Bước vào tháng sáu, Đông Hải đã nóng giống như lò lửa lớn.
Bầu trời xanh thẳm, nhìn chẳng thấy một đám mây, mặt trời chói chang giống như một quả cầu lửa khổng lồ, treo cao trên bầu trời.
Trường Đông Hải số 1.
Năm giờ rưỡi chiều.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, cả sân trường cứ như tỉnh lại từ trong giấc ngủ say vậy, thoáng cái đã có tiếng xôn xao ồn ào truyền ra.
Chỉ chốc lát sau, một lượng lớn sinh viên lao ra từ trong các nóc tòa nhà dạy học, túm năm tụm ba cười nói đi về phía cổng trường.
“Hôm nay, nóng quá đi mất!” Khí trời nóng bức làm cho tâm trạng của con người trở nên buồn phiền.
“Vương Đằng ca, tối nay tới quán bar Tường Vi uống rượu đi.”
Một giọng nói kéo Vương Đằng trở về hiện thực.
“Hứa Kiệt!”
Hắn nhìn người tới, khuôn mặt quen thuộc, những ký ức xa xăm ẩn sâu trong đầu chợt hiện ra, đây là một người bạn thân hồi cấp ba của hắn.
“Các ngươi đi chơi đi, buổi tối ta không đi đâu, thấy có hơi đau đầu.” Vương Đằng nói.
Hứa Kiệt vội la lên: “Đừng, Vương Đằng ca, đám anh em chúng ta vốn cũng có mấy người đâu, ngươi không tới thì chán quá, với lại chúng ta đã không tụ họp được một thời gian rồi đó, thế này nhé, chúng ta đổi sang hôm khác, ngày mai? Ngày kia?”
Vương Đằng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Vậy thì tối mai vậy.”
“Ok, để ta báo với đám Tiểu Vi một tiếng, tối mai lại tụ. “ Hứa Kiệt vui vẻ cười nói.
Hai người đi tới cửa trường học, đột nhiên phía trước xôn xao cả lên.
“Ấy, phía trước có chuyện gì xảy ra thế? Mà lại có nhiều người vây quanh như vậy. “ Hứa Kiệt nghi ngờ hỏi.
“Ta đi xem thử.”
Nói rồi hắn bèn chạy tới, gạt đám người ra chen lên trước.
Vương Đằng đút hai tay vào túi, chậm rãi đi tới, vài học sinh vừa nhìn thấy hắn thì thi nhau tránh ra, sợ chọc tới hắn.
Danh tiếng Vương đại thiếu này của hắn đúng là lớn thật!
Vương Đằng chợt thấy tự giễu.
Đáng tiếc cũng chẳng phải danh tiếng tốt gì cho cam.
Hắn đi tới trước đám người, thấy trên đất trống, một nữ sinh đánh mấy thanh niên lêu lổng nhuộm tóc xanh xanh vàng vàng nằm bẹp dưới đất, một đám bị đánh tới kêu cha gọi mẹ, trong ánh mắt nhìn nữ sinh tràn đầy sợ hãi.
Kết hợp với lời bàn tán ở bốn phía xung quanh thì hắn đã hiểu sơ sơ được là có chuyện gì xảy ra rồi.
Vừa mới tan học, mấy thằng cha đầu xanh đầu vàng này đụng phải Hà Mạn Dung, thấy nàng xinh đẹp thì bèn tới đùa giỡn, nói mấy câu ô ngôn uế ngữ.
Bọn họ không ngờ rằng, Hà Mạn Dung chẳng phải quả hồng mềm mặc người nhào nặn gì, mà là một đóa hoa hồng mọc đầy gai.
Nàng nổi giận ra tay, vài ba chiêu là đã đánh cho đám này bò dưới đất không dậy nổi rồi.
“Hà nữ thần không hổ là Võ Đồ cao cấp, giờ mấy thanh niên lêu lổng kia coi như là đá phải ván sắt rồi!”
