Vợ Hắc Bang Lão Đại: Phu Nhân Cảm Hoá Sói

Chương 26

Thời gian thắm thoắt thoi đưa, biến Chư Nhị ngày nào từ một cô bé ngây thơ, hồn nhiên mười lăm tuổi trở thành một thiếu nữ duyên dáng, chững chạc xấp xỉ mười tám.

Là hoa khôi của trường, còn là nhân vật luôn nằm trong top năm học sinh có điểm thi tổng kết cao nhất khối. Chư Nhị gần như trong mắt các thầy cô và nam sinh ở trường, là một con ngoan trò giỏi chính hiệu và là mối tình đầu quốc dân trong truyền thuyết!

Tuy nhiên suốt mấy năm ròng rã, cuộc đời ngồi trên ghế nhà trường của cô chỉ đơn thuần là học và hành đúng nghĩa. Bao thư tình, quà cáp, sô-cô-la chất đầy đống trong ngăn bàn cũng còn y nguyên đó. Chư Nhị từng nhiều lần từ chối các nam sinh, bảo họ hãy từ bỏ đi vì cô sẽ không chấp nhận ai trong số đó.

Nhưng phải công nhận, “những người hâm mộ” này của cô thật sự rất cứng. Bọn họ cho hay: “Không sao! Từ chối là việc của cậu, vẫn theo đuổi cậu là bổn phận của chúng tôi!”

Cô lắc đầu ngán ngẩm. Chỉ thầm hy vọng không có ai nung nóng ý định đến tận nhà tìm cô, chẳng rõ đã có bao nhiêu nam sinh âm thầm nghỉ học với lý do bị què chân?

Cô có một ông chú rất đáng sợ… Nói đúng hơn, cô có một vị “hôn phu” máu lạnh!

Từ ngày cô và hắn chính thức bên nhau, hai năm sau đều không có mấy biến cố. Như hắn nói, chỉ cần cô đồng ý, tin tức về ông nội Lữ Vân của cô đến cả một chút xíu dữ liệu đều không thấy.

Cô chắc Lữ Vân đã phát hiện mình bỏ trốn rồi quay lại tìm Hạc Lập Duân. Nhưng có thể vì kế hoạch che giấu cô lần này không chỉ có mình hắn nhúng tay mà còn có cả thế lực của bà nội âm thầm năm đó, nên xem như bình yên.

Tan học như mọi hôm, Chư Nhị vội vàng đóng sách vở cho vào cặp. Song dõng dạc ra khỏi lớp.

Trên sân trường đầy ngập lá khô bị giẫm lên phát ra mấy âm thanh lách tách, Chư Nhị thảnh thơi đi về phía cổng trường. Nay cô đã lớn, thành thiếu nữ cả rồi nhưng hắn chưa bao giờ cho phép cô tự về nhà.

Hạc Lập Duân cưng chiều cô đến mức một hạt cát cũng không được dính vào người cô chứ đừng nói để cô an phận tự lập.

Nhưng cuối cùng, cô quen với điều đó. Cách mà một ông trùm hắc bang yêu chính là như vậy. Hắn không nhẹ nhàng hay giản đơn giống các nam sinh khác, cô từ chối thì chấp nhận nhưng không bỏ cuộc. Còn Hạc Lập Duân, hắn chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn trên trời dưới đất, là kiểu yêu ngang ngược nhất bắt cô chấp nhận hắn.

“Cho em hai lựa chọn, ngoan ngoãn ở bên tôi hoặc quay lại nhà kho sống với chuột đầu đàn.”

Cô cười khổ, tuy kiểu yêu có phần cực đoan nhưng lại khiến cô yêu lại càng yêu, say lại thêm say khó mà dứt được!

Cô đứng đợi hắn trước cổng chính, trong lúc chờ còn thoải mái ngắm nhìn phong cảnh hữu tình sắp vào hạ. Chỉ còn vài tháng nữa là Chư Nhị tròn mười tám tuổi. Năm năm trước, năm năm trước chính hắn nói sẽ biến cô thành Hạc phu nhân của hắn vào lần sinh nhật thứ mười tám.

Giơ năm ngón tay của mình lên trời, cô mỉm môi thật tươi nhìn ngón áp út. Nói Chư Nhị không mong chờ, là nói dối!

Bỗng nhiên cô cảm giác từ phía sau lưng mình truyền đến một ánh nhìn chằm chằm của ai đó khiến toàn thân Chư Nhị ngứa ngấy. Cô theo phản xạ xoay người xem xét.

Bất ngờ vô đỗi, tròng mắt rung rung kinh ngạc.

