Vô Hạn Huyết Hạch

Chương 17

Dịch: Gián

Biên: Nhóm Cổ Chân Đau

***

Ở phương diện tìm đường, hai người đều cố gắng hết sức. Dùng tinh thần dò đường không phải sở trường của họ.

Tử Đế giỏi nhất là buôn bán, còn chế thuốc và ma pháp chỉ là phụ.

Châm Kim ký ức không trọn vẹn, trước mắt cậu phát hiện thứ mình giỏi nhất là chiến đấu.

Hai người vốn định chạy tới thành Bạch Sa, ai ngờ sẽ gặp nạn trên biển cơ chứ? Ai mà ngờ sẽ lạc vào hải đảo nhiều quái thú nguy hiểm nhường này?

Hai người đi thẳng, thỉnh thoảng sẽ dừng lại kiểm tra ven đường để xác nhận phương hướng.

Hôm nay khác hôm qua, bởi vậy sách lược thăm dò cũng khác biệt, rất nhanh, họ đã vượt xa phạm vi thăm dò hôm qua, đến một khu vực hoàn toàn mới.

"Cẩn thận." Châm Kim lên tiếng nhắc nhở.

Bên cạnh họ là vách núi cheo leo, một cây đại thụ sinh trưởng bên bờ vực, vươn lên thẳng tắp tận trời. Rễ cây chằng chịt bám chặt trên vách đá.

Đáy vực cây cối rậm rạp, những cây này cao hơn cây bên vách núi đến vài mét.

Tử Đế gật đầu, đi theo Châm Kim, cẩn thận tránh khỏi vách núi.

Vách núi rất cao, ngã xuống thì thật khó nói. Đầu rơi máu chảy, gãy xương là bình thường. Bên trong vùng rừng rậm này, con người sẽ trở nên yếu ớt hơn bản thân tưởng tượng.

Dù chỉ là cổ chân bị trật, thì cũng có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Bởi vì cổ chân bị trật khiến hành động bất tiện, gặp mãnh thú tập kích sẽ không cách nào đào thoát.

Một khi trượt chân rơi xuống, cho dù thực lực cao như Châm Kim cũng phải ăn hành nhiều.

Dù sao, cậu cũng không có cách nào thôi động đấu khí.

Cách xa chỗ vách núi này rồi, Tử Đế vẫn còn mang theo run sợ mà ngoái nhìn.

Loại địa hình như vách núi này nếu ban ngày thì rất dễ tránh. Nhưng ban đêm lại không được.

Cái này quá khó khăn.

Thị lực con người vào ban đêm hạn chế rất lớn. Không có đấu khí, ma pháp trợ giúp, chỉ bằng vào hai mắt, chẳng khác biệt lắm so với kẻ mù loà.

Cứ mỗi khi bạn cho rằng mình đã an toàn thoát khỏi, kết quả bạn vừa đẩy cành cây ngăn trở bạn ra, thì lập tức thất bại, rơi xuống vách núi!

"May mà lần trước khi chúng ta chạy trốn không gặp phải loại địa hình này." Tử Đế lấy làm may mắn.

"Đúng vậy." Châm Kim thầm run run, cực đồng cảm với Tử Đế.

Nếu ban đêm họ bị ong lửa truy sát rơi xuống vực, khéo bây giờ hai đứa đều thành đống xương dưới đáy vực rồi.

Càng cách xa sơn động, loại vách núi cheo leo này xuất hiện càng nhiều.

Địa hình chập trùng thấy rõ.

Chút biến hóa ấy cũng không hẳn là chuyện xấu.

Bởi vì có đôi khi, hai người sẽ đứng ở bên bờ vực, dùng tầm mắt khoáng đạt quan sát đằng xa.

Đương nhiên, đây chỉ là tình huống ngẫu nhiên. Đại đa số thời gian, cho dù là bên bờ vực thì cũng cây cối xum xuê, cành lá che khuất tầm nhìn.

Khắp nơi đều là cây.

Trong hoàn cảnh như vậy, con người ta rất dễ dàng mất phương hướng.

Châm Kim không ngừng ghi chú trên bản đồ, ghi chép tuyến đường đã đi - cậu vẽ thành một đường thẳng.

Nhưng trên thực tế, đường họ thật sự là một đường thẳng sao?

