Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch)

Chương 335 - Chờ Ta Một Lát, Ta Đột Phá Trước!

Ninh Vô Khuyết đang muốn ra tay với Dương Chân dưới tư cách là dò xét thực lực của Dương Chân

Thế nhưng Dương Chân lại không mảy may sợ hãi, mà còn kích động hỏi ngược một câu "Ngươi có chắc là muốn đánh với ta?"

Mẹ nó, làm phiền ngươi tỉnh lại đi có được hay không?

Ninh Vô Khuyết đã đập một bước vào Độ Kiếp Kỳ, muốn giết chết một gia hỏa Luyện Hư Kỳ như ngươi cơ hồ lật tay một cái liền làm được, ngươi nhìn ngươi xem, còn hưng phấn ma sát quyền chưởng làm gì, thật nghĩ Ninh Vô Khuyết dễ chọc sao?

Ninh Vô Khuyết sững sờ, cổ quái nhìn Dương Chân, khóe miệng lộ ra một nụ cười chế nhạo, mở miệng nói ra

- Thế nào, ngươi không dám sao?

Một đạo sát ý nhàn nhạt trên thân Ninh Vô Khuyết phát ra, để cho đám tu sĩ xung quanh giật mình

Ninh Vô Khuyết muốn giết Dương Đỉnh Thiên!

Hoa U Nguyệt chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh Dương Chân, nhẹ nhàng nói

- Ninh Vô Khuyết, ta và ngươi đánh!

Sắc mặt Ninh Vô Khuyết trở nên tái nhợt, chưa nói gì thì Dương Chân bỗng nhiên đem Hoa U Nguyệt kéo về, trừng hai mắt nói

- Tiểu cô nương, không nên đoạt quái cùng ta!

Đoạt quái?

Đám người kém chút bật cười

Mẹ nó, mọi người ở đây vì ngươi mà lo lắng, ngươi thì lại xem Ninh Vô Khuyết trở thành quái, còn không cho phép Hoa U Nguyệt đoạt của ngươi?

Cũng có người chú ý tới xưng hô giữa Dương Chân cùng Hoa U Nguyệt, liền trêu tức nhìn Ninh Vô Khuyết

Có nghe thấy không, người ta còn gọi Hoa lInh Nữ là tiểu cô nương kìa, Hoa Linh Nữ còn bảo vệ Dương Chân, không tiếc chiến đấu cùng ngươi a

Hoa U Nguyệt nhìn Dương Chân, lắc đầu, nói

- Hắn rất nhanh liền muốn độ kiếp rồi!

- Ta cũng sắp đạt đến thần du rồi!

Đám tu sĩ xung quanh nghe được những lời này thì kém chút ngã nhào xuống đất

Thần du em gái ngươi a thần du, chỉ là một Thần Du Kỳ, trong mắt ngươi lại cao cao tại thượng như thế sao, giống như ngươi đột phá Thần Du Kỳ liền có thể chiến đấu cùng Độ Kiếp Kỳ?

Đám người nhìn Dương Chân từ đầu tới đuôi cũng không nhìn ra được Dương Chân là đang lấy tự tin từ nơi nào

Không, đây không phải tự tin, là tự đại!

Lão cung chủ cùng Liễu cung chủ thì tràn đầy nghi hoặc nhìn Dương Chân

Càng làm cho tất cả mọi người mộng bức chính là, Hoa U Nguyệt sau khi nghe Dương Chân nói liền nhẹ nhàng gật đầu, cứ như vậy đi về chỗ ngồi

Ngọa một cái đại tào!

Dương Chân nói hắn sắp đột phá Thần Du Kỳ liền thuyết phục được Hoa U Nguyệt?

Cái này. . . Hình như tin nhiệm của Hoa U Nguyệt dành cho Dương Chân có chút mù quáng đi?

Dương Chân bật cười ha hả, chỉ vào Dương Chânnói

- Dương Đỉnh Thiên, nhìn xem, ngay cả Hoa Linh Nữ cũng thất vọng đối với ngươi, ngươi thật cho là đột phá Thần Du Kỳ sẽ trở thành đối thủ của Ninh Vô Khuyết ta sao, a đúng, ngươi sao bây giờ còn chưa đột phá?

Dương Chân bình thản lườm Ninh Vô Khuyết một chút, nói

- Vậy ngươi chờ ta một lát, ta đột phá trước

Nói xong, Dương Chân liền ngồi trên mặt đất, nhắm mắt lại

- Tu. . . Tu luyện?

- Dương Đỉnh Thiên này thật đúng là. . . Nhiều thủ đoạn đặc biệt a!

. . .

Ninh Vô Khuyết bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Dương Chân nói ra

- Dương Đỉnh Thiên, ngươi chớ có cố làm ra vẻ, nếu như ngươi trong một năm không cách nào đột phá thì sao, chúng ta phải ở chỗ này chờ ngươi một năm à?

Dương Chân nhướng mí mắt lên, nói

- Không lâu như vậy, một năm là thời gian dành cho hạng người củi mục như ngươi, dạng thiên tài vang dội cổ kim như ta, chỉ cần nửa nén hương là đủ!

Đám người ở đây triệt để bó tay với Dương Chân

Ninh Vô Khuyết cười lạnh, chỉ vào Dương Chân, còn chưa nói gì thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi

Lúc này, Dương Chân mở mắt đứng dậy, duỗi lưng một cái, trên thân lập tức truyền ra từng tiếng lốp bốp

- Tốt!

Nhìn khí tức trên thân Dương Chân quả nhiên đã là Thần Du Kỳ, cái cằm của mọi người kém chút rơi trên mặt đất

Không có khả năng?

Mẹ nó làm sao có thể?

Chẳng lẽ vừa rồi Dương Chân vẫn một mực áp chế tu vi?

Không thể a, nếu như hắn áp chế tu vi, những cường giả như lão cung chủ làm sao có khả năng không cảm giác được

Chẳng lẽ Dương Chân dễ dàng đột phá như vậy?

Dị tượng đâu?

Tiếng sấm ầm ầm buồn bực đâu?

Thần hồn ly thể ngao du thiên địa đâu?

Cho dù là mới đột phá Thần Du Kỳ, thần hồn không cách nào ly thể quá xa, chỉ có thể ở phương viên khoảng ba trượng, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng phải thấy được chứ?

Không có cái gì, Dương Chân cứ như vậy ngồi trong chốc lát, còn chưa nóng mông đã đứng lên, sau đó duỗi lưng một cái, lốp bốp vài tiếng đã đột phá thành công?

Ninh Vô Khuyết cuồng nộ, chỉ vào Dương Chân quát

- Ngươi đùa bỡn ta?

Oanh!

Khí thế cuồng bạo của Ninh Vô Khuyết bộc phát ra, kèm theo đó là tài khí minh văn, ầm ầm ngưng tụ thành một thanh trường kiếm vọt về phía Dương Chân

- Dương Đỉnh Thiên, hôm nay ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ, ta Ninh Vô Khuyết, muốn để cho ngươi biết, cái gì gọi là. . . Ngọa tào. . .

Ninh Vô Khuyết đang phẫn nộ gầm thét, được một nửa thì con mắt bỗng nhiên trừng tròn xoe, trước mắt hắn là một cái bàn chân đang càng lúc càng lớn. . . Càng lúc càng lớn

Bình Luận (0)
Comment