Vô Hạn Huyết Hạch

Chương 18

Dịch: Vivian Nhinhi

Biên: Nhóm Cổ Chân Đau

***

Đột nhiên nghe thấy tiếng cầu cứu, Châm Kim trừng mắt.

Có người bị vướng vào mạng nhện ở trên kia.

“Hắn còn sống!” Châm Kim nhíu mày.

“Mình là kỵ sĩ, một trong những tín điều của kỵ sĩ là chăm sóc người bị thương và trợ giúp kẻ yếu.

Trước tiên phải tỉnh táo đã!” Cậu tự nhủ với mình.

Cậu dừng chân rồi lui lại, cẩn thận quan sát, sau đó mới bước vào bãi săn của bầy nhện.

Cậu không giẫm phải cạm bẫy hay mạng nhện nào, sau khi thay đổi vị trí, cậu ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra tiếng kêu cứu.

Cái kén đang nhẹ nhàng lay động, giống như những cái kén khác ở xung quanh, nó đang bao chặt lấy con mồi. Hình dạng của cái kén này rõ ràng là một người.

Trên mặt người này có rất ít tơ nhện, để lộ ra khe hở đủ để nhìn.

Kẻ xui xẻo này bị treo giữa trời, nhìn từ trên xuống thấy Châm Kim thì liền cầu cứu.

“Cầu xin cậu, hãy cứu tôi!

Nếu cậu đi rồi, tôi sẽ xong đời!

Cậu cũng là người của tàu Trư Vẫn phải không? Chúng ta là người cùng tàu đó. Van cầu cậu hãy rủ lòng thương, đừng đi, đừng bỏ rơi tôi…”

Châm Kim nghe vậy, bắt đầu ngẫm nghĩ. Từ lời kể của Tử Đế cậu đã thu được rất nhiều tin tức, tên chiếc tàu họ đi đúng là Trư Vẫn

Xem ra, kẻ bị nhện bắt này là một thành viên của tàu ấy.

Châm Kim không hành động.

Liều lĩnh cứu người rất có thể sẽ tự đẩy mình vào nguy hiểm. Thậm chí còn có thể làm hại cả Tử Đế.

Cậu đứng bất động, nín thở nhìn cái kẻ bị treo lên kia, cũng để ý cả những con nhện ẩn nấp dưới tán cây.

Cậu phải xác nhận đây không phải cái bẫy trước.

Cơ bắp Châm Kim căng ra, chỉ cần có gió thổi cỏ lay cậu sẽ lập tức phản ứng lại ngay.

Nhưng những con nhện kia không có bất cứ động tác bất thường nào.

Kẻ cầu cứu kia van xin một lát, phát hiện Châm Kim không có động tác gì thì cũng dần hiểu ra, tiếp tục nhỏ giọng kêu khóc: “Xin đừng nghi ngờ tôi!

Những con thú kia khi mắc vào mạng nhện sẽ liều mạng giãy dụa, nhưng càng giãy thì tơ nhện dính vào càng nhiều, nhện sẽ càng dệt lưới chặt hơn, cuối cùng sẽ ngạt thở mà chết.

Tôi thì không.

Lúc ấy tôi bị bất tỉnh rồi bị trói lại nên vẫn còn sống đến bây giờ.

Van cầu cậu, mau cứu tôi với, tôi không muốn chết…”

Nói đến đây thì hắn bắt đầu khóc thút thít…

Bị bó cứng trong kén nhện không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn cái chết dần cận kề, loại sợ hãi này người thường khó mà chịu được, kẻ này đã sắp phát điên làm phần người lộ rõ, làm Châm Kin tin tưởng thêm mấy phần.

Sợ chết là bản tính mà mỗi sinh mệnh đều có. Dù Châm Kim là kỵ sĩ, dám dũng cảm đối diện con gấu khỉ, cũng có can đảm chém giết, nhưng cậu vẫn sợ hãi.

