Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 58

Người nọ từ đằng sau bước đến trước mặt ta, lộ ra một nụ cười đắc ý đến vặn vẹo.

“Bạch Lộ Ngưng …… ” Vì sao ả lại xuất hiện ở đây.

“Kinh ngạc à? Còn tưởng rằng Đế Hạo đối với ngươi có bao nhiêu ‘sủng ái’ chứ, nguyên lai cũng chỉ đến mức này. Ví như nói hiện tại, ngươi rơi vào tay ta, ta muốn làm gì cũng có thể tùy ý mà làm.”

“Là ngươi trọng thương Ly Toái Phong?” Không thể nào, ả không có bản lĩnh như thế.

“Đương nhiên không phải, có điều người này chính là chủ nhân của Bích U Cung, bằng không ngươi cho rằng còn ai có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy dùng lưu vân phân thủy kiếm đả thương Ly Toái Phong? Bộ kiếm pháp này vốn dĩ chính là tuyệt học của Bích U Cung chúng ta!” Nhắc đến chủ nhân của mình, ánh mắt ả không chút che giấu tình cảm tôn sùng mến mộ.

Ta đoán Du Dạ Lai ở sau ta lúc này nhất định cảm giác như sét đánh bên tai. Có điều thật đáng tiếc, dường như hắn đã bị điểm á huyệt, ngay cả gào đều không gào nổi.

“Ngươi muốn thế nào?” Đây mới là vấn đề ta quan tâm nhất.

Bạch Lộ Ngưng cười đến mĩ miều, từ trong chiếc hài rút ra một thanh chủy thủ, “Thiên hạ không cần nhiều người thông hiểu lưu vân phân thủy kiếm như vậy …… “

Ả giơ tay điểm á huyệt của ta, sau đó ánh đao chợt lóe lên trước mắt, cổ tay phải đã bị ả cắt ngang. Ta đau đến nỗi huyết dịch toàn thân chảy ngược, trước mắt tối đen, tựa hồ tất cả cảm giác trong cơ thể đều tập trung đến gân tay phải.

“Thật áy náy, từ nay về sau ngươi không thể sử dụng được kiếm nữa!” Ả vừa cười vừa thưởng thức ta mồ hôi lạnh chảy ròng, ngũ quan vì đau đớn mà vặn vẹo, “Đúng rồi, còn có đôi chân này, lúc tỷ thí khinh công từng thắng qua ta, ta bình sinh căm hận nhất người khác mạnh hơn mình.”

Sau đó vang lên bên tai là âm thanh gân cơ bị cắt đứt, ta muốn thét to lên nhưng dù thế nào vẫn thét không ra tiếng. Toàn thân bắt đầu phát run, cơ thể không đứng vững được của ta đổ gục về phía sau, không ngừng co quắp trên mặt đất.

Đau quá! Đau quá! Đau muốn chết!

Bạch Lộ Ngưng vẻ mặt hài lòng nhìn nhìn thanh chủy thủ kia, bước đến bên đầu ta.

“Đừng nhìn ta như vậy, bổn cô nương chỉ muốn cùng ngươi chơi đùa thôi, không phải muốn lấy mạng ngươi!” Sau đó ả nâng đầu ta lên, chủy thủ áp sát da thịt trên cổ, trong giây phút ấy tim ta như ngừng đập. Ta nhắm mắt lại, cảm giác chủy thủ xé rách cổ mình, huyết dịch đỏ thẫm dũng mãnh trào ra, “Ta không có cắt đứt hoàn toàn a …… Ngươi phải cảm nhận cho rõ khi huyết dịch chảy cạn sẽ thế nào.”

Bạch Lộ Ngưng đứng lên, cởi bỏ huyệt đạo cho ta. Mà giờ phút này, cơ thể ta từ đầu đến chân chỉ còn lại bàn tay trái có thể động.

