Vợ Hắc Bang Lão Đại: Phu Nhân Cảm Hoá Sói

Chương 27

Nhìn thái độ vênh váo được nước lấn tới của Tư Đồ Nhan, cô nhíu mày, xem ra chị gái nghĩ Chư Nhị là kiểu người ngay cả người yêu cũ của người thương cũng muốn diệt sạch.

“Mối tình đầu thì đã sao? Tình hợp rồi tan, chẳng phải là lẽ thường tình à?” Cô nhướng mày, dời mắt khỏi cô gái trong bức ảnh kia, nhất quyết nhét tấm ảnh vào lòng bàn tay của Tư Đồ Nhan.

“Không biết chị lấy bức hình này ở đâu, nhưng tốt hơn hết trả nó về chỗ của chủ nó đi. Giữa chúng ta nếu không còn tình nghĩa nữa thì cũng không cần phí thời gian.”

Lạnh lùng, cô giương ánh mắt không lấy nổi được một chút cảm xúc đối đáp với Tư Đồ Nhan. Song, cô thở ra một hơi nặng nề, trong lòng còn thầm phỉ báng: “Thật vô công rỗi nghề!” Cô cảm thấy nếu chị gái không cần cô nữa, nhất quyết muốn hại cô như vậy thì bản thân mình cũng không cần đối tốt với người ta.

Nhưng ngay sau đó, Tư Đồ Nhan đã ú ớ bắt lấy cổ tay Chư Nhị, giọng oan oan: “Sở Nhị! Cô gái trong hình này tên là Sở Nhị!”

Bước chân toan rời đi của Chư Nhị dừng hẳn, cô khẽ nhăn mặt, xoay người lại, “Sở Nhị?”

Tư Đồ Nhan biết chắc là mình nắm được thóp cô rồi. Bỏ tay em gái hờ ra, chị ta nhếch mép hả hê: “Ừ, cô ấy tên là Sở Nhị.”

Chư Nhị ngẫm nghĩ một hồi, mím môi, những lúc như thế này cô hy vọng mình có thể ngốc một chút để nghe không hiểu những lời Tư Đồ Nhan nói thì tốt.

“Tiểu Nhị…” Bỗng, Tư Đồ Nhan vỗ vỗ nhẹ bức ảnh trên tay, nhìn cô bằng con mắt chê cười nhất có thể: “Ông trùm hắc bang ấy, Hạc Lập Duân… luôn gọi mày là Tiểu Nhị thân thương, trìu mến như vậy sao?”

Nắm tay Chư Nhị siết chặt, ngay cả thở cũng vì phút giây căng thẳng mà quên bén mất.

Chị gái vỗ vỗ mấy phát nhẹ lên vai cô, lắc đầu qua lại, còn chậc miệng: “Chậc chậc! Em gái đáng thương, thế giới này đúng là quá tàn nhẫn, nhỉ? Bây giờ chị còn không biết, khi cái người cuối cùng mà mày tin tưởng đến độ trốn nhà đi tìm ấy, lúc gọi “Tiểu Nhị” là gọi mày… hay gọi Sở Nhị?”

Khi lời nói của chị ta bật ra hai chữ “Tiểu Nhị” còn cố ý giở giọng kéo dài, ngọt lịm.

Hốc mắt Chư Nhị khô rát nhưng không rơi rãi một tia chất lỏng sóng sánh nào. Tuy vậy, dường như chỉ trong giây phút mềm yếu đó, cô nghe thấy tiếng trái tim mình nứt một đường.

“Chị buông em ra! Gọi Sở Nhị hay gọi em chị làm sao đoán được? Em tin chú ấy, người ngoài không có quyền phán xét mối quan hệ của chúng em!” Chư Nhị tức giận, cô hất mạnh đôi bàn tay Tư Đồ Nhan đặt trên bả vai mình ra, cách nhìn căm giận.

Tư Đồ Nhan bĩu môi, giễu cợt: “Tin? Tình yêu à, thật đẹp! Nhưng, có điều này mày chưa biết, năm ấy họ rời xa nhau đều là bất đắc dĩ thì phải. Có một tình cảm xa nhau vì bất đắc dĩ nào sẽ chóng tàn không?”

“Hạc Lập Duân yêu Sở Nhị, yêu đến mức sau lưng hắn còn có một vết sẹo, đã bao giờ mày tự hỏi vết sẹo đó từ đâu mà ra chưa? Nghe bảo… chính là vì không thể ngăn cản sư phụ mình đưa Sở Nhị đi mà uống rượu đến khuya, đụng độ với người của băng đảng khác, đánh nhau sứt đầu mẻ trán, hắn an toàn nhưng bị người ta quẹt dao một vết thương dài ở lưng. Lúc tưởng chừng bản thân như sắp chết, hắn còn không ngừng kêu tên Sở Nhị!”

“Chị bị điên rồi!” Cắt ngang bầu không khí hồi tưởng mà Tư Đồ Nhan mang lại, Chư Nhị hét lớn quát thẳng vào mặt chị ta.

“Điên? Người ta có công kể cho mày biết, còn chửi người ta điên?” Tư Đồ Nhan trợn mắt, khoé môi giật giật.

Chư Nhị điều hoà nhịp thở, lấy lại bình tĩnh, cô vuốt vuốt lòng ngực mình: “Chị, hãy để em yên đi! Nếu giống như chị nói, chú ấy nhận nuôi em, chăm sóc em, trao cho em thứ tình yêu đẹp nhất trên cuộc đời này đều vì xem em là Sở Nhị, người thay thế hoàn hảo của Sở Nhị. Vậy làm sao chú ấy biết trước được tên em hòng sắp xếp chứ?”