Cảm giác sợ hãi này không đồng nghĩa với việc yếu đuối. Dám đối diện với sợ hãi bất cứ lúc nào mới thật sự là dũng cảm.

“Vẫn không có phản ứng sao? Xem ra những con nhện không săn mồi bằng âm thanh.” Suy đoán trong đầu như vậy, Châm Kim quyết định mạo hiểm một chút.

Cậu lên tiếng hỏi khẽ: “Này, anh tên gì?”

Người bị treo lập tức kích động đáp: "Tôi là Hoàng Tảo, đại nhân, tôi là Hoàng Tảo, là thủy thủ tàu Trư Vẫn. Đại nhân nhân từ, đại nhân tốt bụng, nếu ngài cứu tôi ra, tôi xin dùng cả đời này để báo đáp ân tình của ngài!”

Phần lớn lực chú ý của Châm Kim lúc này vẫn tập trung vào những tán cây. Sau khi cậu lên tiếng, những con nhện kia vẫn không hề có động tĩnh gì, điều này khiến cậu yên lòng hơn một chút, suy đoán trước đó của cậu không sai.

“Thế thì Hoảng Tảo, ta phải cứu anh bằng cách nào?” Châm Kim lại hỏi.

Vấn đề này rất quan trọng, cậu cần xác định lòng thành của Hoàng Tảo và thu thập thêm dữ kiện.

Đến giờ cậu vẫn còn hoài nghi.

Nếu như những con nhện này cố ý không giết chết con mồi mà để chúng lên tiếng thu hút đồng bọn đến cứu thì sao?

Có lẽ chúng đang kiên nhẫn chờ Châm Kim trở về gọi thêm nhiều người đến rồi mới thu lưới.

Trước câu hỏi của Châm Kim, Hoàng Tảo biết gì nói nấy, vội vàng cảnh báo: “Ngài tuyệt đối đừng liều lĩnh! Lũ nhện này đến đêm mới xuống để bí mật giăng tơ. Những mạng nhện này nằm sát mặt đất, khi bị giẫm sẽ kích hoạt cái bẫy, bị mạng nhện kéo lên, cuộn thành kén treo giữa không trung.

Tôi có nói chuyện lớn tiếng cỡ nào thì chúng cũng trơ ra đấy. Nhưng nếu tôi dùng sức giãy dụa, làm tơ nhện dao động tới một biên độ nhất định thì chúng sẽ xuống dệt thêm lưới. Cho nên khi cứu nhất định sẽ làm chúng xuất hiện.

Những con nhện này đều là sinh vật cấp Đồng, cực kì đáng sợ, ở đây ít nhất phải có mười mấy con!

Đòn húc của bọn này không khác gì ngựa đá. Tôi cũng vì khinh địch mà bị húc cả người vào cành cây, ngất tại chỗ.

Lúc mơ màng dậy thì đã bị treo lên, còn đội thăm dò thì đã chạy trốn. Đám nhện này còn hợp tác với nhau, không chỉ giăng tơ trên mặt đất mà hai ba con còn phối hợp lại dệt một mạng lưới lớn hơn rồi tung lưới từ trên không xuống để trùm con mồi.

Tơ nhện cực kì dính, phải có đao kiếm cực kì sắc và kỹ thuật tốt mới có thể cắt đứt. Anh của tôi, Lam Tảo - đội trưởng đội thăm dò, một tay đao lão luyện, nhưng chính mắt tôi thấy khi thân đao của lão ấy bị tơ nhện quấn lấy, tốc độ giảm rõ rệt, sau đó không thể chém đứt mạng nhện nữa.

Dùng lửa!

Cuối cùng, bọn họ dùng lửa mới đốt trụi được mạng nhện, nhặt về một cái mạng. Những con nhện này khá là sợ lửa. Lúc đó tôi đã mê man, kêu không thành tiếng, ngay cả mắt cũng mờ đi. Tôi nghe thấy tiếng những người này la hét, sau đó hôn mê đi.