Ả đứng ở nơi ngược sáng cười đến ma mị, “Xem xem ta mềm lòng biết bao ~ giải bỏ huyệt đạo cho ngươi rồi nè. Mau dùng tay trái ấn chặt cổ mình đi, nếu vận khí tốt còn có thể đợi được Đế Hạo đến cứu ngươi. Có điều cho dù hắn cứu được ngươi cũng không còn giá trị gì, tay phải của ngươi phế rồi, hai chân cũng không thể đi. Đúng rồi, nhát đao cuối cùng này gọi là ‘cắt hầu cấm thanh’, sau này ngươi cũng không thể nói chuyện nữa!”

Ả đem chủy thủ ném vào nơi tay trái ta có thể với tới, “Nếu ngươi thật sự không chịu đựng nổi, cũng có thể dùng thanh kiếm này kết liễu chính mình, thế nào, ta đối xử với ngươi đủ tốt đúng không?”

Ả cười nhạo nhìn ta nằm trên mặt đất, còn có Du Dạ Lai đang ôm chặt Ly Toái Phong đứng ở phía sau, tiếp theo nhẹ nhàng rời đi.

Ta dùng tay trái gắt gao ấn chặt cổ mình nhưng cũng không thể ngăn trở huyết dịch từ khe hở ngón tay trào ra. Còn có tay phải và hai chân, ngoại trừ cảm giác máu đang chảy ra, còn lại tất cả cảm giác đau đớn đều đã tê liệt. Cơ thể ta không ngừng co giật, hiện bản thân vì không cảm nhận được gì, bằng không hẳn là đã bị sỏi đá trên mặt đất cọ đến đau nhói.

Khí lực của ta thật sự sắp dùng hết rồi, ta nhìn Du Dạ Lai đứng ở đó liều mạng muốn phá bỏ huyệt đạo. Vẻ mặt hắn chưa bao giờ phức tạp như thế, ân hận, phẫn nộ, bất lực không ngừng mà đan vào. Ta nhìn hắn nghĩ thầm, rằng ta rơi vào bước đường này một phần cũng do ngươi, ngươi mau mau gia tăng khí lực đem huyệt đạo phá bỏ đến cứu ta! Ta còn chưa muốn chết đâu!

Tai ta bắt đầu ù lên, đã sắp nhìn không thấy. Du Dạ Lai vẫn đứng yên tại chỗ, ta cảm thấy đã qua lâu như vậy sao hắn vẫn chưa phá bỏ huyệt đạo. Kỳ thật có lẽ cũng chưa qua bao lâu, chẳng qua mỗi một giây trôi qua đối với ta mà nói đều dài đằng đẵng.

Ta bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc ban đầu quyết định lưu lại có đúng không, tử lão đầu nếu biết đồ đệ của hắn chết như vậy, liệu có báo thù cho ta không. Đế Hạo có tin tưởng ta không, hắn rốt cuộc yêu ta được bao nhiêu, là thập phần hay là chín phần? Khinh Hàn nếu biết ta rơi vào kết cục này, liệu có như trước vẫn mang theo nụ cười trào phúng …… Cuối cùng, giả như Đế Hạo kịp trở về cứu ta, liệu ta còn có dũng khí để sống tiếp chăng ……

Ta cuối cùng cũng hiểu Bạch Lộ Ngưng vì sao đao đao tàn độc nhưng nhát đao cuối lại không lấy mạng ta, bởi vì ả muốn ta tinh tế nếm thử cảm giác tử vong đang từng bước đến gần, ả muốn ta chính mình sụp đổ  ……

Quả thực, ả đã đạt được mục đích rồi.

Ta không muốn suy nghĩ tiếp nữa, buông tay trái mình ra, cảm giác huyết dịch trào ra càng nhanh, uốn lượn như sông, chảy dài về bốn phương tám hướng, tựa như nỗi lòng bi ai của mình.

