Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 57

“Sao ta không thể ở đây?” Ly Toái Phong vẻ mặt tươi cười nhìn mà muốn tấu cho một quyền, “Nếu không phải Đế Hạo bảo ta đến, ngươi nghĩ rằng ta thích nhìn hai ngươi ở đây nồng nhiệt sao!”

Ta quay đầu nhìn Đế Hạo đang ở phía sau: “Nguyên lai là ngươi ‘mời’ hắn tới a?”

“Ừm.” Đế Hạo vắt sạch nước khỏi tóc ta, “Ta bảo Toái Phong đến bầu bạn cùng ngươi.”

“Bầu bạn? Ngươi muốn đem ta cho hắn?”

“Ai muốn ngươi chứ!” Ly Toái Phong nhún vai, “Trước đó vài ngày, Trầm gia bảo phái người đưa tin đến nói bảo chủ của họ bị chính đệ đệ của mình hạ độc hại chết, mà vị bảo chủ chết oan Trầm Phượng Sinh này sở hữu phượng vĩ kiếm do đại ca chú luyện, cho nên đại ca phải đi thu hồi thanh kiếm này về.”

“Thế nên ngươi bảo Ly Toái Phong đến giám hộ ta, ngươi sợ ta thừa lúc ngươi vắng mặt chạy đi tìm Tô Nguyệt Hà?” Ta khẽ nhếch chân mày.

Đế Hạo không nói gì, xem như thừa nhận.

“Ai …… ” Ta ấn ấn huyệt Thái Dương, “Tàm Đậu ta giống loại người suy nghĩ không thông sao? Lão yêu bà Tô Nguyệt Hà kia ta đương nhiên phải tìm mụ, nhưng không phải bây giờ, bản thân ta có bao nhiêu cân lượng ta còn không rõ ư?”

“Uy, đừng trách đại ca nữa, hắn cũng là lo lắng cho ngươi. Ta vừa đến hắn đã phải đi rồi, ngươi vẫn là hảo hảo cùng hắn nói tiếng từ biệt đi —— tuy rằng trong vòng ba ngày hắn hẳn là sẽ quay về.”

Thế nên, mấy ngày tiếp theo, ta cùng Ly Toái Phong ở đỉnh núi vắng bóng người này bắt đầu những ngày đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Tên gia hỏa này hoàn toàn dựa theo chỉ thị của Đế Hạo, trông giữ ta mọi lúc mọi nơi, liền ngay cả khi ta đi nhà xí lâu chút, hắn còn gõ gõ cửa xem ta có phải đã bỏ chạy không.

Ta cách cửa gỗ nhà xí lạnh lùng nói: “Trước kia còn tưởng rằng ngươi cùng Đế Hạo có cái gì thâm cừu đại hận, hiện tại xem ra, ngươi không biết có bao nhiêu nghe lời đại ca ngươi a!”

Vốn tưởng rằng Ly Toái Phong nhất định sẽ phản bác, không nghĩ đến tên gia hỏa kia thế nhưng cười cười nói: “Tiểu đậu tử đệ đệ, ngươi không cần nói khích ta, hai huynh đệ không có ân thù oán cũ. Hắn là đại ca ta, ta tuy giận hắn không nhận ra ta, nhưng lúc nhỏ hắn đối đãi ta vô cùng tốt.”

Ta ở trong nhà xí sờ sờ cái mũi, xưa kia tên yêu nhân chết tiệt âm dương quái khí kia, hiện tại xem ra lại có chút ngây ngô giống một đại nam hài bên nhà hàng xóm. Ta không kiềm được, nói: “Ngươi vẫn là bộ dáng lúc này anh tuấn hơn.”

“Làm sao vậy?” Hắn tựa hồ có chút tò mò sao ta lại đột nhiên nói một câu như thế.

“Giống ca ca ngươi a.” Ta nói.

“Sao rồi? Còn chưa đến một ngày ngươi đã nhớ hắn à. Được thôi, ta sẽ tận lực cho ngươi chiêm ngưỡng ta nhiều chút!”

“Ai muốn chiêm ngưỡng ngươi a!” Ta cự lại, bỗng nhiên chợt nghĩ ra, “Hay là ngươi cùng ta luyện kiếm đi! Ta nhớ mới trước đây ta còn đánh không lại ngươi, không biết hiện tại thế nào!”