Đến lúc tỉnh lại thì không thấy ánh lửa nữa, chỉ còn lại một mình tôi."

Châm Kim im lặng lắng nghe, âm thầm phân tích những tin tức vừa thu được.

Một lúc lâu sau, cậu lại hỏi: “Hoàng Tảo, đội của anh có bao nhiêu người cả thảy? Sao lại đến đây? Ngoài các anh ra thì còn ai sống sót nữa không? Các anh bị tấn công lúc nào?”

Hoàng Tảo vội vã trả lời không chút do dự: “Tàu Trư Vẫn gặp nạn vào một đêm sóng to, bọn tôi đã cố gắng chèo lái nhưng thân tàu vẫn gãy đôi. Nửa trước của thân tàu đâm vào bãi đá ngầm, những người sống sót đêm đó tập trung tại bãi biển. Tính cả nhóm bọn tôi nữa thì có khoảng một trăm người.

Thuyền trưởng mất tích, lái chính chỉ huy bọn tôi.

Hòn đảo này rất quái, ma pháp, đấu khí đều không dùng được.

Bọn tôi thành lập doanh trại tạm trên bãi cát. Lái chính lệnh cho anh em tôi cùng một số người khác vào đảo tìm vật liệu gỗ để đóng lại thân tàu cùng với đồ ăn, nước ngọt.

Trong rừng đầy rẫy nguy cơ, bọn tôi đụng phải rất nhiều mãnh thú hình thù kì quái. Đội thăm dò tổn thất không ít người mà thu hoạch thì cực ít. Bọn tôi dần không chịu nổi, đành phải quay về.

Kết quả trên đường về, địa hình biến đổi!

Rõ ràng là rừng mưa, vậy mà không biết sao bọn tôi lại đi vào sa mạc.

Rất nhiều người tưởng mình bị ảo giác, không tránh thoát được, bọn tôi bị khủng hoảng, có vài người còn tự sát nữa. Cả đội trở nên hỗn loạn.

Thức ăn nước uống bị tiêu hao quá nhanh, tôi còn nghĩ cả đội sẽ tiêu đời ở đây, nhưng may trong đội chúng tôi có một lữ khách tên Thương Tu. Ông là một học giả từng phục vụ một quý tộc ở sa mạc nên có cách xác định phương hướng, tìm được ốc đảo bổ sung nước ngọt. Bọn tôi nghỉ ngơi trong ốc đảo vài ngày rồi tiếp tục xuất phát rồi may mắn đi đến rìa sa mạc, vào trong cánh rừng này, lúc tới đây thì gặp bọn nhện. Đa số có thể thoát nạn, nhưng vẫn chết mất năm sáu người. Tôi có nghe tiếng anh tôi hô rút lui khi bọn họ tháo chạy. Chắc là anh không phát hiện ra tôi mất tích nên mới không về cứu. Tôi bị nhện bắt làm tù binh, làm thức ăn dự trữ nên vẫn còn sống!”

Hoàng Tảo rất kích động.

Châm Kim giữ im lặng từ đầu đến cuối.

Hoàng Tảo dần ổn định lại cảm xúc, tiếp tục kể: “Tôi cũng không biết là đã qua mấy ngày, cũng không biết hôn mê bao lâu. Nhưng từ lúc tỉnh lại đến giờ đã là ba ngày hai đêm rồi.

Nhân đanh Đại Đế Thánh Minh, xin ngài hãy cứu tôi. Chúng ta là người ở trên cùng một tàu. Hiện giờ chỉ có ngài có thể giúp tôi mà thôi! Xin ngài rủ lòng từ bi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức để báo đáp ngài.”

Hoàng Tảo lại cầu khẩn.

“Ở đây còn có sa mạc nữa à?” Châm Kim nghi hoặc.

