Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà

Chương 22

Kỳ nghĩ Quốc khánh trôi qua cũng không tồi, mẹ tôi sắp nhận giấy chứng nhận người cao tuổi nhưng lên núi xuống sông, tinh thần bà vẫn phấn chấn.

Đương nhiên có một sự kiện khiến tôi không thoải mái. Theo mẹ tôi báo cáo, người bố trên ý nghĩa sinh vật của tôi nói tìm bà là muốn nhân kỳ nghỉ, ăn bữa cơm cùng hai mẹ con tôi. Tôi hỏi mẹ có đồng ý không.

Mẹ tôi lắc đầu, bảo tôi: ông ấy đã là người xa lạ của bà rồi, chỉ là không biết tôi có đồng ý không.

Tôi cười nhạt, đương nhiên là không đồng ý!

Mẹ tôi thở dài, nói: “Sớm biết con sẽ thế này.”

Những ngày vui vẻ thường trôi nhanh, kỳ nghỉ của tôi kết thúc rồi, tôi cũng như phần lớn mọi người, nên đi làm thì đi làm, phải đi học thì đi học.

Ngày đi làm đầu tiên sau kỳ nghỉ, tôi đến công ty, tinh thần sảng khoái, cõ lẽ bởi vì đã lâu chưa đi làm, lần đầu tiên tôi biểu hiện tích cực một lần, dậy sớm hơn bình thường mấy phút. Vừa vào đến cửa lớn cảu công ty, liền nhìn thấy Lỹ Mẫn của phòng Kế hoạch. Mỗi một công ty đều có nhóm người như thế này, bọn họ tin tức nhanh nhạy, sức lực dư thừa và vô cùng có tinh thần đưa chuyện những chuyện có thể khiến cho thần kinh của người ta treo lên, tất cả đều trở thành nguồn chuyện của họ. Đương nhiên, những thứ ở trên coi là gia vị, chủ đề chủ lực của bọn họ thường sẽ xoay quanh những tin tức liên quan đến công ty, lớn có bé có, xấu có tốt có, chính thức có không chính thức cũng có, tất cả sẽ được nước bọt của bọn họ thấm ướt một lượt.

Lý Mẫn vừa hay chính là một người như thế này.

Tôi nhìn thấy Lý Mẫn, cười chào hỏi cô ta, rồi rời đi. Ai biết được ngôi sao đưa chuyện này không chỉ có miệng tốt, thân thủ cũng khá. Lý Mẫn mắt sáng tay nhanh, nhanh chóng đi đến bên cạnh tôi, thần bí nói: “Thư ký Quan, cô có biết không?” Đây coi như là câu mở đầu.

Tôi đành vểnh tai hỏi: “Cái gì?”

Thái độ cảu tôi cổ vũ mạnh mẽ Lý Mẫn, mắt cô ta sáng long lanh, nói: “Công ty chúng ta tuần này sẽ có một tổng quản lý thị trường mới đến, vô cùng đẹp trai!”

Ồ, đẹp trai à? Có lẽ bởi vì tôi gần đây chịu khổ bởi những anh chàng đẹp trai cho nên bây giờ cũng không có hứng thú lắm với đẹp trai. Sự thực chứng minh, phàm là quá đẹp trai, nếu không phải trăng hoa thì là đồng tính, chưa biết chừng còn có khuynh hướng bạo ngược!

Lý Mẫn thấy tôi chẳng quan tâm gì, cho rằng tôi không tin, liền thề thốt thành khẩn: “Tôi nói thật đó, vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy! Hơn nữa, anh ta không chỉ đẹp trai, mà khí chất cũng được, vừa nhìn thấy đã biết là một quân tử khiêm tốn.”

Đến quân tử khiêm tốn cũng đã nói ra rồi, Lý Mẫn này thực sự bị mê hoặc rồi, nhưng tôi hoài nghi vô cùng, khi nói câu này cô ta đang lấy Vương Khải ra so sánh…

Hai người đang nói chuyện, lúc này, tôi nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói: “Thư ký Quan, cô đến sớm vậy?”

Tôi quay đầu lại, Vương Khải đang cười đê tiện nhìn tôi. Ba ngày không gặp, anh ta không thay đổi chút nào. Tướng mạo vẫn xuất chúng như vậy, khí chất vẫn dung tục như vậy.

Lý Mẫn nhanh chóng trưng ra nụ cười mỉm, ngọt ngào gọi một tiếng: “Vương Phó tổng.”

Vương Khải gật đầu với Lý Mẫn, không quên tặng thêm một nụ cười mỉm rẻ tiền làm điện giật chết người. Loại cười mỉm này có một tên gọi, đó là mỉm cười kiểu quyến rũ. Tôi ở bẻn cạnh nhìn thấy, chẳng biết nói gì.

Đi ra khỏi thang máy, Vương Khải sánh vai bên tôi, cúi đầu nói đùa: “Thư ký Quan à, cô ghen sao?”

Tôi ngẩng đầu, cười hi hi, trả lời: “Vương Phó tổng, máy tính cài đặt lại thế nào rồi?”

Mặt Vương Khải lập tức biến sắc, phẫn uất nhìn tôi một cái, u oán nói: “Anh ta chẳng qua chỉ là biết tiểu xảo xâm nhập ngược lại, đây chỉ có thể coi là công năng phụ của một người làm chồng, cô cũng đừng quên, công năng chủ yếu của anh ta vẫn chưa qua cửa đó.”

Lại thế rồi! Tôi lừ mắt, chẳng buồn để ý đến anh ta.

Vương Khải chuyển một phần tư liệu cho tôi, nói: “Cái này cầm đến đưa cho giám đốc Thị trường, nhân tiện gọi tổng quản lý thị trường mới đến chỗ tôi một chút.”

Tuân lệnh! Tôi nhận lấy chỗ tư liệu, quay người đi ra cửa.

Nghe nói tổng quản lý thị trường mới đến tuần này là một anh chàng đẹp trai, được rồi, tuy gần đây tôi chẳng có cảm tình gì với những anh chàng đẹp trai nhưng cũng thực sự hiếu kỳ anh ta đẹp trai đến mức nào, mới có thể là “Dẹp trai chết đi được”, huống hồ còn có khí chất “quân tử khiêm tốn”.

Đến cửa phòng Thị trường, vẫn chưa kịp vào thì suýt chút nữa tôi đã ngã nhào. Có lẽ là do đi vội quá, chân vừa vấp, tôi đổ nhào vào cửa phòng Thị trường.

Trong tình huống bình thường, lúc này nên có một anh chàng đẹp trai từ trên trời rơi xuống, một tay đỡ tôi dậy, sau đó có lẽ chúng tôi sẽ gặp tiếng sét ai tình gì đó…Đương nhiên vì sự giáo huấn trước đây, tôi biết tình huống này mới là không bình thường nhất, cho nên cũng không hy vọng gì, chỉ ý thức tóm lấy tay nắm cửa, hy vọng không bị ngã nhào xuống đất.

Sau đó, kỳ tích xuất hiện. Chính vào lúc này, phòng Thị trường đột nhiên có người kéo cửa ra, tôi không thể không buông tay nắm cửa, đổ thẳng vào người kia.

Người kia thấy có một vật thể đột nhiên từ ngoài cửa nhào vào, vội vàng đón giữ.

Tôi đứng thẳng dậy, ngẩng đầu muốn nói một câu cảm ơn đối phương hoặc là một câu xin lỗi gì đó. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, tôi nhất thời chẳng nói nổi lời nào nữa.

Vu Tử Phi cúi đầu nhìn thấy tôi, rõ ràng cũng ngẩn ra.

Tôi chỉ cảm thấy từ dưới chân mình, một cảm giác tắc nghẹn bay lên, sau đó lan tỏa ra toàn thân, tiếp đó, trái tim tôi càng lúc càng chìm, sắp chạm đáy rồi.

Vu Tử Phi đỡ tôi, ngạc nhiên nhìn tôi, ấp úng gọi một tiếng: “Yến Yến?”

Tôi đẩy anh ta ra, miễn cưỡng đứng vững trước mặt anh ta, sau đó nói: “Xin lỗi.” Nói xong, tôi lách qua người anh ta đi vào trong.

Sau khi đưa tư liệu cho giám đốc phòng Thị trường, tôi nhân tiện nghe ngóng chỗ ông ta: “Tổng quán lý mới của phòng Thị trường họ gì vậy ạ?”

Giám đốc phòng Thị trường cười đáp: “Anh ta họ Vu, vừa mới đến đấy.” Nói xong, ông ta hướng nhìn ra cửa một cái, lại nói: “Chính là người ở cửa, anh ta chưa đi đâu.”

Trong lòng tôi lại run rẩy một chút. Sau khi nói cảm ơn với giám đốc phòng Thị trường, tôi ngẩng đầu cứng rắn đi đến, đứng trước mặt Vu Tử Phi vẫn đứng ở cửa, trơ ra như đá, cúi đầu nói: “Tổng quản lý Vu, Vương phó tổng bảo anh đến tìm anh ấy.”

Im lặng.

Tôi cho rằng Vu Tử Phi không thể hiểu lời tôi nói, đang muốn lặp lại một lượt, không ngờ anh ta lại lên tiếng.

Anh ta nhỏ giọng nói: “Yến Yến.”

“Tổng quản lý Vu, xin hãy gọi tôi là thư ký Quan.” Tôi nói xong, không dám nhìn anh ta, cúi đầu đi qua trước mặt anh ta.

Phán đoán qua tiếng bước chân, tôi biết Vu tử Phi đang đi theo tôi.

Tôi nghe nói, hồn phách của người có thể rời khỏi cơ thể, tôi nghĩ trạng thái của tôi hôm nay, cõ lẽ chính là như thế. Đó là cảm giác như thế nào nhỉ, hoảng hốt, thất thần, luôn cảm thấy đầu óc mình đầy nước đen, đần độn mất đi năng lực suy nghĩ, đến Vương Khải nói chuyện với tôi, tôi cũng không kéo hồn phách lại được.

“Thư ký Quan, cô làm sao vậy, sắc mặt khó coi thế?”

“Ờ.”

“Cơ thể khó chịu sao?”

“Ờ.”

“Tiểu Yến Yến, buổi trưa muốn ăn gì?”

“Ờ.”

“Hay là chúng ta ăn cơm tình nhân đi?”

“Ờ.”

“Tiểu Yến Yến, tối nay chúng ta thuê phòng nhé?”

“Ờ.”

“Quan Tiểu Yến, rốt cuộc có phải cô đang nói chuyện với tôi không vậy?”

Tiếng hét tức giận của Vương Khải khiến tinh thần tôi chấn động. Tôi chậm chạp ngước mắt lên nhìn anh ta, ngẩn ngơ hỏi: “Vương phó tổng, vừa rồi anh nói với tôi cái gì?”

Vương Khải lo lắng, cúi đầu nhìn tôi: “Tôi cho rằng cô trúng tà rồi.”

Tôi cúi đầu: “Ờ, tôi không có, chỉ là…có chút không thoải mái…”

Vương Khải kéo cổ tay của tôi, nói: “Đi nào, tôi đưa cô đi bệnh viện.”

Tôi vùng thoát khỏi tay của anh ta, lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, Vương Phó tổng, anh…có thể cho tôi nghỉ nữa ngày không?”

Vương Khải gật đầu: “Được chứ, tôi tiễn cô!”

“Không cần, thực sự không cần.” Tôi nói rồi, đi ra khỏi phòng làm việc của anh ta.

“Tiểu Yến!” Vương Khải đột nhiên gọi tôi từ phía sau, anh ta do dự một chút rồi nói:”Đừng quên đó, có khó khăn thì tìm lãnh đạo.

“Vâng, cảm ơn lãnh đạo.”

Tôi quay về nhà, mệt mọi dựa vào sofa, lúc này tôi đã cảm thấy sức lực toàn thân mình như bị rút sạch.

Vì sao lại gặp anh ta, thế giới rộng lớn thế này, vì sao lại là anh ta chứ? Cả đời này tôi không muốn gặp lại anh ta nữa, nhưng vì sao còn phải gặp lại anh ta chứ? Tôi rõ ràng đã quên anh ta rồi, nhưng vì sao vừa nhìn thấy anh ta đầu óc đã trống rỗng?

Vì sao anh ta lại gọi tôi là “Yến Yến?” Anh ta có tư cách gì chứ?

Tôi cảm thấy hơi lạnh, mùa thu đến rồi, trời quả nhiên chuyển lạnh rồi. Tôi nhìn ánh mặt trời của ngày thu chiếu xiên vào thảm trải sàn trong phòng khách, nhớ rất rõ, trong ngày thu ánh nắng rực rỡ đó, anh ta đứng trong ánh mặt trời, cười tủm tỉm gọi tôi “Yến Yến”

Nhưng bây giờ anh ta có tư cách gì chứ?

Đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Mệt quá rồi, phải nghