Cái gì?
Ca hát?
Chưa từng nghe nói qua việc vừa tu luyện vừa ca hát a!
Quả nhiên thành phẩm của tiện nhân cũng sẽ biến thành tiện phẩm
Bây giờ suy nghĩ một chút, một đám đệ tử Linh học cung vừa nhìn chằm chằm vào một món mặc bảo, bên trên có ghi bắt được con cóc dọa ra nước tiểu cùng nhau ca hát, có chút cay con mắt a
Đám người ngơ ngác nhìn Dương Chân
- Hóa ra một người có thể tao đến trình độ như vậy?
Đám người nghe được liền sững sờ, liên tục gật đầu
Hoắc trưởng lão có chút ngượng ngùng, nhìn Dương Chân hỏi
- Dương tiểu hữu, không biết khi lĩnh ngộ Tối Huyễn Dân Tộc Phong cần hát cái gì?
- Tối Huyễn Dân Tộc Phong tự nhiên phải hát Tối Huyễn Dân Tộc Phong, chính là bài hát vừa rồi, yên tâm đi, chỉ cần nín thở ngưng thần, chăm chú tìm hiểu sẽ học được rất dễ dàng
Nhìn Dương Chân điềm nhiên như không, khóe miệng của Hoắc trưởng lão co rút
Thế nhưng ngưng tụ văn tâm là sự tình cực kỳ khó khăn, cho dù là dạng đại môn phái như Linh học cung muốn cho đệ tử ngưng tụ văn tâm cũng phải dùng thật nhiều thời gian để bồi dưỡng mới có thể thành công
Bây giờ có Tối Huyễn Dân Tộc Phong, chỉ cần nín thở ngưng thần chăm chú tìm hiểu, học được một ca khúc liền có thể thuận lợi ngưng tụ văn tâm, loại truyền thừa bí bảo cường đại như vậy, dù khi học có chút ngượng ngùng nhưng vẫn phải học a!
Hoắc trưởng lão quyết định nếu như ngày sau đệ tử Linh học cung lĩnh ngộ Tối Huyễn Dân Tộc Phong, nhất định khi lĩnh ngộ chỉ được phép có một người, hai người cũng không được
Lão cung chủ lại không quan tâm cái này, đối với nàng mà nói, môn nhân đệ tử có thể dễ dàng ngưng tụ văn tâm như tế, một bài hát thì tính là cái gì?
Lão cung chủ cười ha hả nhìn Dương Chân, nói
- Cái hạ lễ này của ngươi làm lão thái bà ta rất ưa thích, mà lấy thiên phú cùng tiềm lực của ngươi cũng đủ để gia nhập vào Linh học cung!
Gia nhập Linh học cung, thành tựu tương lai gần như không thể hạn lượng!
Ánh mắt mọi người kinh nghi bất định nhìn Dương Chân, thế nhưng để bọn họ ngoài ý muốn chính là Dương Chân lại lắc đầu!
Toàn trường sững sờ
Dương Chân lại không nguyện ý?
Lão cung chủ cùng Liễu cung chủ liếc nhau, kinh ngạc nhìn Dương Chân, khó hiểu hỏi
- Đây là có ý gì?
Dương Chân cười cười, nói ra
- Lão cung chủ hậu ái, tại hạ tâm lĩnh, chỉ là tại hạ trước đây một thân một mình đã quen, gia nhập Linh hộc cung chỉ sợ bị gò bó, cho nên vẫn là thôi đi!
Xoạt!
Cự. . . Cự tuyệt!
Dương Chân cự tuyệt hảo ý của lão cung chủ!
- Ngươi không muốn suy nghĩ lại một chút?
Lão cung chủ kinh ngạc hỏi
Cân nhắc?
Cân nhắc là không có khả năng, đời này cũng không có khả năng
- Không cần suy nghĩ thêm!
Nói đến đây, Dương Chân thở dài một tiếng, nhìn lên trời phiền muộn nói
- Ở một mình rất lâu nên cô độc đã trở thành thói quen!
Cái này. . .
Đám người sững sờ, nhìn bộ mặt thất vọng của Dương Chân làm bọn họ có cảm giác muốn lên đạp hắn một cước
Lão cung chủ cười ha ha, thâm ý sâu sắc nhìn Dương Chân, nói
- Như vậy cũng tốt, người có chí riêng, chỉ là nếu như một ngày ngươi có suy nghĩ muốn tìm một nơi để trở về, cũng có thể đến Linh học cung, đến lúc đó chỉ cần lão thái bà ta còn sống, liền giữ lại cho ngươi vị trí truyền giáo trưởng lão
Nghe được lời này của lão cung chủ, ngay cả Liễu cung chủ cũng kinh hãi, chưa kịp nói đã bị lão cung chủ trừng mắt cảnh cáo
Dương Chân ngơ ngác nhìn lão cung chủ, lúc này có chút hối hận, mẹ nó, lần này tốt, một cơ hội làm quan triệt để biến mất, truyền giáo trưởng lão a, còn trẻ như vậy đã trở thành truyền giáo trưởng lão, nghe rất ngưu bức có được hay không?
. . .
Trong đám người Ninh Vô Khuyết thì đang hoài nghi nhân sinh nhìn lão cung chủ cùng Dương Chân
Chuyện này đã hoàn toàn thoát ly kịch bản của hắn
Trên mặt Hoa U Nguyệt mang theo nụ cười thản nhiên, giống như đã đoán được ý định của Dương Chân
Ngược lại, Mặc Tuyết Linh không biết vì sao lại có cảm giác nhẹ nhõm
Hai mắt Dương Chân bỗng nhiên sáng lên, nhìn lão cung chủ hỏi
- Truyền giáo trưởng lão để sau này hãy nói, mới vừa nãy có người nói lễ vật ai tốt hơn, thì người đó chính là đại biểu của tán tu, có phải hay không?
Đám tán tu nghe được lời này liền hai mặt nhìn nhau, có chút chần chờ
Nếu như Dương Chân là một cường giả Độ Kiếp Kỳ, đám người sẽ lập tức đồng ý, thế nhưng hắn chỉ là Luyện Hư kỳ a
Nếu để hắn làm lãnh tụ, chỉ sợ khó mà để tất cả bọn họ chịu phục
Ninh Vô Khuyết sát cơ chợt lóe, cười cười nói
- Mới vừa rồi đúng là có thương nghị như vậy, nhưng mà. . .
Nói đến đây, Ninh Vô Khuyết nghiềm ngẫm nhìn Dương Chân, nói tiếp
- Chuyện này cũng không thể lựa chọn tùy ý như vậy, Dương huynh có cảm thấy nếu chúng ta để ngươi làm lãnh tụ, tất cả mọi người có phục hay không? Để cho ngươi làm lãnh tụ lần này, đừng nói các tiền bối tán tu khác, Ninh mỗ chính là người sẽ phản đối đầu tiên!
Dương Chân sững sờ, nhìn Ninh Vô Khuyết tò mò hỏi
- Không biết bây giờ phải làm sao Ninh công tử mới không phản đối?
Nhìn mặt của Ninh Vô Khuyết, Dương Chân bắt đầu ma sát quyền chưởng
Ninh Vô Khuyết cũng không phát giác ra cái gì, khóe miệng lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, nhìn chằm chằm Dương Chân nói
- Ninh mỗ bất tài, xin xả thân thăm dò thực lực của Dương Đỉnh Thiên, xem hắn có tư cách làm lãnh tụ hay không, chư vị tiền bối tán tu có đồng ý hay không?
Đám tán tu lập tức sững sờ, để Ninh Vô Khuyết đánh với Dương Chân, Dương Chân làm sao có cơ hội sống sót?
- Ngươi có chắc là muốn đánh với ta?
Dương Chân cổ quái nhìn Ninh Vô Khuyết