Ánh mắt Du Dạ Lai không ngừng trừng to. Hắn muốn nói gì, nhưng lại phát không ra tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta cầm lấy thanh chủy thủ kia. Ta cười cười với hắn, nhưng có lẽ hắn căn bản nhìn không ra ta là đang cười.

Huynh đệ, chuyện này không thể trách ngươi, cũng không thể trách Đế Hạo. Tuy rằng các ngươi một người nói ta muốn giết Ly Toái Phong, một người điểm huyệt đạo của ta khiến ta nhâm nhân xâm lược, nhưng thật ra chuyện các ngươi làm đều hợp tình hợp lý …… Nói cho cùng vẫn là ta …… thật sự quá yếu kém.

Lão tử ta hiện tại cảm thấy đau đớn giãy dụa cũng không phải biện pháp, chi bằng sớm tự mình kết liễu, nói không chừng một đao đâm xuống, linh hồn ta có thể sẽ trở về nguyên lai thế giới ……

Giờ khắc này, ta phát giác bản thân tưởng niệm lão mẹ và Tiểu Đồng đến điên cuồng, một tay đem chủy thủ nhổ lên hướng tim mình đâm xuống. Mẹ nó, sớm tử sớm siêu sinh!

Lúc này, một cây chiết phiến bay đến, đánh rớt chủy thủ trong tay ta, tiếp theo cơ thể đã bị người cấp tốc điểm huyệt cầm máu.

“Ngươi này đứa ngốc! Vì sao không đợi lâu một chút!”

Ta nhìn không rõ khuôn mặt người mới đến …… Có điều người này khẳng định là bạn không phải thù ……

Thật ra, ta rất hy vọng khi bản thân tỉnh lại có thể ngửi được mùi thuốc sát trùng, có thể nhìn thấy rèm che màu trắng, bên tai sẽ là âm thanh của các thiết bị hiện đại, còn có thể nhìn thấy đôi mắt khóc đến sưng đỏ của lão mẹ, khuôn mặt hốt hoảng của Tiểu Đồng …… cho dù đứt tay đứt chân ta cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng mà, hiện thực lại lần nữa trầm trọng đả kích trái tim đã đầy vết cắt của ta.

Ta mở mắt ra, lâu thật lâu mới nhận ra giường mạn sa mỏng, bình hoa cổ vật cao nhã biệt trí, giá sách sừng sững như tường bích …… còn có khuôn mặt của Dạ Lưu Hiểu.

“Ta còn nghĩ ngươi sẽ không bao giờ tỉnh lại.” Dạ Lưu Hiểu vẻ mặt đầy lo âu, khóe mắt thâm quầng khiến ta hiểu rằng hắn vì cứu ta có lẽ đã vài đêm không hề chợp mắt.

Ta thử mở miệng phát âm, nhưng sự đau đớn nơi yết hầu truyền đến phút chốc xuyên thẳng lên đại não. Âm thanh miễn cưỡng phát ra cũng chỉ là “a”, so với quạ kêu còn khàn đục hơn. Ta chỉ có thể dùng ánh mắt nói với hắn: ta thà rằng vĩnh viễn hôn mê bất tỉnh.

Hắn tựa hồ đã sớm dự đoán ta sẽ có phản ứng như thế, thở dài một tiếng nói: “Ta biết ngươi cảm thấy bản thân hiện như một phế nhân, còn sống cũng không có gì thú vị, nhưng ta không muốn ngươi từ bỏ hy vọng. Nơi đây là sản nghiệp của Túc Thiên Các, mấy ngày trước ta nhận được tin Bích U Cung sẽ phái người lên Chú Kiếm Điên, thừa lúc Đế Hạo vắng mặt trộm đi bí tịch. Ta lo lắng an nguy của ngươi cho nên vội tìm đến, không ngờ cư nhiên đã muộn. Nhưng điều ta không ngờ nhất chính là bọn họ lại đối xử với ngươi như vậy …… Ta không thể để ngươi lưu lại chú kiếm điên, bởi vì ta nghe Du Dạ Lai nói, người điểm huyệt đạo của ngươi chính là Đế Hạo …… “

Đế Hạo …… Cái tên này khiến lòng ta đau đớn mãnh liệt, một lần lại một lần, cảm giác tựa như bị vạn tiễn xuyên tâm. Ta nghĩ rằng bản thân đối với hắn hẳn là ít nhiều sẽ có chút oán hận, nhưng tất cả chỉ là đau mà thôi.

