Vẫy một chiếc taxi, hai người cùng ngồi vào, vì Đậu Đậu đang ngủ nên cũng không ai nói gì.
Bóng đêm tràn vào trong xe, che khuất hai người đang yên lặng. Bạch Tiểu Sao quay đầu nhìn Hoàng Diệu Sư, thấy anh đang nhìn phong cảnh hai bên đường, ánh đèn đường mờ nhạt hắt lên gương mặt anh, khiến cho làn da như ngọc.
“Xin lỗi.” – Hoàng Diệu Sư bỗng lên tiếng nói, quay đầu nhìn Bạch Tiểu Sao.
Bạch Tiểu Sao ngây người một chút, mới hỏi lại: “Vì cái gì?”
Hoàng Diệu Sư cười cười: “Xin lỗi, hôm nay tôi thất hẹn với cậu.”
Bạch Tiểu Sao lườm anh: “Còn có một giờ nữa là ngày hôm nay thành quá khứ rồi.”
“Cậu giận sao?” – Hoàng Diệu Sư nhíu mày – “Nhưng thực sự là công ty tôi có việc gấp.”
Bạch Tiểu Sao hanh nhẹ một tiếng, liếc mắt: “Có phải do anh thấy tôi hôn Lâm Hán Huy?”
Hoàng Diệu Sư giật mình, mở to mắt nhìn Bạch Tiểu Sao, sau đó rũ mắt xuống: “Cậu nhận ra?”
Khóe miệng Bạch Tiểu Sao nhếch lên: “Tôi không phải thằng ngốc, hơn nữa Đậu Đậu nhà anh ngày nào cũng khuyến khích tôi, có là đồ ngốc cũng nhận ra được.”
Tâm tư bị nhìn thấu khiến Hoàng Diệu Sư ngại ngùng quay đi, buồn rầu nhìn ngoài cửa sổ, một lát sau mới khẽ hỏi: “Đúng vậy thì thế nào?”
Bạch Tiểu Sao mỉm cười: “Tôi thì có thể thế nào? Sự thật là người lúc đó tâm tình không tốt là anh, không phải tôi.”
Đang nói chuyện, taxi đã đến dưới nhà, Hoàng Diệu Sư không nói gì, cũng không để ý đến Bạch Tiểu Sao, trả tiền, bồng Đậu Đậu lên nhà.
Bạch Tiểu Sao đi sau anh, trên môi là nụ cười, tâm tình lúc này giống như là trẻ con đùa dai vậy.
Hoàng Diệu Sư dừng lại trước cửa nhà mình, muốn lấy chìa khóa, nhưng vì phải bế Đậu Đậu nên có chút khó khăn, sợ đánh thức Đậu Đậu.
Đang không biết phải làm thế nào, Bạch Tiểu Sao nói: “Đưa cô bé cho tôi, anh mở cửa đi.”
Hoàng Diệu Sư ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Sao, rồi lại rũ mắt xuống: “Được.” – Nói xong liền đưa Đậu Đậu cho Bạch Tiểu Sao giữ, còn mình thì lấy chìa khóa mở cửa.
Hai người cùng đi vào nhà, đặt Đậu Đậu xuống giường, đắp chăn kỹ càng, tắt đèn mới rời khỏi phòng.
“Ngồi chơi một chút nhé.” – Hoàng Diệu Sư nói với Bạch Tiểu Sao – “Dù sao mai cậu cũng không phải đi làm.”
“Được.” – Bạch Tiểu Sao trả lời thẳng thắn, ngồi xuống salon ở phòng khách.
Hoàng Diệu Sư pha trà, Bạch Tiểu Sao ngồi trên ghế nhìn bóng lưng anh, dáng người cao to, động tác lúc nào cũng thấy tiêu sái.
Nhớ tới Bùi Y nói, lại thấy trong lòng có cảm xúc đang trào lên. Lâm Hán Huy cũng đã sắp đến thời kì chia tay, đúng lúc Hoàng Diệu Sư lại xuất hiện, đúng là thời cơ có một không hai.
Hoàng Diệu Sư mang ấm trà ra, hương vị trà phảng phất trong phòng, rót cho hai người hai chén, rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Tiểu Sao.
Hai người đều im lặng, bầu không khí có chút xấu hổ.
“Cậu…….Cậu đã sớm biết là tôi thích đàn ông?” – Hoàng Diệu Sư đánh gãy bầu không khí này, lên tiếng.
“Nhờ Đậu Đậu nhà anh.” – Bạch Tiểu Sao cười cười – “Nhóc con đó rất phiền phức.” – Uống một ngụm trà, rất thơm – “Nhưng mà nếu như anh không có thời gian chăm sóc cô bé, có lẽ nên thuê môt bảo mẫu thì tốt hơn.”
Hoàng Diệu Sư cười cười: “Đậu Đậu không muốn, tôi cũng không có biện pháp.” – Nói xong lại rót thêm trà cho Bạch Tiểu Sao.
Hơi nước từ chén trà bốc lên, đọng lại trên lông mi Hoàng Diệu Sư, khiến cho khuôn mặt anh càng có chút mê hoặc.
Bạch Tiểu Sao tiến lại gần anh, vươn người, ghé vào tai anh thì thầm: “Anh đúng là một ông bố tốt.”
Thanh âm khàn khàn, ngữ khí mị hoặc, Hoàng Diệu Sư quay đầu, gương mặt của Bạch Tiểu Sao đã kề sát, bỗng nhiên khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười.
“Không phải chỉ là bố tốt thôi đâu, các phương diện khác cũng rất tốt,……..cậu có muốn thử không?”