Từ sau lần gặp tiểu
mỹ nam Tiết Vân Phong ở nhà ăn của nhân viên, tôi không gặp lại cậu ta ở đó nữa. Theo Vương khải khai báo, trong cuộc sống, đứa trẻ này thích
nghiên cứu linh tinh, ghét chỗ đông người, cho nên cậu ta không đi đến
nhà ăn nhân viên cũng là bình thường. Bố của Vương Khải và bố của Tiết
Vân Phong đều là cổ đông của tập đoàn Nam Tinh, vậy thì hai người bọn họ chắc cũng là người quen, cho nên lời của Vương Khải có độ tin cậy rất
cao.
Từ khi tình cờ gặp trong nhà ăn kia, tôi chỉ gặp lại Tiết
Vân Phong một lần, đương nhiên không phải là trong nhà ăn nhân viên.
Chuyện là một buổi sáng nào đó, tôi lại thần kinh trúng gió dậy sớm năm
phút, sau đó đi làm, khi vào trong thang máy thì gặp tiểu mỹ nam này.
Cậu ta nhìn tôi, giống như nhìn một người xa lạ, mặt không chút biểu
cảm. Tôi thầm thở dài, xem ra Giang Ly làm công tác tư tưởng cho cậu ta
cũng rất đến nơi, đến chốn, như thế này tôi cũng yên tâm rồi…Dù gì mặt
không chút biểu cảm cũng tốt hơn nhiều biểu cảm lẫn lộn, thập cẩm, có
chút rối rắm như thế kia.
Tuy tôi thích anh chàng đẹp trai, nhưng tôi rất rõ có vài anh chàng đẹp trai không thể đến gần được, ví dụ như
Vương Khải, ví dụ như Tiết Vân Phong, lại ví dụ như Giang Ly. Sau đó,
tôi liền bi phẫn phát hiện, xung quanh tôi thực sự không hề thiếu các
anh chàng đẹp trai, cái thiếu chính là anh chàng đẹp, bình thường…
Bởi vì bọn họ đều không bình thường, cho nên sự việc không bình thường vẫn cứ xảy ra, ví dụ như tối hôm nay.
Kỳ nghỉ Quốc khánh là ngày tốt, tôi là người quen ở nhà cho nên cũng không chạy loạn đi đâu, con người Giang Ly này, thông thường ban ngày sẽ mất
dạng, tối mới chuẩn giờ về nhà ăn cơm.
Buổi tối hôm nay, tôi đang ngồi trong phòng khách lên mạng, đột nhiên, trên màn hình máy tính nhảy ra một cửa sổ màu đen, cửa sổ màu đen này, mọi người đều rất quen thuộc nhỉ?
Máy tính của tôi tuy là một Vạn niên thụ, không động gì đến thì co giật, nhưng vẫn ít khi có hành động mạnh mẽ thế này. Tôi cho rằng
đây chẳng qua chỉ là những lỗi nhỏ, kiểu như giả vờ chết mà bác Vạn niên thụ kia thường diễn, thế là nghiễm nhiên tắt đi. Sau đó sự việc không
ngờ được lại xảy ra.
Trên hộp thoại màu đen kia xuất hiện mấy chữ: Quan Tiểu Yến?
Lúc đó, tôi liền lơ mơ, đây là ở đâu ra? Máy tính Vạn niên thụ kia lại hét
ra tên của tôi? Thế là tôi hứng khởi gọi Giang Ly: “Giang Ly, mau đến
xem đi, máy tính của tôi là trí tuệ nhân tạo tiến tiến nhất trên thế
giới rồi…”
Giang Ly đi đến phía sau tôi, nhìn vào màn hình máy
tính của tôi một cái, sau đó nhìn tôi như nhìn kẻ đần độn, mặt không
biểu cảm nói: “Cô bị mộng du rồi.”
Được rồi, bởi vì tôi là kẻ ngu tin học cho nên với những chuyện như thế này không có chút kinh nghiệm
gì, cũng không ngờ rằng “hacker xâm nhập” lại thế này.