Tư Đồ Nhan vẫn thế không có thay đổi nhiều. Với nụ cười khinh thường quen thuộc trên môi, đồng tử một mí có phần gian xảo và một nốt ruồi nhỏ cạnh đuôi mắt làm điểm nhấn. Điều đặc biệt, thái độ kênh kiệu mà Tư Đồ Nhan luôn bày ra này chỉ xuất hiện duy nhất trước mặt Tư Đồ Chư Nhị.

Cô không tin nổi rằng đột nhiên hôm nay Tư Đồ Nhan lại xuất hiện ở đây, ngay trước mặt cô.

Hai năm, thời gian không dài không ngắn nhưng đã đủ để hai chị em họ tạo thêm một khoảng cách dày như tường thành rồi. Hai năm Chư Nhị tiếp tục chơi trò mất tăm biệt tích, đến ông nội còn không đến tìm thì làm sao cô có dự phòng trước việc sẽ gặp lại Tư Đồ Nhan sau ngần ấy năm?

Tư Đồ Nhan cười phởn, chị ta di mắt dò thám từ mặt đến cuối chân cô, hình như thoáng căm tức: “Không ngờ sau khi chính thức bị trục xuất gia, em gái tôi lớn lên vẫn xinh đẹp như thế!”

Chư Nhị ắt nghe được trong lời nói kia có ý mỉa mai. Không phải cô không đoán ra, bản thân cãi lệnh ông đi theo Hạc Lập Duân năm ấy cũng đã ngấm ngầm cho bản thân và gia tộc một kết quả. Cô cũng giống như cha mình, Tư Đồ Phong, bị đuổi khỏi gia tộc.

Tuy trên giấy tờ cô vẫn mang họ Tư Đồ nhưng làm sao thảnh thơi quay về, dòng họ này không chấp nhận cô nữa, như cách mà họ ruồng bỏ cha cô.

Tư Đồ Nhan càng nhìn càng khó chịu. Thời gian có thể biến em gái của chị ta thành một “Bạch Tuyết” trong truyện cổ tích. Làn da trắng hồng nõn nà, mái tóc đen như gỗ mun, đôi mắt to tròn như búp bê sứ và cánh môi mỏng trái tim đang căng mọng như trái đào. Vậy mà lại nhẫn tâm bôi lên mặt chị ta chi chít vết tàn nhan nâu đen lúc ẩn lúc hiện.

Chị ta nhếch môi: “Nghe đâu em gái học ở trường này, sẵn tiện đi mua đồ, ghé qua thăm xem có gặp được không. Hình như chị em mình còn nhiều duyên nhỉ?”

Ruột gan Chư Nhị thắt lại. Ba tiếng “chị em mình” nghe sao mà xa lạ đến thế?

Thấy Chư Nhị không đáp, bản thân thì vẫn tiếp tục lảm nhảm một mình như tự kỉ: “Ây dà! Tôi có em gái tốt quá đi mất. Cùng một cha một mẹ sinh ra nó đã chiếm hết những tinh hoa đẹp đẽ nhất lên người mình thì thôi, chị gái lâu ngày đến thăm cũng không thèm mở miệng thốt câu nào?!”

Chư Nhị cắn môi. Nói chuyện với chị cũng được thôi, nhưng Tư Đồ Nhan sẽ thích như vậy ư? Chư Nhị không khờ khạo đến mức chẳng biết chị ghét mình đến thế nào. Chỉ sợ một lời nói ra đều gây chướng tai đối phương.

“Chị. Chị sống vẫn tốt chứ?” Hít một hơi thật sâu, thôi đành liều đi, làm tròn bổn phận của một người em.

Tư Đồ Nhan chậc miệng, coi thường cô vô đối: “Tốt! Rất tốt! Cha tao chiều tao sắp muốn hư đây! Có ganh tị không?”

Cha tao? Ý chị là Tư Đồ Vực? Chư Nhị nghệch mặt ra vài giây, cuối cùng cười trừ cho qua chuyện.

“Chị, chắc không phải chỉ vài câu chào hỏi mà chị đến tận đây tìm em?” Cô nheo mắt, đi sâu vào vấn đề, truy cứu.

Tư Đồ Nhan bỗng phá lên cười lớn. Tiếng cười của chị ta vang vọng khiến cả quãng đường xa gần đều có người ngoái đầu lại nhìn họ.

Chư Nhị chau mày. Có gì buồn cười lắm hay sao?

“Đúng là! Bao nhiêu năm mà mày vẫn nghĩ tao là kẻ mưu mô, chỉ tìm mày khi tao ủ mưu tính kế nhỉ? Buồn thật đấy!” Nói đoạn Tư Đồ Nhan dừng lại, còn rút ra một chiếc khăn tay trong túi quần, vờ chấm chấm nước mắt.

