Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch)

Chương 357 - Còn Một Cái Truyền Thừa Khác?

- Dương Chân. . . Dương Chân?

Thanh âm Mặc Tuyết Linh vang lên bên tai làm cho Dương Chân bỗng nhiên giật mình tỉnh táo lại

Soạt một tiếng, thi thể của Dược Phong Tử ngã trên mặt đất, xương cốt bễ nát, ngay cả một cỗ khí tức mơ hồ trên thi thể còn sót lại cũng biến mất không thấy

- Dương Chân, ngươi không sao chứ?

Mặc Tuyết Linh tò mò nhìn Dương Chân

- Không có việc gì!

Dương Chân lắc đầu xoay người đem thi thể Dược Phong Tử gom lại một chỗ, sau đó đào một cái hố chôn vào

- Người chết vì già, mồ yên mã đẹp, lão gia hỏa, ngươi thật đúng là may mắn, được một thiên tài vang dội cổ kim như bản tao thánh giúp ngươi an nghỉ

Oanh!

Dương Chân tiện tay huy động, Kim Liên Thiên Hỏa ở trên vách đá nung ra một khối bia đá nhỏ, cắm ở trước mộ phần Dược Phong Tử, sau đó cái tên Dược Phong Tử nhanh chóng được khắc lên trên

Theo động tác của Dương Chân hoàn thành, bỗng nhiên có một đạo khí lãng bắt đầu hội tụ về, làm cho thực vật xung quanh trở nên càng xanh um tươi tốt

- Đến cùng là chuyện gì xảy ra?

Mặc Tuyết Linh tò mò nhìn Dương Chân

- Ngươi đạt được truyền thừa của Dược Phong Tử?

Dương Chân nhẹ gật đầu, trên mặt mang theo vẻ cổ quái nói ra

- Dược Phong Tử này thật đúng là một người hiếm thấy

Dược Phong Tử sở dĩ được xưng là Dược Phong Tử cũng bởi vì sự tình hắn làm hoàn toàn là tùy tâm mình mà làm, có đôi khi vì muốn chứng minh suy đoán của mình mà ngay cả tính mạng cũng không cần

Tạo nghệ về đan đạo của Dược Phong Tử tuyệt đối là khoáng cổ thước kim, truyền thừa của làm cho Dương Chân triệt để mở rộng tầm mắt, nhờ vào đó mà trình độ luyện đan của hắn tăng mạnh

Mặc Tuyết Linh hâm mộ nhìn Dương Chân, nói

- Vậy ngươi có biết tại sao hắn lại muốn đến Sinh Mệnh cấm địa hay không, hơn nữa còn đi đến nơi này, chẳng lẽ là vì truyền thừa thượng cổ bí tộc?

Dương Chân lắc đầu, nói ra

- Không rõ lắm, trong truyền thừa không có nhắc đến chuyện này, nhưng mà Dược Phong Tử tới đây cũng không phải là vì tìm kiếm truyền thừa thượng cổ bí tộc, hắn gặp người Nghiệt tộc cũng là do cơ duyên xảo hợp

- Làm sao ngươi biết?

Mặc Tuyết Linh ngơ ngác nhìn Dương Chân

- Nếu không phải vì truyền thừa thượng cổ bí tộc thì vì sao hắn ở nơi này?

Cách đó không xa chính là cái truyền thừa Nghiệt tộc kia, bên trên một cái thạch đàm to lớn nổi lơ lửng một giọt chất lỏng màu đỏ sáng óng ánh, hẳn là huyết mạch tên Nghiệt tộc kia nói tới

Mặc Tuyết Linh sau khi hỏi xong đột nhiên sững sờ, lắc đầu nói

- Không đúng, nếu như Dược Phong Tử đến tìm kiếm truyền thừa Nghiệt tộc, như vậy thì làm sao truyền thừa vẫn còn ở đây, Dược Phong Tử càng sẽ không chết ở trong này mới đúng

Hoa U Nguyệt một mực không nói gì bỗng nhiên chậm rãi mở miệng nói ra

- Nơi này không chỉ có một cái, còn một cái truyền thừa cường đại hơn nữa!

Mặc Tuyết Linh lập tức kinh hãi, nhìn xung quanh một chút hỏi

- Còn một cái truyền thừa?

Dương Chân kinh ngạc nhìn Hoa U Nguyệt một chút, gật đầu nói

- Không sai, nơi này xác thực có hai cái truyền thừa!

Nói xong, Dương Chân nhìn Hoa U Nguyệt hỏi

- Tiểu cô nương, ngươi nói một chút xem đây là truyền thừa dạng gì?