Lại bởi vì tôi là kẻ ngu tin học cho nên tôi rất sùng bái hacker, thế là lúc này
tôi ôm tâm trạng tôn kính và sợ hãi, run rẫy gõ lên một hàng chữ trên
cửa sổ màu đen kia: “Dám hỏi đại hiệp là cao nhân phương nào?”
Đối phương được thể trả lời: “Không ngờ máy tính của cô lại dễ dàng bị xâm
nhập như thế này, còn may tôi là một người có đạo đức, có nhân phẩm,
không tùy tiện động quá nhiều vào đồ của cô.”
Tôi có chút hoảng: “Vậy anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Đối phương: “Nhớ cô thôi, lẽ nào cô không nhớ tôi sao? Mấy hôm nay cô làm
sao cứ rúc ở trong nhà không ra ngoài vậy, chi bằng ngày mai chúng ta đi leo núi đi?”
Nói linh tinh, vớ vẩn mà lại dài dòng vô đối, phong cách nói chuyện này, trong số những người mà tôi quen biết, chỉ có một
mình Vương Khải thôi. Tôi định thần lại, trả lời: “Anh có phải là Vương
Khải không?”
Đối phương: “Đủng rồi! Tiểu Yến Yến, cô thật là càng ngày càng thông minh, thưởng cô một cái ôm!”
Tôi nén lửa giận trong lòng, trả lời: “Thật vô vị, phiền anh cút ra khỏi máy tính của tôi ngay.”
Vương Khải: “Được rồi, nhưng mà tôi đang ở trong máy tính của cô sửa đồ, xem
ra mấy ngày nay máy tính của cô không thể dùng được rồi…”
Tôi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?!”
Vương Khải: “Ngày mai đi leo núi cùng tôi nhé, leo núi về sẽ sửa cho cô.”
Tôi: “Anh bỉ ổi quá đó!”
Vương Khải: “Tiểu Yến, đừng như thế này, cô xem ông chồng không có năng lực X kia của cô không ở cùng cô, tôi có lòng tốt đưa cô ra ngoài chơi, cô
còn nói tôi như vậy.”
Câu “ông chồng không có năng lực X” kia
khiến cho Giang Ly nổi giận, anh ta kéo tôi ra, ngồi xuống trước máy
tính, lặng lẽ trả lời một câu: “Tôi là ông chồng không có năng lực X của cô ấy.”
Câu nói này rất quen thuộc…
Vương Khải bên kia rất lâu không thấy trả lời lại.
Sau đó những ngón tay dài nhỏ của Giang Ly nhảy múa trên bàn phím, gõ ra câu nói: “Hôm nay tôi sẽ không cưỡng X cậu.”
Giang Ly: “Tôi sẽ chỉ cưỡng X máy tính của cậu.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Giang Ly đã liền mở ra một khung cửa sổ đen
nữa, gõ bàn phím nhanh như bay. Sau đó trong khung cửa sổ đen kia nhảy
ra một chuổi những ký hiệu tôi nhìn không hiểu lắm.
Tôi rất muốn
giả vờ tạo ra bộ dạng hiểu biết, nhẫn nại nhìn. Đáng tiếc những ký hiệu
kia thực sự rất có công hiệu thôi miên, tôi vừa nhìn một lát liền không
trụ nổi nữa, đành ngáp dài, rời khỏi Giang Ly, đi vào bếp pha cà phê cho anh ta, coi như là báo đáp.
Giang Ly khởi động lại máy tính, sau đó nhận lấy cà phê, tiện miệng nói một câu: “Máy tính của cô nát quá!”
Tôi cho rằng anh ta thua Vương Khải rồi, vì vậy mượn cớ đổi cho máy tính,
thế là phản bác nói: “Kỹ thuật không bằng người ta thì thừa nhận đi,
liên quan gì đến máy tính của tôi chứ!” Tuy nó đích xác là một Vạn niên
thụ!
Giang Ly thoải mái dựa vào ghế nói: “Ngày mai làm cho tôi chút đồ ăn ngon nhé!”