Cả hai đều không cách nào xác định, trên thực tế, họ càng thấp thỏm nhiều hơn. Bởi vì họ hiểu, ở nơi thiếu vật đối chiếu, họ khó lòng chắc chắn đường mình đi có thẳng hay không.

Cho nên, mỗi khi có một vách núi thoáng mắt khiến họ có thể quan sát đằng xa, họ đều hết mực tận dụng.

Người thường rất khó tưởng tượng được.

Ở trong rừng rậm thăm dò, thỉnh thoảng nhìn về phía xa, đều sẽ khiến người lạc trong rừng sinh ra niềm tin và phấn khởi.

Cái này đương nhiên cũng bởi vì Châm Kim không giỏi leo cây. Nội dung huấn luyện kỵ sĩ chưa bao giờ có mục trèo cây cả.

Cái này cũng không có gì lạ.

Bởi vì kỵ sĩ nắm giữ đấu khí, hoàn toàn có thể nhảy lên cành cây cao, căn bản không cần huấn luyện leo cây.

Thời điểm kỵ sĩ tác chiến, xưa nay đều không đơn độc. Bọn họ có tọa kỵ, có người hầu, lúc quân đoàn khai chiến cũng đã có phụ binh mở đường sẵn rồi.

Châm Kim thử trèo cây.

Khi đã cách xa mặt đất tầm ba mét, cậu bỏ cuộc.

Đầu tiên, nếu leo sang tán cây bên cạnh thì cậu có thể đứng cao nhìn xa. Nhưng muốn làm vậy thì cậu phải leo cao tầm mười mét.

Độ cao này rất nguy hiểm.

Một khi trượt chân rơi xuống đất, chắc chắn sẽ bị thương.

Cậu là kỵ sĩ, là kỵ sĩ Thánh Điện tinh nhuệ nhất dưới trướng Đại Đế Thánh Minh, nhưng cậu không thể thúc giục đấu khí. Không có đấu khí hộ thân, chỉ bằng vào da thịt thì rất khó bù đắp sự chênh lệch đó.

Trong toàn bộ quá trình cậu leo cây, nếu bị tập kích sẽ là lúc Tử Đế và cậu yếu ớt nhất.

Thứ hai, leo lên loại cây cối thẳng tắp cao ngất này, độ khó khác xa những cái cây cành ngang đầy rễ quấn quanh kia.

Cuối cùng, cậu tự cân nhắc thể lực của mình.

Leo cây quá hao phí thể lực.

Một khi mất sức quá nhiều sẽ chảy mồ hôi, sẽ đói khát, phải bổ sung lượng lớn thức ăn nước uống. Và lương thực dự trữ của họ thì không còn nhiều cho lắm.

Châm Kim nhìn phía xa.

"Nhìn nơi đó, nơi đó có một chỗ thấp trũng." Châm Kim nói.

Họ phải gắng sức đến chỗ thấp trũng kia.

Loại địa hình này rất có thể có nước.

Một phương diện là có thể trợ giúp họ bổ sung nước, một phương diện khác là có thể có sông, rồi theo chiều nước chảy thoát ra khỏi rừng rậm.

Bởi lẽ xung quanh hải đảo đều là biển, dòng nước hướng về chỗ thấp, rồi hoà ra biển.

Một dòng sông lý tưởng sẽ chảy đến bãi cát hoặc bãi đá ngầm.

Đổ một bao thuốc hồng quang bên bờ vực xong, hai người liền thay đổi phương hướng.

Sau đó không lâu, họ đi vào vùng thấp trũng nọ.

Thật thất vọng, họ không thấy dòng sông, càng không phát hiện tí nước nào.

Vùng đất này trông giống một cái bát khổng lồ, trong bát vẫn toàn cây là cây.

Chẳng qua, lúc hai người định đổi hướng thì bỗng nhiên dừng lại

Một con báo đen vô tình xuất hiện trong tầm mắt.

Toàn thân là vảy đen, giữa cái trán còn mọc ra cái sừng.

Là báo sừng vảy đen!

Khi họ phát hiện báo đen, thì nó cũng phát hiện ra họ.

Trong nháy mắt, hai phe đều ngẩn ra. Chẳng ai kịp chuẩn bị cho khoảnh khắc này.

Châm Kim lặng yên nắm chặt trường mâu, không khỏi sốt ruột.

Cậu không sợ một con báo, cậu có thể đánh nó bị thương. Nhưng một đàn thì sao?