Đúng, lần đầu tiên cô gặp hắn là vào một đêm hiu vắng. Hắn bị người ta bao vây muốn tiêu diệt, cô sống chết cũng quyết giương gậy bảo vệ người đàn ông ấy. Lúc cô rời đi, ngay cả tên cũng không để lại chứ đừng nói vài thông tin tốt giúp hắn biến cô thành người thay thế cho vị trí bạn gái cũ Sở Nhị gì đó.

Tên? Trên đời này, trên cái đất nước này, sẽ có bao nhiêu người lấy tên Nhị? Chư Nhị cô nghĩ mình lớn rồi, một chút cạm bẫy được giăng sẵn này, cô quyết không sợ!

Tư Đồ Nhan hơi khựng lại, xem ra chị ta coi thường tư duy của Tư Đồ Chư Nhị quá.

“Vậy mày không nghĩ đến chiều hướng, hắn tìm gặp mày vì mày có nét thanh thuần, trong sáng của cô gái năm đó à?” Giống như một biên kịch có thật, bao nhiêu dẫn chứng Tư Đồ Nhan đưa ra sau đấy đều khiến tâm cô dậy sóng.

“Ôi Chư Nhị của chị ơi! Chỉ cần mày là một cô bé trong cô nhi viện hay lang thang ở xó phố thôi, hắn muốn bắt mày về chăm sóc, rồi đặt luôn một cái tên mới cũng dư sức ấy chứ. Nhưng không ngờ trùng hợp quá, mày và cô ấy có cùng tên, khỏi cần phí thời gian.”

Chư Nhị cắn chặt môi mình mà không hay biết nơi đó sắp rĩ máu rồi.

Tư Đồ Nhan rất thảnh thơi vùi bức ảnh vào cặp cô, kéo dây tia lại rồi vỗ vỗ chắc nịch.

“Đây, cứ từ từ mà nghiền ngẫm đi. Nếu mày muốn xác thực những gì chị kể hôm nay, có thể tìm hắn ta, ông chú tuyệt vời của mày mà hỏi ấy… Hoặc chờ cho sư phụ của hắn hoàn toàn khỏi bệnh vài tháng nữa, đến xác thực cũng chưa muộn ha ha!”

Dứt câu, Tư Đồ Nhan chống nạnh cười như hoá rồ song bỏ đi. Để lại Chư Nhị cúi gầm mặt đứng thẫn thờ dưới tán cây phượng vĩ trước cổng trường trầm mặc.

Chư Nhị cứ đứng chực ra như một pho tượng. Thời gian dần dần trôi, ba mươi phút đi qua, một chiếc xe hơi đen tuyền lớn từ từ lăn bánh đến.

Chiếc xe không nổi bật nhưng người bước xuống nổi bật hơn phàm. Hắn mặc vest đen, gương mặt sắc lạnh như mọi hôm, tướng tá trông vô cùng lịch lãm, điển trai. Một tay hắn đút vào túi quần, tay còn lại thả rong, đảo mắt xung quanh nhằm tìm kiếm một tấm lưng quen thuộc.

Tầm nhìn của Hạc Lập Duân dừng lại trước thân thể nhỏ nhỏ đứng đối lưng với hắn dưới gốc cây. Môi hắn khẽ cong lên, chậm rãi bước đến chỗ cô. Không để ý rốt cuộc cô đang làm gì, cánh tay thon dài của hắn quàng từ sau lưng cô về phía trước, ôm gọn dáng người mảnh khảnh của Chư Nhị vào lòng mình.

“Tiểu Nhị!”

Chư Nhị giật mình, tròng mắt rung rung: “…Chú?”

Hắn vươn tay xoa tóc cô, “Sao thế? Sao trông em buồn vậy? Hôm nay đi học không vui à?”

Đột nhiên nhớ lại những gì Tư Đồ Nhan cố tình kể, khi hắn gọi Tiểu Nhị, là gọi cô hay Sở Nhị. Lòng Chư Nhị chùn xuống. Chưa bao giờ cách gọi thân mến thường ngày, bây giờ lại kèm theo một dư vị đắng chát thế.

Nhưng cô vẫn nặn ra một nụ cười thân thiện nhất, đáp lại cái ôm của hắn, cạ cạ mặt mình vào bộ vest cứng cáp.

Hắn bế cô lên, tiện nhéo mũi cô một cái: “Không sợ xước mặt à?”

Chư Nhị lắc đầu, nhìn thì có vẻ là một khung cảnh lãng mạn, ngọt ngào. Nhưng thực tế, con ngươi cô vô hồn, xám xịt.

Hạc Lập Duân nhận ra điều bất ổn, hắn cau mày: “Em làm sao? Hình như tâm trạng không tốt lắm?”

Cô cười nhạt, cựa quậy ý muốn hắn thả mình xuống: “Cháu không sao. Về thôi! Hôm nay chú đón trễ quá!” Cơ mà kiểu nói vẫn bình thường đến phát ngộ.

Hắn chằm chằm bóng lưng đi thẳng về phía chiếc xe đưa đón của cô.

Chư Nhị quay đầu lại nhìn khi không cảm nhận được gót giày đi theo của hắn, mái tóc dài bồng bềnh theo gió, hình như trong một giây mờ ảo, hắn thấy khoé mắt cô vương một hạt nước bay bổng khỏi không trung.

“Chú… chú đừng để Tiểu Nhị đợi chứ! Tiểu Nhị buồn lắm!”

Tim hắn quặn thắt, rõ ràng cô bé Chư Nhị của hắn đang đứng trước mặt hắn mà ngỡ như bị vô số mảng tường thành chắn ngang khoảng cách giữa hai người. Xa vời khó chạm tới.
Bình Luận (0)
Comment