Xí, đánh thua còn có mặt mũi đòi công?
Lúc này, máy tính đã khởi động lại xong, Giang Ly nhường chỗ ngồi lại cho
tôi: “Tiểu tử kia chỉ có thể cài đặt lại hệ thống thôi.”
Hai mắt tôi sáng như sao (đây tuyệt đối là các vì sao sừng bái) nhìn Giang Ly, cảm thán nói:
“Hóa ra anh là kỹ sư mạng, chẳng trách lợi hại như vậy.”
Giang Ly khuấy khuấy cốc cà phê, trả lời: “Trước đây là vậy.”
Tôi hiếu kỳ hỏi: “Vậy anh đổi nghề rồi à? Bây giờ anh làm gì?”
“Bây giờ chẳng làm gì cả!” Giang Ly vô cùng khoa trương trả lời, cúi đầu
nhìn cà phê trong cốc một cái, cau mày lại: “Nữa đêm rồi cô cho tôi
uống cà phê làm gì?
”
Choáng, vừa rồi tôi buồn ngủ quá, cho nên
liền nghĩ kiếm cho anh ta thứ đồ gì để xốc lại tinh thần. Nhưng mà thái
độ của tiểu tử này cũng thực tồi tệ, tốt xấu gì cũng nên nói tiếng cảm
ơn chứ!
Giang Ly không đợi tôi trả lời, bưng cốc cà phê lên uống
một ngụm, sau đó càng cau mày: “Mùi vị này thật kỳ quái, sau này cô đừng pha nữa.”
Này, lão nương lần đầu tiên pha thứ dở hơi này, được chưa nào!
Lúc sắp đi ngủ, tôi nhận được tin nhắn của Vương Khải, cả tin nhắn chỉ có một số chuỗi số tinh lực.
Thế là tôi huênh hoang, tôi đắc ý, tôi sảng khoái. Tôi cười híp mắt trả lời anh ta: “Anh thật sự là thụ mà, chẳng trách chỉ mấy lần giày vò mà đã
treo máy rồi.”
Vương Khải bỏ qua hình tượng lôi thôi dài dòng
thường ngày, cũng chẳng để ý đến tôi nữa. Tôi nghĩ, anh ta thực sự bị
tổn thương lòng tự trọng rồi…dù gì, bất luận thế nào, đây cũng là tự
mình chuốc lấy.
Tuy tôi không thích hành vi của Vương Khải nhưng
lời của anh ta cũng không phải là không có đạo lý, dù gì kỳ nghĩ Quốc
khánh một năm mới có một lần, cứ rúc ở trong nhà, thực sự buồn chán, thế là tôi quyết định ra ngoài chơi bời.
Một mình ra ngoài vô vị
quá, nếu cùng Giang Ly ra ngoài, có thể sẽ càng vô vị, huống hồ còn có
khả năng bị bắt nạt. Hạp Tử và bạn trai đang nóng bỏng, làm gì có hơi
sức mà để ý đến tôi. Vương Khải, con người này…bởi vì vừa mới ngược đãi
anh ta cho nên tôi cũng chẳng có mặt mũi đi tìm anh ta, huống hồ bây giờ anh ta chưa biết chừng đang ở cùng một mỹ nữ nào đó, kỳ nghỉ dài thế
này, làm sao anh ta có thể cam chịu một mình cô đơn.
Được rồi, vậy đi tìm mẹ tôi đi, khó khăn lắm mới được nghỉ, tôi cũng nên hiếu kính với bà.
Mẹ tôi cho rằng tôi lại cãi nhau với Giang Ly, tôi giải thích cả nữa ngày, bà mới tin, sau đó giả vờ không muốn cùng tôi đi ra khu sinh thái ở
ngoại thành nghỉ…Lão thái thái này vẫn thật là khó chịu.
Khu sinh thái rất tuyệt, bên trong phong cảnh rất đẹp, đồ ăn vô cùng hợp khẩu
vị, chủ yếu là do nguyên liệu ở đây rất ngon và tươi mới.