“Hiện tại ngươi vẫn là đánh không lại ta!” Lời hắn nói vừa kiên định lại kiêu ngạo.

Thế nên ta hưng trí bừng bừng từ trong nhà xí lao ra, trên bãi đất trống ở rừng trúc cùng Ly Toái Phong đại chiến ba trăm hiệp. Trước kia ta quả thật không phải đối thủ của hắn, mà hiện tại, ba chiêu Đế Hạo dạy khiến ta vận dụng lưu vân phân thủy kiếm trôi chảy hơn rất nhiều, phối hợp thêm bộ pháp “phù trầm”, ta cư nhiên có thể cùng Ly Toái Phong giao đấu bất phân cao thấp.

Theo lời Dạ Lưu Hiểu nói, tài nghệ của Ly Toái Phong ít nhất có thể xếp vào tốp mười trong chốn võ lâm, xem ra Tàm Đậu ta đã giỏi hơn xưa nhiều! Có điều Ly đại giáo chủ hiển nhiên không cam tâm chỉ mới vài tháng đã bị ta đuổi kịp, hai ngày tiếp theo hắn cứ quấn lấy bắt ta cùng hắn luyện kiếm, khiến ta có chút dở khóc dở cười.

“Tàm Đậu, ngươi đừng ăn nữa! Ăn quá nhiều lát nữa so kiếm sẽ nôn mửa ra mất!”

“A? Ta không định cùng ngươi so kiếm nữa, ta ăn cơm xong phải ngủ trưa!”

“Ngủ cái gì a, ngươi ăn xong rồi ngủ ngủ xong lại ăn, đợi đại ca trở về làm sao còn ôm nổi ngươi hử!”

“Ta cũng đâu có cho hắn ôm!”

“Cái gì mà ngươi không cho hắn ôm! Cũng không biết ôm qua bao nhiêu lần rồi! Đi đi đi, hôm nay quyết phải đả bại ngươi bằng được! Ngươi không đi ta sẽ phóng hỏa đốt phức trù phòng này! Nhìn ngươi còn ăn cái gì!”

Trước kia cái tên Ly Toái Phong kiêu ngạo, bẩn tính, cười đến âm hiểm chạy đi đâu rồi?

Rốt cuộc chờ được đến ngày Đế Hạo trở về. Hộ pháp của Ly Toái Phong, tên Du Dạ Lai kia cũng đã sớm đến đón đại giáo chủ của họ.

Ta nhìn khuôn mặt đầy vẻ phong lưu của Du Dạ Lai ở trước mặt giáo chủ cung cung kính kính liền cảm thấy buồn cười, thuận tiện bước lên tổn thương hắn: “Ai yo~, năng lực phục hồi của Du hộ pháp quả nhiên cường hãn a! Chưa qua bao lâu khuôn mặt đầu heo kia đã khỏi hẳn rồi!”

Da mặt của Du Dạ Lai thế nhưng dày cực kỳ, đón lấy lời ta nói: “Ai bảo cực phẩm xuân dược du hồn tán của ta thật sự quá ~~ có uy lực chứ!”

Ly Toái Phong ở bên cạnh tựa hồ cảm thấy bản thân hẳn là nên thể hiện một chút dáng điệu uy nghiêm của giáo chủ, lườm Du Dạ Lai một cái, tên hộ pháp này liền im lặng lui sang một bên. Sau đó hắn lại nhìn ta nói: “Ta cảm giác trên người ngươi đầy mùi mồ hôi, ngươi làm ơn đi thay bộ y phục đi, ta vẫn chưa muốn đại ca bị ngươi hôi chết đâu!”

Ta ngửi ngửi mùi trên cơ thể mình, đây rõ ràng là điển hình nam nhân vị a. Ta một đại lão gia, mùi này có cái gì không tốt, nhưng khi nhìn sang ánh mắt Ly Toái Phong dần dần trở nên âm tà, ta khẽ rùng mình, đành cam chịu trở về phòng thay y phục.

Ta đem ngoại y cởi ra, lộ ra nội y màu trắng, quay đầu muốn nhìn xem có bộ y phục nào có thể đổi, lại phát giác có chút không ổn, nhưng mà rốt cuộc không ổn chỗ nào ……

Ta nhíu nhíu mày, bất chợt kinh động nhận ra thanh vô tà ta vừa mới đặt lên bàn biến mất rồi!

