Từng đợt thanh âm du dương trầm bổng truyền đến làm cho đám người hãi nhiên phát hiện, bọn họ lại. . . Hát ra
- Đối với ta ngươi là đám mây đẹp nhất trên bầu trời, để cho ta muốn giữ ngươi lại. . . Ai? Ai ai? Không tốt, tại hạ trúng độc, thân thể không nghe theo khống chế
- . . . Để cho ta muốn giữ ngươi lại!
Tiện mèo cũng hát lên
- Lưu lại!
Tao gà rướn cổ hú lên quái dị, thân thể bắt đầu đong đưa theo tiết tấu
Trong lúc nhất thời có vô số người đung đưa trái phải, nhìn ca từ đang chiếu sáng trên không trung cùng nhau hát lên
- Lẽ nào lại như vậy!
Khóe mắt Tam Liên Tọa muốn nứt, gầm lên một tiếng
- Tất cả im miệng cho ta!
Oanh!
Giữa không trung, thanh âm trầm bổng du dương bỗng nhiên im bặt làm cho Tam Liện Tọa cùng Ninh Vô Khuyết sững sờ cùng nhìn về hướng Dương Chân
Dương Chân đưa tay tùy tiện trảo một cái, ca từ được ngưng tụ từ tài khí minh văn bỗng nhiên trở nên ngày càng nhỏ, sau đó vù một tiếng ngưng tụ lại thành tám chữ lúc đầu, chui vào bên trong trang giấy
Đám người đang nhảy nhót hát hò lập tức xoa mồ hôi trên trán
- Móa nó, có chuyện gì xảy ra?
- Chẳng lẽ nhiều người như vậy đều bị trúng độc, thân bất do kỷ hát đi ra, Đây là. . . Ca từ gì a, lại làm cho người khác chấn động hồn phách như thế
- Thế nhưng. . . Sảng khoái a, ta vậy mà còn muốn hát nữa, Đối với ta ngươi là. . .
- Ngươi câm miệng cho ta!
Oanh!
Giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền kinh thiên động địa, trong chớp mắt, một cỗ thiên uy ngưng tụ trên đỉnh đầu đám người làm cho mọi người đều phải kinh nghi bất định nhìn lên không trung, không biết chuyện gì xảy ra
Toàn thân Hoắc trưởng lão chấn động mãnh liệt, khó tin nhìn thiên tượng mờ mịt trên không trung, trên mặt mang theo vẻ cuồng hỉ cùng không dám tin
- Đây là. . . Thiên tượng khi tài khí bí bảo ngưng hình, Dương Đỉnh Thiên thành công!
Mọi người liền cùng nhau kinh hãi nhìn về phía Dương Chân
Ninh Vô Khuyết run rẩy lui lại ba bước, sắc mặt hoàn toàn thay đổi tự lẩm bẩm
- Không thể có khả năng, hắn. . . Chẳng qua chỉ là một tên đầu bếp a!
Quá ma tính, quá có độc, Dương Đỉnh Thiên này đơn giản có độc a!
Dùng một trang giấy phổ thông, luyện nó thành một cái tài khí bí bảo!
Cái này con mẹ nó làm sao để cho hắn tin tưởng?
Ông!
Lúc này, thiên địa khôi phục thanh minh, Dương Chân đưa tay tiếp được mặc bảo đang chậm rãi hạ xuống, sau đó đưa đến cho Hoắc trưởng lão đang mang theo vẻ mặt mong chờ, cười nói
- May mắn không làm nhục mệnh!
- Kỳ tích!
Hoắc trưởng lão kích động đến mức không ngừng run rẩy, bưng lấy mặc bảo nhẹ gật đầu với Dương Chân, sau đó đi về hướng lão cung chủ
Trên mặt lão cũng chủ cũng mang theo thần sắc khó tin, vô ý thức tiếp nhận mặc bảo
- Không nghĩ tới có thể thành công, không nghĩ tới. . . Cuộc đời lão thân còn có thể nhìn thấy cách luyện khí mới lạ như vậy!
Nói xong, lão cung chủ đứng dậy đi đến trước mặt Dương Chân, cười ha hả nói
- Dương tiểu hữu, cái mặc bảo này cấp bậc như thế nào?
Dương Chân nhìn thoáng qua Ninh Vô Khuyết đang thất hồn lạc phách, hiện lên vẻ suy tư, sau đó nói
- Đáng tiếc, chỉ có thánh cấp!
Ninh Vô Khuyết lập tức cuồng hỉ, chưa kịp nói gì thì Dương Chân bỗng nhiên nói tiếp
- Nhưng mà, nó có thể trợ giúp đệ tử mới nhập môn ngưng tụ văn tâm!
- Cái gì?
Thần sắc lão cung chủ chấn động mãnh liệt, sợ hãi lẫn vui mừng nhìn Dương Chân sốt ruột hỏi
- Đây là mặc bảo giáo hóa thế nhân?
Mặc bảo giáo hóa thế nhân!
Giáo hóa thế nhân có ý gì, là tồn tại có thể giúp đỡ những tu sĩ vỡ lòng, nói cách khác, tài khí bí bảo Dương Chân vừa luyện chế ra chính là một kỳ vật truyền thế!
Truyền từ đời này sang đời khác!
Từ nay về asu, cơ hồ mỗi một thời đại đệ tử của Linh học cung, ai cũng sẽ biết đến cái tên Dương Đỉnh Thiên, là người vì Linh học cung luyện chế ra một truyền thế tài khí bí bảo
Đây chính là công đức lớn bực nào?
Chuyện này có ảnh hưởng quá lớn với Linh học cung!
Toàn bộ đại hội lâm vào yên tĩnh chết người, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào truyền thừa bí bảo trong tay lão cung chủ
Hoắc trưởng lão kích động hít sâu một hơi, mong đợi hỏi
- Dương tiểu hữu, không biết danh tự của truyền thừa bí bảo này là gì?
Dương Chân lập tức hít sâu một hơi, gật đầu nói
- Danh tự ta đã nghĩ kỹ!
Đám người lập tức ngưng thần lắng nghe, hô hấp đều đình chỉ
Dương Chân nhìn xung quanh một vòng, cao giọng nói ra
- Tối Huyễn Dân Tộc Phong! ( Văn hóa dân tộc đẹp nhất )
Nghe được cái tên này, mọi người kém chút nhào lên bóp chết Dương Chân
Mẹ nó, ngươi vẫn còn chưa tiện đến mức tột cùng sao, ẩn giấu thật tốt a?
Một cái bí bảo tốt như thế, con mẹ nhà ngươi lại chơi lấy một cái tên kiểu quái gì?
Hoắc trưởng lão có chút lúng túng nhìn Dương Chân, hỏi
- Dương tiểu hữu, danh tự này. . .
Dương Chân sững sờ, kinh ngạc hỏi
- Không được sao? Ta cảm thấy rất hay a, a đúng, quên nói cho ngươi biết, thời điểm lĩnh hội cái bí bảo này ai cũng sẽ có cảm giác muốn ca hát!