Vô Danh Giới

Chương 60

Truyền tống trận may mắn không sảy ra sự cố quá nghiêm trọng. Thiên Vũ, Tiêu Tiêu, Huyên Huyên ba người may mắn được truyền tông cùng nhau, những người khác thì đã mất đi liên lạc.

Ngước mắt đánh giá lại tình hình. Nơi đây là một bãi cỏ rộng mênh mang, xa xa có một vài mảnh rừng nhỏ cây gỗ lá kim. Thiên Vũ cũng phát hiện ra không khí nơi đây mát mẻ hơn nhiều so với Thiên Vị đế quốc.

Tu sĩ vốn có sức chịu đựng hơn hẳn người bình thường, nên họ không thường quan tâm tới những điều nhỏ nhặt như nhiệt độ không khí hay độ ẩm vân vân… Chỉ duy có Thiên Vũ là còn duy trì thói quen này hơn chục năm qua tại thế giới này. Hắn không phải tu sĩ đơn thuần của thế giới này, sâu trong thâm tâm hắn có một Thiên Vũ Địa Cầu nào đó đang ngủ say chờ tỉnh giấc… 

- Hai người không sao chứ? Chúng ta phải tìm hiểu ngay xem đây là nơi đâu. Ta cảm tưởng đây không còn thuộc đế quốc Thiên Vị nữa, Thực vật nơi đây khác hoàn toàn với tại Đế Quốc. Thời tiết cũng mát mẻ khô ráo hơn rất nhiều.

Huyên Huyên phủi mông ngồi dậy, nàng nhíu cặp mắt tinh nghịch đáng yêu nhìn về phía xa xa, nơi mà có một vách điện trường mơ hồ đang từ từ tiến tới. 

- Thiên Vũ, huynh xem kia là cái gì?

Quả đúng là một vách điện trường vô cùng mờ nhạt đang tiến lại nơi đây, nhưng nhìn khoảng cách thì nó cách vị trí ba người tới tận vài trăm kilomet. Mà dường như tốc độ di chuyển của nó cũng không quá nhanh chóng. Sự hiếu kì trong lòng hắn dâng lên một cách mãnh liệt.

- Đi thôi, tiến tới xem nó là cái gì.

Mặc Phi Phong áo choàng, chân đi Bắc Vân Ngoa, Thiên Vũ chuẩn bị xong xuôi rồi cùng với hai mỹ nhân tiến về vách chắn lôi điện kia. Nhưng mới đi được nửa đường, liền có một mũi tên bay ra tập kích với tốc độ không tưởng.

- Thiên vũ cẩn thận…

Tiêu Tiêu đi sau cùng cảnh giác hét lớn, cùng lúc đó Huyên Huyên cũng tiến tới tóm áo choàng hắn giật lại về phía sau, chỉ trong tích tắc thôi. mũi tên kia đã có thể trúng ngay tại huyệt Thái Dương của Thiên Vũ. Vô cùng nguy hiểm a.

Mũi tên này mà trúng đích, thì đến cả Mệnh Đan của Vũ Na cũng không cứu sống nổi. Thiên Vũ đứng đó mà lưng toát đầy mồ hôi hột, giây lát mũi tên sạt qua mắt kia, hắn cảm tưởng như mình vừa dạo một vòng trong quỷ môn quan vậy.

Bìa rừng cách đó bảy kilomet bên tay trái kia bỗng vang lên một loạt âm thanh liên hồi. Ngay sau đó là liên tiếp tám mũi tên bay tới với uy áp vô cùng kinh khủng. Khác với mũi tên ban đầu, Thiên Vũ có thể cảm nhận rõ từng luồng khí lưu trợ lực vờn quanh thân của mũi tên như những con rồng đang uốn lượn vậy.

- Không được đón đỡ, né mau. 

Pháp bảo bản mệnh của hắn vùng ra quấn lấy eo thon của hai mỹ nhân thủ thế bên cạnh. Vận thân pháp Quỷ Ảnh tới cực hạn bắn người về phía bên phải. Những mũi tên kia sượt qua cả ba nhưng luồn uy áp của chúng lại thổi bay cả ba về phía sau. Sức mạnh thật kinh khủng.

Mặt Huyên Huyên và Tiêu Tiêu tái xanh vô cùng sợ hãi. Đế quốc Thiên Vị tôn sùng đao và kiếm, cao thủ sử dụng cung và nỏ hầu như là không có. Vũ khí tầm xa cùng lắm chỉ là ám khí hai roi da mà thôi. Nên trong thâm tâm hai nàng luôn có một sự khinh thường với loại vũ khí tầm xa như cung và nỏ vậy.