“Nhưng mà… mày đoán đúng rồi đấy! Tao đâu có rỗi hơi mà tự nhiên đến tìm không không để nghe giọng mày xem mày có sống khỏe hay không!”

Chư Nhị cười lạnh, ánh mắt vô hồn. Chị ấy thất vọng bao nhiêu? Cô tin rằng tim mình đang thất vọng hơn gấp trăm lần. Chính miệng Tư Đồ Nhan cũng xác nhận họ là máu mủ, vậy mà có bao giờ chị thật sự xem cô là em gái?

“Chị muốn nói gì thì nói đi. Đừng phí thời gian của cả hai.” Cô lạnh lùng phán.

Tư Đồ Nhan bĩu môi, xem ra em gái chị ả hơi nhạt nhẽo. “Được. Muốn nhanh? Toại nguyện!”

Song, gót giày cao năm phân của Tư Đồ Nhan tiến lên phía trước bước về phía Chư Nhị hai ba dặm rồi dừng lại. Lúc này, khoảng cách giữa hai người đã được thu hẹp.

“Nghe bảo cô em nối nghiệp cha mình phản nghịch này… đang yêu đương với chú nuôi của bản thân?”

Chư Nhị sựng người, trừng mắt với Tư Đồ Nhan: “Chị! Chị có ghét em đến đâu cũng đừng mở lời liền lôi cha vào gọi cha là kẻ phản nghịch! Còn việc em yêu ai, đến phiên chị quản rồi à?”

Tư Đồ Nhan khá ngỡ ngàng trước phản kháng của Chư Nhị, “Rồi rồi! Ai thèm quản chứ? Chỉ là… ông chú ngọt ngào này của em gái, có một lịch sử tình trường khá thú vị đấy!”

Ấn đường Chư Nhị bỗng có cảm giác hơi nhức, cô đưa tay lên day day bóp bóp. Lịch sử tình trường gì? Sao nghe chẳng có mấy dự cảm hay ho?

Chị gái cười gian tà: “Chỉ một thôi. Một, nhưng đủ khiến người nghe tê tái… Và đủ để em gái chị đau khổ không dứt đấy!”

Chư Nhị không hiểu, bắt đầu bật chế độ phòng ngự: “Chị có ý gì?”

Tư Đồ Nhan nhún vai: “Chẳng qua hôm nay tụ họp quán bar, có nghe bà chủ kể lại một số chuyện ngày xưa. Tin là em cũng nên biết lắm!”

Vừa nói chị ta còn đưa cho cô một tấm ảnh nhỏ trắng đen hình vuông. Chư Nhị không nhận lấy nhưng lại bị nhét vào tay.

Mắt cô theo quán tính nhìn vào bức ảnh. Phản chiếu trên ảnh là hình của một cặp nam nữ trẻ tuổi. Cô gái với mái tóc dài hơn vai trong hình đội mũ vành, miệng cười rất tươi, con ngươi híp lại hạnh phúc, hình như lúc chụp bức ảnh này tầm mười sáu mười bảy tuổi. Cô ấy bá vai thân thiết với cậu chàng bên cạnh. Cậu nam kia nét mặt có phần nghiêm nghị, nhìn thoáng cũng thấy được đôi mày rậm đang khẽ nhíu xuống, là cảm giác cho người ta nghĩ rằng cậu chững chạc hơn tuổi. Nhưng trông bọn họ rất đẹp đôi.

“Sao? Có nhận ra anh chàng đẹp trai trong hình là ai không?” Tư Đồ Nhan khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày thích thú chiêm ngưỡng biểu cảm của cô.

Ngón tay cầm lấy bức ảnh của Chư Nhị bất giác siết chặt: “Ừm, rất giống…”

Tư Đồ Nhan vỗ vỗ vai cô: “Thế cô gái kia thì sao? Có thanh thuần, có vẻ ngây thơ, hồn nhiên, hoạt bát, trong sáng các kiểu như vậy không?”

Chư Nhị như bị bỏ bùa, cô càng nghe càng để ý kĩ: “Đ…Đúng… rất thuần khiết, rất trong sáng…”

Cái gì? Thanh thuần? Trong sáng ư?

Hai mắt Chư Nhị dựng ngược lên trời. Toàn thân bắt đầu run như máy cày.

Đó đều là cách mà hắn từng miêu tả cô và luôn khen cô như vậy.

“Nghe đồn cô ấy là mối tình đầu của chú mày!”
Bình Luận (0)
Comment