“Tôi không dám lừa ngài đâu!” Hoàng Tảo cất giọng: “Tôi biết, tôi biết đây là chuyện rất khó tin, nhưng nó là sự thật. Bọn tôi đã vào sa mạc rồi, sau đó không biết sao lại đến nơi này!”

Châm Kim khẽ gật đầu, trấn an: “Ta sẽ cố gắng cứu anh. Nhưng chỉ một mình thì không được, ta phải quay về gọi thêm nhiều người nữa đến. Anh có cách nào để liên lạc với những người kia không?”

“Tôi có một cái còi, tiếng còi có thể truyền đi rất xa, nhưng nó lại nằm trong túi áo. Ngoài ra, tôi còn có thể phất cờ hiệu, tôi đứng trên cao dùng cờ màu có thể phát ra tín hiệu…” Hoàng Tảo vội vàng đáp.

Thấy Châm Kim trầm mặc, hắn lại bổ sung: “Ký hiệu. Đúng rồi, còn có ký hiệu. Bọn tôi đã từng thảo luận để lại ký hiệu ở trên đường, chỉ cần lần theo dấu là có thể tìm tới chỗ tập hợp!”

Châm Kim quan sát sắc trời.

Trời bắt đầu tối rất nhanh, cách chạng vạng không còn bao lâu.

“Đợi một lát, ta sẽ quay lại.” Châm Kim xoay người rời đi.

“Đại nhân, tôi chờ ngài. Ngài nhất định phải quay lại đấy, đừng quên kẻ đáng thương này! Ngài là hi vọng duy nhất của tôi! Tôi nhất định sẽ báo đáp ngài.”

Châm Kim đã đi rất xa, tiếng kêu khóc nỉ non của Hoàng Tảo vẫn còn vang lên không dứt.

Có thể nghe ra, hắn ta đang dốc hết sức để kêu cứu.

Giọng của hắn đã khàn, lộ ra vẻ sợ hãi và bối rối, cũng tràn đầy chờ mong.

Dù sao, có thể xem như Châm Kim là đường sống duy nhất của hắn.

Nói như thế nào nhỉ?

Cậu đồng cảm với hắn.

Được sống là điều tuyệt vời nhất nên Châm Kim cực kì trân trọng mạng mình. Trước đây không lâu, khi đối mặt với ong lửa và gấu khỉ, cậu cũng suýt chết.

Quãng thời gian hết mê lại tỉnh kia với cậu cực kì bất lực, khủng hoảng, lo lắng, cũng đầy hi vọng xen lẫn hối tiếc.

Sự chờ mong của Hoàng Tảo như một gánh nặng rơi xuống vai Châm Kim.

“Phải làm gì để cứu hắn? Làm cách nào để đối phó đám nhện? Ở đó ít nhất mười mấy ma thú cấp Đồng.”

Có rất nhiều vấn đề hiện ra trước mặt Châm Kim, cậu khẽ lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Cứ quay lại gặp Tử Đế đã!”

Chốc lát sau, cậu đã gặp lại cô.

Trên thực tế, sau khi tách ra, cô phải cố gắng đuổi theo Châm Kim. Tốc độ của con báo sừng vảy đen không nhanh, khoảng cách giữa đôi bên cũng không lớn.

“Em không gặp phải nguy hiểm gì đấy chứ?” Châm Kim hỏi.

“Ngài yên tâm, biết cách tự vệ mà!” Tử Đế gật đầu, sau lại vỗ nhẹ lên túi da nhỏ bên hông, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo.

“Ta mới phát hiện một số thứ." Châm Kim kể sơ qua mọi chuyện rồi hỏi ý kiến cô.

Tử Đế nghe xong, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Em nghĩ chúng ta nên đi cứu hắn.”

Châm Kim cũng muốn cứu, nhưng cậu muốn biết động cơ cứu người của Tử Đế nên tiếp tục hỏi: “Em có thể nói lí do không?”

Tử Đế đáp lại giọng thành khẩn: “Theo như lời ngài kể thì hắn có vẻ là cấp Đồng, đã có thể gọi là tinh nhuệ, bình thường có thể đảm nhiệm vị trí đội trưởng của một nhóm thủy thủ. Một vài kẻ cá biệt còn trở thành đội trưởng đội tiên phong nữa. Ít nhất đã có tư cách để chiêu mộ. Một khi đại nhân cứu được thì khả năng trở thành thuộc hạ của ngài rất cao.

Ngoài ra, hắn còn có anh em. Anh trai hắn còn là đội trưởng, nghĩa là còn mạnh hơn hắn. Thu phục người em có thể sẽ móc nối được với người anh. Đây là hai tinh nhuệ cấp Đồng. Bọn họ còn có một nhóm thủy thủ, một khi hai người bọn họ đi theo chúng ta thì ngài cũng sẽ có được một đám thuộc hạ.

Hiện tại chúng ta đang rất người, dù chưa tính đến chuyện khống chế thành Bạch Sa thì những người này cũng sẽ tăng khả năng sống sót của chúng ta trên đảo. Đôi khi gặp nguy hiểm chỉ cần chạy nhanh hơn đồng bọn là được.”

Nói đến đây, trong cặp mắt của Tử Đế chớp lên một mảnh âm u.

Châm Kim gật đầu: “Còn gì nữa không?”

Tử Đế tiếp tục đáp: “Chúng ta còn cần tin tức. Kể cả khi hai người họ không đi theo ngài thì chỉ cần giao lưu cũng có thể mở rộng bản đồ trong tay chúng ta, giúp chúng ta hiểu rõ thêm về hòn đảo này.

Theo lời Hoàng Tảo, phần lớn người sống sót đang đóng tàu mới để tự cứu. Đây cũng là cách tốt nhất để rời đi nơi này đến thành Bạch Sa. Chỉ có hai người thì dù có tàu cũng không thể điều khiển được.

Để một con tàu có thể đi được mấy tháng trên biển, cần có thuyền trưởng, thuyền phó, hoa tiêu, thủy thủ, tay lái, thợ mộc, pháo thủ, bác sĩ… và đủ loại chức vụ khác.

Cố cứu những người này cũng sẽ giúp hành trình sau này càng dễ thở.”

Châm Kim và Tử Đế không điều khiển tàu trên biển.

“Nhưng nếu muốn cứu gã thì phải đối mặt với ít nhất mười mấy con nhện cấp Đồng.” Châm Kim trầm ngâm.

“Đại nhân, em có cách rồi.” Tử Đế cười bảo: “Tin em đi, nếu như phải trả giá nhiều hơn thu hoạch thì em chắc chắn không làm đâu!”

Châm Kim cười phá lên: “Ha ha ha, ta có nên nói không hổ danh hội trưởng thương hội Tử Đằng không đây?”

Chàng kỵ sĩ nhìn Tử Đế với ánh mắt đầy tán thưởng, vẻ mặt cũng nghiêm túc dần lên.

“Em nói đúng. Nhưng em quên chuyện quan trọng nhất.”

Tử Đế vội vàng thu lại ý cười, nghiêm mặt cúi đầu: “Xin đại nhân chỉ giáo!”

“Ta là kỵ sĩ Thánh Điện, là kỵ sĩ trong kỵ sĩ. Trợ giúp kẻ yếu, chăm sóc người bị thương là tín điều của ta! Cho dù nguy nan ta cũng sẽ không bỏ rơi đồng đội!” Thiếu niên nói dằn từng chữ, giọng cậu vang lên văng vẳng giữa núi rừng tĩnh mịch.

Khoảnh khắc ấy, Tử Đế nhìn cậu, sững sờ một lát, trên mặt cô hiện lên ý cười: “Đại nhân, em hiểu rồi!”
Bình Luận (0)
Comment