Càng đáng sợ hơn là, lỡ như không phải đàn báo tấn công gấu ngựa đuôi khỉ kia, mà là một đàn báo lớn hơn?

Loài báo sừng vảy đen này đa số chỉ có cấp Đồng, nhưng số lượng lại nhiều, có thể đi săn tập thể, đụng phải ma thú cấp Bạc như gấu ngựa đuôi khỉ mà cũng dám vây đánh.

Nếu như Châm Kim bị đàn báo vây đánh, thì bản thân còn chưa chắc đã ổn nữa là bảo vệ Tử Đế.

Khó quá.

Nhưng mà, tạm thời cũng chẳng có cách gì hay, thôi thì từ từ ứng biến vậy!

Song phương đều không nhúc nhích, không khí như ngưng đọng lại.

Tử Đế ngừng thở, trong lòng áp lực càng lúc càng lớn, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Sau vài giây giằng co ngắn ngủi, báo sừng vảy đen đột nhiên quay người chạy trốn.

Tình huống ngoài dự tính!

"Mau đuổi theo, không chừng nó gọi bầy tới." Sau một khắc, Tử Đế thấp giọng nhắc nhở.

Châm Kim gật đầu, cậu vẫn còn nhớ đàn ong lửa ban đầu đánh chết một con báo, kết quả là cả đàn kéo đến báo thù, còn gây sự với cả gấu ngựa đuôi khỉ nữa.

"Cùng đuổi theo đi. Nếu như không có..." Châm Kim còn chưa nói xong, liền bị Tử Đế ngắt lời:

"Ngài yên tâm, chúng ta đều có thuốc, có thể đánh dấu để tụ họp!" Tử Đế nói.

Đây vốn là phương pháp hai người đã ước định, phòng ngừa lạc nhau.

Châm Kim cấp tốc lao vụt đi.

Cành cây suýt đập vào mặt đều bị Châm Kim đẩy ra.

Bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, Châm Kim hết sức chăm chú, không chỉ khóa chặt bóng dáng báo đen, mà còn để ý xung quanh phòng ngừa tập kích.

Bây giờ không phải ban đêm mà là ban ngày, tầm mắt Châm Kim rất tốt.

Cậu há miệng thở, trái tim thỏa thích co bóp, máu như một dạng thuốc kích thích, khiến cơ bắp toàn thân co giãn cực kỳ mạnh mẽ.

Châm Kim tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã kéo gần khoảng cách với con báo.

Con báo này tốc độ cũng không nhanh.

Hai bên càng ngày càng gần, Châm Kim kinh ngạc phát hiện con báo này đang bị thương.

"Bị thương, chẳng lẽ nó từng tham gia đánh gấu ngựa đuôi khỉ sao?"

Châm Kim thoáng yên tâm.

Bởi vì đàn báo bị gấu ngựa đuôi khỉ đánh kia con đầu đàn đã chết, chỉ còn lại dăm ba con sống.

"Vẫn phải cảnh giác! Lỡ đây là kế dụ địch của đàn báo thì sao?"

Châm Kim nghe Tử Đế thuật lại, biết con sói xanh kia nhiều lần tập kích đội thăm dò. Dã thú trên hải đảo này không thể phán đoán theo lẽ thường. Nếu như đàn báo sừng vảy đen biết khai thác chiến thuật dụ địch, thì Châm Kim cũng không hề thấy quái lạ.

Lần nữa vượt quá dự kiến của Châm Kim, ấy là con báo đang chạy phía trước bỗng nhiên dừng lại.

Nó phát ra âm thanh nghẹn ngào, đảo quanh chỗ đang đứng, không tiến không lùi, lộ ra vẻ vội vàng bất an.

Châm Kim dần dần tới gần nó, hắc báo vẫn như vậy, giống như rừng rậm trước mặt có giấu thứ gì, mang cho nó nỗi sợ hãi cực kỳ to lớn, lớn hơn nỗi sợ hãi Châm Kim mang đến cho nó rất nhiều.

Nhất thời, vẻ mặt cậu cũng trở nên ngưng trọng.

Cậu không vội vã tập kích con báo, mà nhìn chung quanh trái phải.

Thế là cậu nhanh chóng phát hiện ra, bốn bề rừng rậm so với trước đó càng thêm âm u. Những cây này mặc dù vẫn cao ngất, nhưng lá cây xanh lét, thân cây có vẻ mục nát. Trên mặt đất là dày đặc cành lá khô héo. Không khí cũng có vẻ âm lãnh.