- Cẩn thận! Bảy kilomet mà uy lực vẫn mạnh tới như vậy, đối thủ không hề đơn giản, hơn hết chúng không chỉ có một người. Ta đã vào tầm ngắm của chúng, tốt nhất là nên rút lui.

Vẻ mặt Thiên Vũ ngưng trọng tới cực điểm, hắn nhanh chóng đánh giá lại tình hình hiện tại rồi quyết định rút lui. Kẻ địch trong tối vốn nắm thế chủ động, không thể tự đưa mình vào tròng như vậy.

Cả ba người lùi hẳn về phía sau, như dự tính, những mũi tên kia không còn tới nữa. Khoảng cách bảy Kilomet thì Thần Thức không thể nào vươn tới được, chỉ có thể dựa vào nhãn lực tra xét mà thôi. Nếu như Thần Thức có thể quét tới thì cũng là nhân vật hàng đại cao thủ, việc gì hắn phải đánh lén! Thiên Vũ yên tâm cùng Huyên Huyên, Tiêu Tiêu xoay người chạy xa khỏi mảnh rừng quỷ dị kia.

- Vừa rồi thật nguy hiểm. Cảm ơn huynh, Thiên Vũ.

Tiêu Tiêu nhỏ nhẹ lên tiếng. đây cũng là một trong những lần hiếm hoi nàng mở lời trước với Thiên Vũ. Giọng nói nhút nhát mà nhỏ nhẹ nghe vô cùng dễ mến.

Cả ba thân ảnh lập tức tiến vào trạng thái ẩn thân chậm rãi di chuyển chứ không lỗ mãng lao nhanh như lúc ban đầu. Đi được mưới phút thì phía trước nổi lên dị trạng, tiếng nổ của ma pháp, tiếng binh khí va chạm vang lên không ngớt. Nghe âm thanh binh khí có thể dự đoán ít nhất sáu người đang quần chiến với nhau. 

Cả ba cùng nằm sấp quan sát một trận chiến với phong cách vô cùng lạ lẫm. Trước mặt họ là tám thân ảnh vô cùng kì lạ. Họ có tay chân mắt mũi miệng giống y hệt loài người, nhưng trên người họ thường lại vẫn còn sót lại một bộ phận nào đó của thú tộc vậy.

Trong đó có một thanh niên cường tráng có đôi tai xám đục vểnh lên như loài chó sói, hắn bỗng đình chỉ giao thủ cùng kẻ thù, rồi nhảy lùi về phía sau. Rút một thanh đoản kiếm thô lậu từ hông ném một cách vô ý lên trời. 

Cú nén này không hề mang theo một chút lực đạo nào, nó bay lên trời thành một hình vòng cung rồi cắm phập vào ngay trước mặt ba người Thiên Vũ đang quan chiến. Cũng chính vì cú ném không hề mang một chút lực đạo nào, nên cả ba mới không đề phòng để thanh đoản kiếm tiếp cận gần tới như vậy.

Cả ba người cùng sợ hãi rụt đầu lại. Thiên Vũ hắn biết, cả ba đã bị phát hiện. Nhưng, bằng cách nào? Đối phương có hành động kia chứng tỏ hắn đã biết vị trí của ba người ẩn nấp. Xét qua tu vi đối phương cũng chỉ mạnh nhất là Chiến Tướng Trung kì như Thiên Vũ hắn mà thôi. 

Không thể nào có trường hợp thần thức tên này tra xét được Huyên Huyên và Tiêu Tiêu. Phi Phong áo choàng trên vai, hắn tự tin mình không thể bị tra xét ra được.

- Có điểm quỷ dị, tất cả đều vô cùng quỷ dị. Tiêu Tiêu, Huyên Huyên, các muội thấy sao?

Nét tinh nghịch thường trực trên mặt Huyên Huyên đã mất đi từ bao giờ, một lần bị tập kích quỷ dị, một lần bị phát hiện một cách quỷ dị không kém. Nội tâm của nàng vẫn đang hoang mang bất ổn nhưng vẫn gắng gượng suy đoán từng câu từ.

- Hắn phát hiện nhưng lại không hề có địch ý. Ngươi nhìn xem, cuộc chiến này hẳn là chia làm hai phe, phe của tên có cái tai cẩu kia dường như đang bảo vệ một tiểu cô nương ở chính giữa vậy. 

