiêu đều không theo kịp suy nghĩ của con người này, nên luôn có một địch ý nho nhỏ đổi với Thiên Vũ về khoản chỉ huy hành động. Dù gì thì nàng cũng chỉ là thiếu nữ mười bốn tuổi mà thôi. Nét ngây thơ trẻ con này vẫn còn giữ được trong cái thể giới cá lớn nuốt cá bé này quả là điều vô cùng quý giá.

- Vâng ạ, phu nhân nói chí phải. 

Thiên Vũ nháy mắt nói, miệng hắn luôn duy trì một nụ cười mỉm trông vô cùng ngứa mắt. Nhưng với Huyên Huyên và Tiêu Tiêu thì nụ cười đó luôn sáng lạn hơn bất kì nụ cười nào ở đây. (Mà cũng chỉ có mỗi mình hắn cười ở đây mà thôi…)

- Tốt rồi, sáng sớm ngày mai Đao Thần Sơn Trang sẽ mở đầu cuộc tấn công hộ trận tông môn. Ta phải đi nghe ngóng bên Ưng Nam chỉ huy cái đây. Cáo từ.

Dứt lời Thiên Vũ liền rời khỏi, tiến tới trướng bổng của chỉ huy bàn lại về một số âm mưu quỷ kế vơ vét tài sản của mình…



Thế giới này có tới tận ba mặt trăng, có lớn có nhỏ, có khuyết có tròn. Nhưng đặc điểm chung của nó là cả ba đều phát ra ánh sáng xanh dìu dịu mà thanh bình. Đối với một vài tu sĩ yêu trăng, một đêm ngắm trăng chỉ chớp mắt một cái là đã kết thúc, vô cùng nhanh tróng. Nhưng hôm nay, nhiều người sẽ ước buổi tối ngắm trăng này trôi đi thật nhanh. Vì đêm nay chính là ác mộng…

Trên đỉnh Hóa Vũ Phong, Lão giả kia đi lên một tế đàn cổ xưa. Xung quanh tế đàn sắp xếp ba chồng khô lâu cao khoảng hai mét. Trong các hốc mắt của những chiếc khô lâu kia tỏa ra một ánh sáng xanh kì bí. Trên nền đất rơi vãi hàng ngàn viên Thượng phẩm linh thạch với đủ loại màu sắc. Số linh thạch này có giá trị bằng một nửa bảo khố tông môn. Vậy mà chúng được vứt rơi vãi đầy ra mặt đất như những miếng rẻ rách. 

Lão giả kia không thèm quan tâm, hắn rút cây kiếm của mình ra, cắt một vết lớn trên cổ tay, Những giọt máu của lão từ từ chảy xuống vòng tròn ma pháp dưới chân. Dòng máu đỏ kia nhanh chóng men theo những rãnh của vòng tròn mà phân tán khắp trận pháp. Những viên Thượng phẩm linh thạch kia nhanh chóng nhạt màu rồi chuyển hẳn sang màu trắng đục, chúng từ từ tan thành tro bụi.

Hồi lâu sau, khi lão giả đã kiệt sức vì mất máu. Lão nằm co quắp tại chính giữa trận pháp kia, đôi mắt mờ đục dần mất đi ý thức. Tuy sắp chết nhưng gương mặt lão lại thảnh thơi lạ thường, dường như như lão vừa được giải thoát khỏi một thứ gì đó vô cùng nặng nề vậy…

Đôi mắt lão nhắm tịt, hơi thở yếu ớt kia đã tắt hẳn. Lúc này dị tượng mới nổi lên, cả vòng tròn sáng lên một màu đỏ sẫm, màu của máu. Ánh sáng xanh tỏa ra từ hốc mắt của các khô lâu kia cũng từ từ chuyển màu. Dần dần mặt đất tại trận pháp liền nứt vỡ lộ ra những đường kẻ ngoằn nghèo nối liền tới chân núi.

Không dừng lại ở đó, mặt đất tiếp tục nứt vỡ, những đường kẻ đó dần dần trồi lên khỏi mặt đất, càng ngày càng to. Mặt đất rung chuyển vô cùng dữ dội, những đường kẻ đó nổi lên tới khi cách Hóa Vũ Phong ba mươi kilomet thì mới dừng lại. Vì tại đó trội lên một vòng tròn cổ xưa được trạm khắc những kí tự kì lạ.

Nếu nhìn từ trên cao, thì sẽ nhận ra ngay, đây chính là một vòng tròn ma pháp cực đại có tâm trận chính là Hóa Vũ Phong kia. Bán kình của nó lên tới ba mươi kilomet, bao trùm tất cả ba đạo quân kia.

Ngay khi đã trồi lên khỏi mặt đất, một dòng năng lượng đỏ sẫm lan ra toàn bộ pháp trận một cách cực kì nhanh chóng. Một lồng bảo hộ hình cầu nhanh chóng được thành lập nhốt tất cả những sinh vật ở trong đó lại.

Tiếp theo là những tia sáng màu đỏ lan rộng khắp toàn bộ trận pháp. Tất cả mọi người đều cảm thấy sức lực, thần lực và khí lực của mình đang bị hút đi một cách vô cùng nhanh chóng.

Phía bên Đao Thần Sơn Trang vang lên vô số tiếng nổ và tiếng binh khí va chạm thành bảo hộ. Họ đang cố gắng phá chiếc lồng bảo hộ này. Nhưng rất nhanh cách tiếng động phía bên đó dần dần lưa thưa rồi tắt hẳn. Toàn bộ những người ở đó đều đã chết, cơ thể khô héo, gương mặt họ cùng chung một nét mặt hoảng sợ và tuyệt vọng.

- Hiến Tế, đây chính là pháp trận hiến tế… 

Không biết ai đó vừa cất tiếng nói cảnh báo. Nhưng nghe xong thì đoàn người dường như còn điên cuồng hơn ban đầu vậy. Họ xô nhau chạy ra rìa ngoài của pháp trận, nơi mà có lồng bảo hộ màu đỏ sậm kia hiện hữu.

Sức lực của họ vẫn dần bị hút đi một cách khó hiểu. Đan dược và linh thảo điên cuồng được bổ sung để làm vơi đi sức hút kia. Nhưng rất nhanh mọi thứ đều đã hết, từng bóng người đổ rạp xuống mặt đất, gương mặt họ hiện lên vẻ mặt không cam tâm, rồi cứ thế ra đi rã từ cuộc sống.

Hóa Vũ Tông quả thực đủ điên cuồng. Đây chính là Pháp Trận Hiến Tế có trong truyền thuyết. người hiến tế bắt buộc phải hi sinh mạng sống của mình để đạt được sức mạnh vô thượng. Và pháp trận này không hề phân biệt địch ta. Mọi sự sống có trong pháp trận đều là kẻ thù của nó, không có ngoại lệ.

Hóa Vũ Tông sơn môn hiện tại có khoảng ba triệu tu sĩ, người dân bình thường vô tội thì đã lên tới con số năm trăm triệu. Vậy mà bọn chúng dám khởi động pháp trận hủy diệt này… Bọn chúng điên rồi! một đám không có tính người điên cuồng độc ác với chính bản thân mình.

Đây cũng là một đòn cực nặng giáng vào Liên Minh Ngũ Chỉ. Con số tu sĩ bao vây Hóa Vũ Phong lên tới mười lăm triệu người. Thật không thể tin nổi sau đêm nay toàn bộ sẽ bỏ mạng nơi đây. Cán cân Lực lượng lại ngày một lệch nghiêng, phá vỡ thế chân vạc cân bằng vốn có trong đế quốc Thiên Vị này. Sóng gió bây giờ mới bắt đầu nổi lên…

Trong một trướng bổng… có bảy thân ảnh đang đứng quy tụ lại gần nhau, năm đệ tử của Tử Mạnh và Dương Dung, Ưng Nam. Đứng giữa chính là Thiên Vũ, hy vọng sống sót duy nhất của đám người này chính là ngọc bội của Tử Mạnh lão sư chuẩn bị cho Thiên Vũ kia. 

Truyền tống này vốn có hai chiều, nhưng năng lượng trong đó thì chỉ ước chừng đi được ba người một lần mà thôi, bây giờ cưỡng ép khởi động truyền tống với quân số bảy người. vậy chắc chắn là không còn chiều trở về nữa, và bảy người này đã vượt qua số người truyền tống, hi vọng là không có gì nguy hiểm khi truyền tống được khởi động.

- Tất cả, nắm chắc lấy nhau. Ta không dám chắc chúng ta có thể tới nơi an toàn. Tốt nhất là dừng để bị lạc. Nhớ, điểm đến chính là Hắc Vũ Tộc – Triệu Hồi Ám tộc.

Thiên Vũ nhắc nhở xong liền bóp vỡ chiếc ngọc bội mà Tử Mạnh đưa cho hắn. Lập tức có một vòng tròn ma pháp hiện lên dưới chân cả bảy người. Vòng tròn đó lóe sáng chói mắt rồi biến mất cuốn theo cả bảy thân ảnh biến mất khỏi trướng bổng này.

Mười lăm phút sau, vòng bảo hộ màu đỏ sậm kia từ từ mờ dần rồi biến mất, bỏ lại hơn năm trăm triệu xác chết bên trong. Phía ngoài trận, cũng có một vài người thuộc ba đại tông môn đã thoát ra được pháp trận điên cuồng đó. 

Nhưng số lượng lại vô cùng ít ỏi, chỉ dưới trăm người còn có thể dứng đây tang thương nhìn về thảm cảnh nhân gian kia. Khuôn mặt họ nặng nề tràn đầy bi thương phẫn uất, họ không hẹn mà cùng cúi sâu chào từ biệt linh hồn những người đồng đội xấu số kia. Rồi từ từ tiến vào chôn cất thi thể, lấy lại kỷ vật trao trả cho người thân tại tông môn.

Hóa Vũ Tông đã bày ra cái bẫy vô cùng độc ác này từ rất lâu rồi, vòng tròn ma pháp kia không thể một sớm một chiều mà chuẩn bị ngay được. Chúng đủ can đảm để lấy ba triệu tu sĩ kia làm tử sĩ, đủ độc ác để lấy hơn năm trăm triệu con dân bình thường làm tấm đệm chân, đủ hào phóng để lấy cả sơn môn vạn năm truyền thừa làm mồi nhử. Chỉ để đổi lấy mười lăm triệu tu sĩ và ba nhân vật cỡ Tướng Quân của địch...

Hóa Vũ Tông…Cầm thú sao?

*** 

- Nơi đây là đâu? 

Đầu Thiên Vũ đau như búa bổ, hắn bỗng bật dậy ngước nhìn xung quanh. Thật may mắn trong tay hắn vẫn còn một bàn tay mềm mại khác…

- Huyên Huyên, Tiêu Tiêu, các muội sao rồi?... 
Bình Luận (0)
Comment