Ta từng nghĩ tình yêu của hắn là thứ vĩnh hằng nhất trên đời này …… Nhưng ta hiện tại lại hy vọng, giá mà hắn ngay từ đầu có thể tín nhiệm ta nhiều một chút …… chỉ một chút thôi ……

Ta nhắm mắt lại.

Dạ Lưu Hiểu tựa hồ có chút lúng túng, không ngừng lặp lại nói: “Ngươi đừng khóc! Đừng khóc! Là ta không đúng! Ta không nên nhắc đến hắn!”

Ta khóc, ta còn nghĩ rằng bản thân sẽ không khóc, bởi vì điều thống khổ nhất ta đã tiếp nhận rồi.

Lúc này ta mới nhận ra, nguyên lai điều khiến ta đau khổ nhất chính là ta phát giác bản thân cư nhiên vẫn không thể dứt bỏ hắn. Chỉ cần nghĩ đến việc đem hình bóng hắn lấy ra khỏi lòng mình, ta sẽ đau đến rơi lệ …… Nhưng mà ta hiện tại như thế, còn có thể yêu ai? Lại đáng giá cho ai yêu?

Dược thuốc và cháo lỏng Dạ Lưu Hiểu đút cho, ta một ngụm đều không có ăn. Ta chỉ muốn vùi mình trên giường, cái gì cũng không làm. Ngược lại là Dạ Lưu Hiểu bị thái độ của ta làm cho nóng nảy: “Ngươi muốn chết như vậy sao! Ta vất vả trèo lên chú kiếm điên không phải vì cứu một cái xác không hồn! Ngươi có nghĩ qua nếu ngươi chết rồi, người của Bích U Cung có bao nhiêu đắc ý!”

Ta nhìn khuôn mặt Dạ Lưu Hiểu vốn nhất quán phong độ không ngờ cũng sẽ có biểu tình thịnh nộ như vậy. Hắn đưa tay cạy miệng ta ra, đem dược rót vào, ta tùy ý hắn làm gì thì làm, cho đến khi vì sặc mà phun ra khắp giường.

“Ngươi nghe rõ đây!” Dạ Lưu Hiểu đứng dậy, “Thương thế của ngươi cũng không phải hoàn toàn không thể trị! Trên thế gian này có một nơi có rất nhiều linh đan diệu dược, trong đó không thiếu thánh dược có thể khởi tử hồi sinh, ngoài ra y dược điển tịch sưu tầm được lại càng hằng hà sa số. Ta đã quyết định ngày mai sẽ lên đường đưa ngươi đến đó!”

Ta hờ hững nhìn hắn, dùng ánh mắt nói: trên đời này không ai có thể cứu ta.

Hắn lấy hai tay ấn mạnh bả vai ta, hai mắt đối diện nhìn ta, “Ngươi nghe cho rõ, nơi ta muốn đưa ngươi đi chính là Cửu Trọng Thiên!”

Ta ngẩn người, cơ thể bắt đầu run run, cổ họng phát ra tiếng cười khàn đục.

Dạ Lưu Hiểu, ngươi có lẽ không rõ, vào cái đêm Khinh Hàn xoay người rời đi ấy, khi hắn đem con cào cào bằng cỏ ném vào giữa ngọn đèn dầu khiến ta hiểu rằng: mọi thứ giữa ta và hắn, tất cả đã tan thành tro bụi.
Bình Luận (0)
Comment