Không thể nào, chỉ là xoay người cởi đi ngoại y, khinh công của ai có thể lợi hại như vậy khiến ta không hề phát giác mà trộm đi đồ vật trong phòng, hay là ta để quên kiếm ở nơi vừa rồi cùng Ly Toái Phong tỉ thí? Không có khả năng, ta nhớ rất rõ ta đem kiếm cầm về phòng rồi.

Lòng ta bỗng nhiên cảm giác một trận bất an, vì thế lập tức lao ra ngoài, chạy đến nơi của Ly Toái Phong.

Chạy đến nửa đường, đột nhiên một thân ảnh lướt qua trước mặt ta, ngay sau đó một thanh kiếm lóe sáng hướng ta nghênh diện phóng tới. Người này rõ ràng không phải muốn lấy mạng ta, ta nghiêng người né sang bên, thanh kiếm kia vèo một tiếng cắm phập vào mặt đất phía sau ta, chỉ có chuôi kiếm lộ ra ngoài.

Thanh kiếm nào có thể sắc bén như thế? Lẽ nào là ……

Ta bước lên đem kiếm rút ra, quả nhiên là Vô Tà, trên chuôi kiếm còn mơ hồ dính máu. Lòng ta cực kỳ căng thẳng, gấp rút chạy nhanh về phía trước.

Khi ta lên đến đỉnh núi, hiện ra trước mắt là Du Dạ Lai đang ôm chặt Ly Toái Phong toàn thân đầy máu. Khuôn mặt của hắn trắng bệch, hai bờ môi không hề có huyết sắc. Bàn tay Du Dạ Lai ấn lên ngực hắn, muốn truyền chân khí vào cứu hắn.

“Chuyện gì đã xảy ra …… ” Ta hỏi.

Du Dạ Lai nghe thấy giọng ta ngước đầu lên, đôi mắt trừng to như chuông đồng, lộ ra biểu tình căm hận thấu xương: “Ngươi làm trọng thương giáo chủ, đã có thể mang theo bí tịch rời đi Chú Kiếm Điên! Thế nào! Còn muốn nhổ cỏ tận gốc quay về bổ thêm một kiếm sao!”

“Ngươi nói thế là ý gì!” Giọng nói thanh lãnh vang lên.

Ta còn chưa kịp hỏi Du Dạ Lai rốt cuộc đang nói cái gì, hướng về phía phát ra âm thanh đã trông thấy Đế Hạo bạch y lẫm liệt đứng ở nơi đó.

“Ý ta là Đế Hạo ngươi dẫn sói vào nhà!” Ánh mắt Du Dạ Lai bắt đầu đỏ lên, “Chính hắn đả thương giáo chủ! Bởi vì giáo chủ vừa phát hiện ra hắn là người của Bích U Cung! Tiếp cận Đế Hạo ngươi mục đích là vì đoạt lại 《 hóa hàn sấu ngọc thần công 》!”

Đế Hạo đi đến bên Ly Toái Phong đút cho hắn một viên đan dược, sau đó cởi bỏ vạt áo trước ngực hắn, một vết kiếm rất sâu hiện lên.

“Không có khả năng là ta! Vừa rồi ta ở trong phòng thay y phục! Rõ ràng là Ly Toái Phong bảo ta đi đổi!”

“Sẽ không là Tàm Đậu.” Đế Hạo nói với Du Dạ Lai.

“Sẽ không là hắn? Đế Hạo! Uổng công người trong võ lâm đều kính ngưỡng ngươi này kiếm thần! Ngươi không nhìn ra vết thương này là do vô tà chém ra sao!”

Đế Hạo trầm mặc nhìn về phía ta, hắn muốn nghe lời giải thích của ta. Hiện tại người đang trọng thương mất đi ý thức không phải người xa lạ, mà là thân nhân duy nhất của hắn, đệ đệ của hắn.

“Ta không có, có người cầm đi vô tà trong lúc ta đang thay y phục …… “

“Thế trên tay ngươi là cái gì!” Du Dạ Lai gầm lên.

“Vô tà biến mất …… ta đương nhiên phải chạy đi tìm, chính là chạy đến nửa đường, có người đem vô tà ném vào người ta …… cho nên …… “

Du Dạ Lai cười khảy: “Ngươi không cảm thấy như vậy quá trùng hợp sao! Được, cứ xem đây là trùng hợp, vừa rồi người kia dùng là lưu vân phân thủy kiếm! Ở đây, trừ ngươi ra còn ai thông hiểu? Ngươi đừng nói với ta là Đế Hạo dịch dung thành bộ dáng của ngươi, từ trong phòng ngươi trộm đi vô tà chạy đến giết thân đệ đệ của mình!”

“Ta …… ta …… ta không có! Ta thật sự không có!” Ta hô to, nhìn Đế Hạo chầm chậm bước về phía mình. Ánh mắt hắn băng lãnh đến nỗi khiến ta kinh hoàng, “Ta thật sự mới vừa chạy đến! Ngươi tin tưởng ta! Ngươi tin tưởng ta a!”

Bàn tay Đế Hạo phủ lên gò má ta, mở miệng nói: “Ta tin tưởng ngươi, chỉ cần ngươi nói ta biết dấu ấn kí trên lưng ngươi từ đâu mà có.”

“Dấu ấn kí gì?” Ta đưa tay sờ lên lưng mình.

“Ký hiệu lưu vân của Bích U Cung.” Đế Hạo từng chữ nói, lòng ta bất chợt cảm thấy đau nhói, thật muốn đem lưng xoay qua, xem xem ấn kí kia rốt cuộc là gì.

“Chỉ cần ngươi cho ta một lời giải thích hợp lý, ta như cũ vẫn sẽ tin tưởng ngươi.” Đế Hạo nói.

“Ta không biết …… ta không biết …… Ta chưa hề biết trên lưng mình có cái gì! Nếu không phải đêm đó ngươi nói trên lưng ta có cái gì, ta thật sự cái gì cũng không biết!” Lần này ta dù có trăm miệng cũng khó mà biện bạch, ta chỉ hy vọng Đế Hạo có thể tin tưởng ta, người khác nghĩ ta thế nào đều không sao cả! Ta không có làm!

“Nếu không phải ngươi, vậy chính là người khi nãy đem kiếm ném trả vào ngươi. Hắn muốn rời khỏi chú kiếm điên nhất định phải thông qua kiếm bích, ta bây giờ đi đuổi theo hắn.” Đế Hạo xoay người, “Nhưng nếu người này tìm không thấy, ta sẽ đưa ngươi đi Bích U Cung đối chất.”

Ta ngây người tại chỗ, nửa câu sau của hắn khiến ta hiểu rằng hắn căn bản không tin tưởng ta.

” Đế Hạo! Ngươi phải lừa mình dối người đến khi nào! Ngươi chạy đi tìm một hung thủ không hề tồn tại, không nghĩ đến sẽ tạo cơ hội cho Tàm Đậu xuống tay hạ sát giáo chủ sao!” Du Dạ Lai gào lên.

Đế Hạo nhảy xuống kiếm bích, hóa khí thành hình điểm trúng huyệt đạo của ta, “Như vậy ngươi có thể yên tâm rồi chứ.”

Ta đứng trên đỉnh núi, hình bóng Đế Hạo lưu lại trong đáy mắt ta những đường nét khắc cốt, cô ngạo mà thương tuyệt. Giống như lần đầu khi ta ngộ kiến hắn, không hề có độ ấm, tựa như trải qua ngàn năm băng đông, lãnh khốc đến tận xương.

Thanh âm của thứ gì đó tí tách nhỏ xuống vang lên bên tai, là vết thương hắn rạch trong lòng ta, máu đang rướm ra.

Ta nghĩ đến câu chuyện vị sư huynh kia mà hắn từng kể ta nghe.

Nguyên lai sự chiếm hữu bá đạo của hắn đối với ta, là bởi vì từ lúc bắt đầu hắn đã không tin tưởng ta.

Du Dạ Lai ôm lấy Ly Toái Phong bước đến phía sau, hung tợn nói: “Cho dù Đế Hạo sẽ bỏ qua cho ngươi, nhưng ta thì không!”

Ta nhìn bầu trời trống trải trước mặt, ánh mắt bắt đầu cay cay, rốt cuộc ta lựa chọn lưu lại ở đây là đúng hay sai?

“Ha ha ha …… Tàm Đậu, nguyên lai ngươi cũng có ngày này!”

“Kẻ nào!” Du Dạ Lai xoay người, liền bị người điểm trúng huyệt đạo.
Bình Luận (0)
Comment