Một nam sinh ở bên vung nắm tay, trứng cá trên mặt có hơi đỏ lên vì sự kích động của hắn.
Nghe lời của hắn, hiển nhiên là hắn đã coi Hà Mạn Dung là nữ thần rồi.
“Trước kia đã được nghe nói Hà Mạn Dung này là một học bá, không ngờ, thân thủ của nàng cũng lợi hại như thế, chẳng nhẽ nàng có học Taekwondo? Đai đen cửu đẳng trong truyền thuyết?”
“Nhưng mà lại nói nhé, cặp chân dài này đúng là hiếm thấy, mới cấp ba mà vóc người đã cao vậy rồi, sau này thì còn cao tới đâu nữa!”
Vương Đằng đang cảm khái sự cường hãn của Hà Mạn Dung, tiện thể thưởng thức luôn chút sắc đẹp thế gian, đột nhiên nghe được bốn chữ “Võ Đồ cao cấp “, thì sắc mặt trong nháy mắt bỗng đờ ra.
Hắn thấy có hơi ngu ngơ!
Ta có nghe lầm gì không nhỉ?
Cũng đúng, chính mình vừa trọng sinh, tinh thần có chút hoảng hốt, nghe lầm cũng là chuyện bình thường.
Lúc này, Hứa Kiệt bu lại, hâm mộ nói: “Trường học của chúng ta tổng cộng năm Võ Đồ cao cấp, Hà Mạn Dung là nữ sinh duy nhất trong đó, còn xuất thân trong gia đình bình thường nữa, đúng là một thiên tài!”
“…” Vương Đằng im lặng.
Con mẹ nó Võ Đồ cao cấp, xem ra vừa rồi hắn không nghe sai thật.
Nhưng mà, đang yên đang lành là trọng sinh đô thị, sao đột nhiên lại xuất hiện một nghề nghiệp nguy hiểm thế này?
Rốt cuộc có phải là trọng sinh không đây?
Vương Đằng như cảm nhận được ác ý mà cả thế giới này dành cho hắn, trong lòng chứa đầy nghi ngờ.
Hà Mạn Dung thấy nhiều người xúm lại như vậy, khẽ nhíu mày, chẳng bận tâm tới đám lưu manh nằm trên mặt đất nữa, trực tiếp rời đi.
Nàng vừa đi, thì đương nhiên đám người vây xem cũng giải tán.
Vương Đằng và Hứa Kiệt mỗi người đi một ngả ở cửa trường học.
Vương Đằng tìm được xe tới đón của mình, ngồi lên con xe BMW dừng ở ven đường trong ánh mắt hâm mộ của đám sinh viên, nhanh chóng rời đi.
Trên xe, hắn nhìn cảnh đường phố đang không ngừng thụt lùi ở ngoài cửa sổ, hồn vía lên mây.
Lúc này hắn mới chú ý tới, cây ở hai bên đường phố đều cao lớn vô cùng, hơn nữa thảm thực vật cũng vô cùng tươi tốt.
Chất dinh dưỡng của những thực vật này dồi dào quá ha, thảo nào lúc trước ở trường học hắn luôn cảm thấy có chút khó chịu.
Thảm thực vật của trường học cũng tươi tốt dị thường, nhưng lúc đó hắn vẫn còn đang chìm trong chuyện trọng sinh, thế nên không phát hiện ra.
Dọc theo đường đi, những gì thấy được đã làm cho Vương Đằng vô cùng giật mình.
Đường phố sạch sẽ, phong cách ăn mặc của người lao công ở đằng trước, mức độ sầm uất của thương mại v.v…
Chẳng hề giống với 2009, thậm chí dù hắn có trọng sinh vào năm 2019 thì năm đó cũng chắc chắc đã sầm uất như thế này.
Quả nhiên thế giới này có vấn đề!
Trong đầu Vương Đằng rối bời, đột nhiên hắn nhìn thấy một người đẹp đô thị khoảng chừng hai mươi tuổi, dắt một con chó to lông xoã tung từ bên cạnh đi qua.
Đây vốn chẳng có vấn đề gì, nhưng mà con chó này lại lớn quá, to chừng bằng con nghé con luôn.
Hắn không nhịn được chửi bậy một câu.
“Ôi đệch, chó này thuộc chủng loại gì thế? Mà trông lại lớn như vậy!”
Hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, sờ cằm thấy ngạc nhiên nghi ngờ.
“Trông dáng dấp thì là một con chó săn lông vàng, nhưng mà con này trông lớn quá ha?”
Sau đó, hắn lại nhìn thấy mấy người dắt thú cưng.
Những con chó thú cưng kia đều rất lớn, hình thể hoàn toàn vượt chỉ tiêu, còn có phụ huynh cho luôn con mình cưỡi lên người con chó lớn đi dạo phố trên đường nữa.
Chó đã thành ngựa cưỡi rồi!
Hắn còn thấy được có con mèo thú cưng lại mọc ra hai cái đuôi, hình thể thì cũng khổng lồ hóa, trông cứ như con báo săn ấy.
Nhưng bọn nó đều tỏ ra rất là ngoan ngoãn, người đi đường xung quanh hình như đã nhìn quen với những con thế này rồi, hoàn toàn không coi chúng nó là mãnh thú.
Vương Đằng thấy có hơi chết lặng.
Đây chắc chắn không phải thế giới kia của hắn, dù cho bạn học vẫn là những bạn học ấy, trường học cũng vẫn là trường học, nhưng rõ ràng có nhiều thứ đã lệch khỏi đường ray quỹ đạo rồi.
Lái xe hơn hai mươi phút đồng hồ, tới khu biệt thự Phú Hoa, sau khi quẹo bảy, tám lần thì cuối cùng xe cũng dừng lại ở trước một ngôi biệt thự.
May mà, nhà mình vẫn còn ở đây.
Lại nói, nhà bọn họ cũng coi như là nhà giàu thường thường.
Ông nội Vương Đằng có bốn người con, mà cha của hắn Vương Thịnh Quốc xếp thứ hai ở trong nhà, rất có tài năng thương nghiệp, tự mình gây dựng sự nghiệp, thành lập nên Tập đoàn Tinh Đằng, đứng sau Tập đoàn Quang Vinh của ông nội Vương Đằng.
Tập đoàn Tinh Đằng và Tập đoàn Quang Vinh đều là công ty lớn có tài sản hơn trăm triệu.
Nhưng, Vương Đằng biết, công ty như vậy ở trên toàn cầu có rất nhiều, Vương gia ở cái nơi bé tẹo này có lẽ còn ổn, nhưng đối mặt với những tập đoàn tài chính lớn chân chính thì cũng chỉ là một con kiến mà thôi.
Đời trước, Vương gia đắc tội người ta, bị dìm đến cùng, bọn họ chỉ kiên trì được một tháng, rồi sau đó tất cả công ty đều phá sản đóng cửa.
Vương gia hoàn toàn bị diệt, trở thành quá khứ.
Hai công ty tài sản hơn trăm triệu nghe cũng ổn đấy, nhưng kết quả còn chẳng đủ cho người ta nhét kẽ răng.
Không thể không nói rằng, đây là một loại châm chọc!
Vương Đằng từ một quý công tử biến thành kẻ ngào hèn, sau mấy năm, trải qua cuộc sống heo chó cũng không bằng, bị chèn ép nhục nhã, cho đến trọng sinh… Không đúng, có lẽ không phải trọng sinh!
Thế giới này thay đổi quá nhiều, không biết Vương gia sẽ trở nên thế nào đây?
Thậm chí, cha mẹ của mình vẫn còn là cha mẹ của mình sao?
Đừng vừa vào cửa, thì thấy cha mẹ cũng bị đổi luôn.
“Sẽ không đâu! Sẽ không đâu!” Vương Đằng vội vàng an ủi bản thân một câu, trong lòng hắn không bình tĩnh nổi, hít sâu vài hơi xong thì mới đi vào cổng lớn của biệt thự.