Mẹ tôi tuy tính cách điên điên khùng khùng nhưng lại có sở thích cực kỳ không
phù hợp với tính cách của bà – câu cá. Trước đây, tôi nghĩ mãi không
thông, bà thích làm gì không làm, vì sao lại cứ thích câu cá, đó là một
hoạt động yêu cầu tính nhẫn nại bậc nhất. Sau này, thường xuyên cùng bà
đi câu, tôi mới phát hiện ra, hóa ra bà đơn thuần chỉ coi câu cá là nói
chuyện. Có mấy lần, bà mải nói chuyện với tôi, cá cắn câu cũng mặc kệ,
cứ thế đến khi tôi nhắc nhở, bà mới từ từ nâng cần câu lên, lại gắn mồi
câu vào.
Tóm lại, với mẹ tôi, gọi là đi câu cá chẳng bằng gọi là đi cho cá ăn thì chính xác hơn.
Ngày thứ hai đến khu sinh thái, mẹ tôi liền tóm tôi đi câu cá cùng bà, tôi đành ngoan ngoãn tuân lệnh.
Mùa thu đến rồi, hôm nay không khí không tồi, tiết trời dễ chịu, hơn nữa
nước hồ trong xanh khiến lòng người ta vô cùng thư thái. Tôi đột nhiên
phát hiện thời tiết như thế này mà hoạt động một chút cũng thực sự không tồi, cứ buồn bã trong nhà sẽ phát ngấy.
Mẹ tôi ngồi trên một phiên đá lớn, mắc mồi, vung cần câu mấy cái, giống như bắt đầu câu cá.
Một lát sau, bà quay đầu nhìn tôi, dường như muốn nói gì nhưng lại có chút do dự.
Kỳ quái, mẹ tôi mà cũng có chuyện khó mở miệng ư? Tôi hiếu kỳ hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đi tiểu à?”
“Khụ, khụ…” Mẹ tôi không tự nhiên, ho khan hai tiếng. “Tiểu Yến, mẹ nói với con chuyện này.”
Tôi: “Chuyện gì vậy?”
Mẹ tôi nói: “Bố con mấy ngày trước đến tìm mẹ.”
Tôi cau mày: “Sau đó thì sao, mẹ có đánh ông ta đến mức bới đất tìm răng không?”
Mẹ tôi chán nản lắc đầu, nói: “Ông ấy dù gì cũng là bố con, con hà tất phải hận ông ấy như vậy.”
Tôi: “Mẹ không hận ông ấy sao?”
Mẹ tôi lại điên điên khùng khùng, thở dài nói: “Đều là chuyện đã qua rồi, mẹ sớm không còn hơi sức mà hận ông ta nữa.”
Tôi: “Nhưng ông ta phản bội, vứt bỏ mẹ.”
Mẹ tôi không trả lời, chỉ hỏi: “Vậy thì con hận Vu Tử Phi không?”
Vu Tử Phi? Nghe thấy tên anh ta, tôi có chút im lặng. Tôi không muồn gặp
anh ta, không muốn nhắc đến anh ta, nhưng mà, tôi hận anh ta không?
Mẹ tôi thấy vậy, lại nói: “Con xem, con cũng đã bỏ qua cho Vu tử Phi rồi,
trên thế giới này làm gì có yêu hận nhiều như vậy, sống tốt ngày tháng
của mình mới là đúng đắn.”
Tôi ngẩng đầu, nói: “Ai nói con bỏ qua? Con hận Vu Tử Phi, hận tất cả những người bỏ rơi con!”
Tay cầm cần câu của mẹ tôi hơi run một chút, bà nói: “Tiểu Yến à, con hơi
cực đoan. Con phải biết, một người hạnh phúc hay không, không liên quan
đến người khác đối xử với anh ta thế nào, mà là anh ta đối xử với thế
giới này thế nào.”
Tôi cúi đầu không nói.
Mẹ tôi lại nói: “Nha đầu ngốc, tha thứ cho người khác cũng chính là tha thứ cho chính mình đó.”