Hoa U Nguyệt suy tư một chút mới nói

- Ngươi không cần thăm dò ta, ta hiện tại cái gì cũng không biết, chỉ là cảm giác được một hơi thở cực kỳ mạnh mẽ ở nơi này, nhưng lại không biết vị trí cụ thể, càng không biết là truyền thừa gì, chỉ là trong lòng ta giống như rung động khi cảm nhận được nó, cái truyền thừa này. . . Hẳn là cường đại hơn so với truyền thừa Nghiệt tộc rất nhiều

Nếu như không phải Dương Chân tiếp nhận truyền thừa của Dược Phong Tử, hắn cũng đã không thể cảm giác được sự tồn tại của truyền thừa kia

Thế nhưng Hoa U Nguyệt vẫn luôn đứng ở đây, liền cảm giác được tồn tại của truyền thừa, việc này khiến Dương Chân có chút giật mình

Lúc này, Dương Chân không nói một lời đi đến địa phương Dược Phong Tử qua đời, bày ra tư thế giống y hệt Dược Phong Tử, sau đó nhắm mắt lại, trong đầu hắn liền oanh một tiếng nổ tung, cả người chấn động

Đám Hoa U Nguyệt giật nảy mình, vội vàng đi đến kinh nghi bất định nhìn Dương Chân

- Đều không cần động!

Tiện mèo nhìn chằm chằm Dương Chân, suy tư nói

- Để bản tôn suy nghĩ thật kỹ, giống như bản tôn đã từng thấy qua tư thế này, thế nhưng vì sao không nhớ ra được a?

Hỗn đản tiện mèo này từ trước đến nay lúc mấu chốt luôn luôn như xe bị tuột xích, đám Hoa U Nguyệt cũng không tính trông cậy vào nó, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Dương Chân

Ngay cả một người như Dược Phong Tử cũng ở chỗ này qua đời, truyền thừa Nghiệt tộc đều chưa kịp đụng tới, Dương Chân học Dược Phong Tử thì liệu có bị nguy hiểm hay không?

Tao gà ở một bên nhìn một vòng, bỗng nhiên mở miệng nói ra

- Cấm thuật!

Nghe được cái tên này, tiện mèo lập tức hú lên quái dị, nhìn chằm chằm vào Dương Chân nói ra

- Tiểu tử này điên rồi, lại dám đi lĩnh ngộ cấm thuật!

Toàn thân Hoa U Nguyệt cùng Mặc Tuyết Linh rung mạnh, khó tin nhìn Dương Chân, nhất là Hoa U Nguyệt, sắc mặt tái nhợt, muốn kéo Dương Chân khỏi chỗ đó

Ầm ầm!

Toàn bộ thiên địa giống như kịch liệt sôi trào lên, vô tận uy năng phảng phất như thiên uy lấy một loại tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu hội tụ về thân thể Dương Chân

Đám Hoa U Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, toàn bộ thiên địa đã lập tức thay đổi bộ dáng khác

Thực vật xanh um tươi tốt đều biến mất, thiên địa trở thành một mảnh hỗn độn, ngay cả truyền thừa Nghiệt tộc kia cũng chịu ảnh hưởng, ầm vang rung động, kém chút là sụp đổ

- Móa nó, tiểu tử ngươi làm cái gì?

Tiện mèo vèo một tiếng lẻn lên vai Dương Chân, nói ra

- Ngươi làm hỏng vùng trời nhỏ này rồi?

Ầm ầm!

Thanh âm đinh tai nhức óc truyền đến

Dương Chân đứng dậy, lôi kéo Hoa U Nguyệt cùng Mặc Tuyết Linh ra ngoài, nói

- Hủy cái rắm a, đi mau, ta vừa mới thu một thứ đồ nên nơi này muốn sụp đổ

Oanh!

Khi mấy người vừa đến đường hầm, sóng nước cuồng bạo ập vào làm cho Mặc Tuyết Linh biến sắc, hãi nhiên nói ra

- Không tốt, cấm chế nơi này bị người hủy đi, những Hải Hầu Tử kia chẳng phải có thể đi vào. . . Chạy mau!

Vô số Hải Hầu Tử từ bên ngoài chui vào, vọt về hướng đám Dương Chân

Mọi người tính cả tiện mèo cùng tao gà biến sắc, địa phương quỷ quái như thế này gặp nhiều Hải Hầu Tử như vậy đơn giản là không có địa phương để chạy

Tiện mèo vỗ vỗ Dương Chân lớn tiếng nói

- Tiểu tử, nhanh, ngươi vừa thu được thứ đồ gì, tranh thủ thời gian lấy ra a

Hai mắt Dương Chân tỏa sáng, nhìn đám Hải Hầu Tử đang lao tới, hừ lạnh một tiếng

- Cút!

Ông!

Toàn thân đám Hải Hầu Tử rung mạnh, bỗng nhiên kêu rên một tiếng quay đầu bỏ chạy

- Oa, trâu như vậy?

Dương Chân ngơ ngác nhìn đám Hải Hầu Tử đang bỏ chạy trối chết

- Ngươi. . . Đến cùng là thu thứ đồ gì?

Mặc Tuyết Linh ngốc trệ, vô ý thức hỏi

Bình Luận (0)
Comment