Không quan sát được dã thú gì, Châm Kim một lần nữa tập trung vào con báo sừng vảy đen trước mặt.

Cậu chậm rãi tiến lên, khi hai bên cách nhau một khoảng nhất định, con báo này rốt cục vẫn không nhịn được, tiếp tục chạy trốn.

Châm Kim theo sát phía sau.

Gràoooooo!

Chạy chưa được bao xa, báo đen bỗng nhiên hét thảm một tiếng.

Từ dưới đất bỗng nhiên dâng lên một chùm mạng nhện màu trắng, vây báo đen bên trong.

Mạng nhện cấp tốc treo cổ, tơ nhện cực dính, con báo càng giãy dụa, tơ nhện càng dính chặt.

Rất nhanh, thân báo dính đầy tơ nhện.

Một con nhện màu lam chầm chậm từ dưới tán cây đi vào lưới nhện.

Con nhện này to bằng cối đá, tám cái chân vừa mảnh vừa dài, mỗi chân dài chừng hai mét.

Nhện dừng chân ở trên lưới nhện, giống như đang trượt trên mặt băng, vô cùng thuận lợi.

Nó bắt đầu làm việc, tám cái cái chân giống như cao thủ đánh đàn, bận bịu mà không loạn, thậm chí còn bộc lộ khí chất ưu nhã.

Mạng nhện nhốt báo đen có mấy chỗ rách. Nhưng con nhện mau chóng vá lại, cấp tốc hoàn chỉnh, không để sót chút nào.

Báo đen giãy dụa càng ngày càng yếu, tơ nhện màu trắng giống như băng vải trói nó vào cây, cách xa mặt đất chừng sáu, bảy mét.

Thấy con nhện săn mồi thành công, Châm Kim không khỏi rùng mình.

Cậu chậm rãi lui lại, thần kinh căng cứng.

Ánh mắt cậu không dừng lại ở chỗ nhện vá lưới, mà còn để ý dưới chân. Biết đâu bên cạnh mình cũng có giấu màng nhện.

May mắn là, con nhện tám chân kia săn mồi xong cũng không thèm tấn công cậu, mà thu lại tơ nhện, ẩn vào tán cây, không nhìn thấy gì nữa.

Châm Kim không dám lơ là bất cẩn, thậm chí trong lòng còn căng thẳng hơn mấy phần.

Bởi vì ở các tán cây, cậu phát hiện ra những con vật khác bị săn bắt.

Tơ nhện màu trắng bao vây lấy chúng, lộ ra hình dạng nhiều loài.

Ở đây nhiều nhất là hình báo.

Châm Kim lập tức suy đoán: Có phải những con báo bị gấu ngựa đuôi khỉ đánh đuổi đều toi ở chỗ này?

Cậu biết con báo vừa rồi sợ loại nhện tám chân này. Đàn báo bị mai phục ở đây, cơ hồ toàn quân bị diệt, một con trốn được lại xui xẻo gặp phải Châm Kim.

Báo đen trí lực không đủ, hoảng hốt chạy bừa, chạy ngược về chỗ cũ để rồi bị săn mất.

Ngoại trừ kén tơ hình mấy con báo, còn có kén tơ hình con nai, hồ ly, thỏ các kiểu.

Thậm chí có cả hổ, tê giác.

Trời mới biết tại sao vùng này lại có tê giác sống.

Châm Kim nhìn thấy vậy, nhịp tim không khỏi nhanh thêm mấy phần.

Mặc dù cậu chỉ nhìn thấy một con nhện tám chân, nhưng trên cây sẽ còn rất nhiều. Nếu không, đàn báo đen không thể nào bị một con nhện tiêu diệt được. Hơn nữa mấy con bự như tê giác hay hổ, chỉ dựa vào một con nhện thì không cách nào bắt được.

Bình thường nhện đi săn một mình, nhưng loại nhện tám chân này có vẻ là kiểu quần cư. Thứ tập tính này không làm Châm Kim kinh ngạc.

Ngay lúc cậu định rút lui khỏi chốn này, thì một giọng nói yếu ớt vang lên: "Chờ một chút."

"Đừng đi! Xin cậu... Cậu gì ơi… Cứu tôi, cứu tôi với."

Có người cầu cứu Châm Kim!
Bình Luận (0)
Comment