Đậu Đậu đứng bên cạnh Bạch Tiểu Sao, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cậu: “Chú à, chó động dục là cái gì? Tại sao chó động dục lại muốn cọ cọ?”
Bạch Tiểu Sao ngây người, ý thức được mình nói những lời như thế trước mặt trẻ con, xấu hổ hanh một tiếng, cố ý đánh trống lảng. Đậu Đậu không nghe được đáp án, liền mong mỏi nhìn mấy người xung quanh.
Mấy người xung quanh làm bộ không thấy gì hết, quay ra bình luận về thời tiết hôm nay.
Đậu Đậu không có câu trả lời, bĩu môi, tỏ vẻ mất hứng.
Bỗng nhiên Bùi Y ngồi đối diện nhìn về phía cửa, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười: “Tiểu Sao.” – Hắn không quay lại hỏi – “Có phải người kia không? Quả nhiên…….”
Ánh mắt của mọi người dồn về cửa, một nam nhân đang đứng ở quầy bar hỏi thăm Hà Thiên Dã gì đó, Hà Thiên Dã đưa tay, chỉ về phía phòng này. Nam nhân quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, trên khóe môi là nụ cười nhợt nhạt, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến thần thái của anh.
Đậu Đậu thấy nam nhân kia, cười tươi như hoa: “Bố, bố…….” – Hai cánh tay mập mạp giơ ra, ôm lấy Hoàng Diệu Sư.
Hoàng Diệu Sư khom lưng ôm lấy Đậu Đậu: “Đậu Đậu có ngoan không? Có làm phiền chú không?” – Vừa nói vừa đi về phía phòng.
Thấy trong phòng có người lại, Hoàng Diệu Sư đứng ở cưa, có chút ngại ngùng, nhìn Bạch Tiểu Sao.
Vừa mới nói cảm ơn, đang định từ biệt, Vu Hàng đã đứng lên: “Cùng đến ngồi với nhau một chút đi, chúng tôi đều không hút thuốc lá, sẽ không ảnh hưởng đến cô bé đâu.” – Những người khác cũng khuyên Hoàng Diệu Sư ngồi xuống một lát.
Hoàng Diệu Sư nhìn Bạch Tiểu Sao, Bạch Tiểu Sao cười nói: “Mai là chủ nhật, có về nhà cũng đi ngủ thôi, nếu như anh không phải tăng ca, thì cùng ngồi xuống tâm sự một chút.”
“Bố à, chúng ta ngồi xuống chơi một lúc đã.” – Đậu Đậu kéo áo Hoàng Diệu Sư làm nũng.
Không lay chuyển được mọi người, Hoàng Diệu Sư ôm Đậu Đậu ngồi xuống ghế. Người bên cạnh mở một chai bia đưa cho anh, Hoàng Diệu Sư cảm ơn, uống một ngụm.
Đậu Đậu bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, kéo áo Hoàng Diệu Sư: “Bố ơi, chó động dục là cái gì? Tại sao chó động dục lại muốn cọ cọ?”
Hoàng Diệu Sư vừa uống một ngụm bia, bị câu hỏi làm cho sặc, ho sù sụ. Khó khăn lắm mới có thể bình thường lại, anh xoa đầu Đậu Đậu: “Con nghe ai nói thế?”
Đậu Đậu thấy ánh mắt của mọi người, nghĩ có chút chột dạ, không dám nói là Bạch Tiểu Sao, ngại ngùng xoắn ngón tay, quanh co nói dối.
Hoàng Diệu Sư nhìn xung quanh, thấy mọi người nhìn Bạch Tiểu Sao xấu hổ, trong lòng đã biết là ai nói, quay đầu nghiêm trang giải thích cho Đậu Đậu: “Chó động dục, là vì nó lười tắm, thế nên trên người mới có rận. Chó bị rận cắn nên người mới ngứa, mà nó lại không thể tự bắt rận thế nên mới cọ cọ để đỡ ngứa.”
“À, là như thế.” – Đậu Đậu gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, rồi lại nghiêng đầu suy nghĩ một lát, hỏi tiếp – “Như vậy nếu Đậu Đậu không tắm, trên người sẽ có rận, vậy sẽ thành Đậu Đậu động dục sao?”
Mọi người ngây người ra, rồi bật cười, cười không ngừng lại được.
Đậu Đậu không hiểu vì sao mọi người lại cười, tức giận nhìn xung quanh, sau đó nhìn bố mình.
Hoàng Diệu Sư vẫn nghiêm trang giải thích: “Chỉ có con chó có rận thì mới động dục, người có rận cũng sẽ ngứa cũng muốn gãi, nhưng không gọi là động dục. Nhưng mà Đậu Đậu sau này nhất định ngày nào cũng phải tắm, không nên để người có rận, sẽ rất ngứa ngáy.”
Đậu Đậu gật đầu: “Nhất định ngày nào con cũng tắm, như vậy sẽ không động dục.”
Hoàng Diệu Sư vừa bực mình vừa buồn cười, không thể làm gì khác là nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Đậu.
Bầu không khí rất thoải mái. Vu Hàng cũng cẩn thận, chỉ hỏi Hoàng Diệu Sư về công việc, sở thích, Hoàng Diệu Sư cũng đoán được ý của Vu Hàng, cũng không dấu giếm, khách khí trả lời, chỉ có chuyện mẹ của Đậu Đậu là vòng vo, nhưng vẫn không khiến cho mọi người mất tự nhiên.
Bạch Tiểu Sao thấy Hoàng Diệu Sư nói chuyện với mọi người rất ân cần, tâm trạng đột nhiên thấy khó chịu, chỉ ngồi bên cạnh uống rượu.
Bỗng nhiên, đồng hồ bên ngoài điểm vài tiếng, nhìn lại, đã là mười một giờ, Đậu Đậu đã ngủ trong lòng Hoàng Diệu Sư từ lúc nào rồi.
Bạch Tiểu Sao đứng lên, nói với Hoàng Diệu Sư: “Đã khuya rồi, Đậu Đậu cũng đã ngủ, tôi nghĩ cũng nên về thôi.”
Hoàng Diệu Sư nhìn Bạch Tiểu Sao cười nói: “Được.” – Rồi bế Đậu Đậu đứng dậy.
Mấy người bình thường đều phải nháo đến quá nửa đêm, hôm nay Bạch Tiểu Sao tự dưng về sớm, khiến cho ai cũng kinh ngạc.
Bạch Tiểu Sao cũng không để ý người khác nghĩ gì, mặc Hoàng Diệu Sư đang tạm biệt mọi người, rời đi.