Đúng vậy, tám người trong trận chiến kia thực ra chính là ba đối bốn. Nhìn kĩ lại có thể thấy tất cả những người kia đều có đặc điểm của thú tộc trên người, tai cẩu, cánh rơi, đuôi hồ ly và cả tai mèo nữa… Thiên Vũ lại thò chỏm đầu mình lên quan chiến tiếp, hắn nhẹ nhàng nói.

- Hắn chẳng qua là đang yếu thế, nếu có chúng ta nhảy vào thì đội hắn sẽ chết chắc mà thôi? 

- Huynh thấy sao? Nên cứu giúp hay không? Đội của hắn đã dần yếu thế.

- Chúng ta không hề biết gì về nơi này, Tốt nhất là không nên lo chuyện bao đồng. Hiện tại chúng ta có cứu bọn hắn cũng sẽ không moi móc được thông tin gì hữu dụng cả. Cứ đợi thôi…

Thiên Vũ nói xong, cả ba người mặc kệ thanh đoản kiếm cắm trước mặt kia, ung dung nằm quan chiến. 

Vách tường lôi điện kia cũng đang tiến tới với tốc độ chậm rãi. Cả ba cũng vừa ngạc nhiên phát hiện, nó vốn không phải là một vách tường bình thường, nó chính là một vòng tròn khép kín đang dần khép lại vậy. Lôi điện mờ nhạt trên kia tuy nhìn thì không quá mạnh mẽ, nhưng lại gợi tới cho Thiên Vũ một sự lo lắng bất tận. 



Ngoài vách tường kia, trên một con tàu cự đại đang phiêu phù trên không trung. Có một thiếu phụ vô cùng xinh đẹp đang ngồi trên một ngai vàng xa hoa lộng lẫy. Nàng ta ăn mặc cực kỳ lẳng lơ lộ liễu, đôi chân nàng chỉa ra phía trước. 

Phía dưới đó có một nam nhân tai gấu lõa thể đang cẩn thận liếm mút từng ngón trân trắng ngần đẹp như búp sen của nàng. Mỗi khi chiếc lưỡi thô lậu ướt át kia đưa sâu vào những khe của ngón chân nàng, đôi cánh dơi cự đại sau lưng thiếu phụ kia lại không tự chủ rung lên từng cơn nhè nhẹ, mặt nàng liền toát lên vẻ thỏa mãn thư sướng vô ngàn. 

Tuy vậy đôi môi mắt mị hoặc kia của nàng vẫn tập chung chăm chú nhìn vào một chiếc gương kì lạ phía trước mặt. Trong chiếc gương đó chia làm các ô nhỏ, mỗi ô xuất hiện một hình ảnh của một nhóm người. Khi có hai nhóm giáp mặt chiến đấu, hai ô đó sẽ tự động sáp nhập lại với nhau, và chúng tự động đưa ra một ô vuông to hơn tại chính giữa. Điều này giúp chủ nhân của nó tiện bề quan sát hơn rất nhiều.

- Luci, Lần này chỉ tiêu là bao nhiêu người nhỉ?

Ẩn sau trong bóng tối của ngai vàng kia, một thiếu nữ vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc tiến ra, đôi mắt nàng màu đỏ tươi khép hờ vô cảm. Đặc biệt, sau lưng nàng cũng có một cánh dơi cự đại.

- Tộc Trưởng, lần này chỉ tiêu chỉ có bảy người.

- Ít vậy sao? Vậy đẩy nhanh tiến độ đi thôi.

- Vâng.

Ngay sau đó, Vách ngăn lôi điện kia dường như có dấu hiệu tiến lại nhanh hơn bình thường rất nhiều.



- Đi thôi, chúng đã đẩy nhanh vòng tròn lôi điện. chúng ta phải tới trung tâm tìm địa lợi trước.

Một mảnh rừng nhỏ có bốn người vóc dáng mảnh khảnh và những chiếc tai dài đang ẩn nấp sau những lùm cây. Họ nhanh chóng rời khỏi nơi ẩn nấp di chuyển về một hướng. Những cây cung họ cầm rất dài cung dài và mảnh, thân cung được yểm lên ma pháp Tại đó lượn lờ những làn gió trắng cuốn quanh, hiệu ứng vô cùng đẹp mắt.

Nếu thiên Vũ nhìn thấy, sẽ rất ngạc nhiên phát hiện. Hình dáng những người này giống y hệt với tộc Elf trong truyền thuyết phương tây vậy.
Bình Luận (0)
Comment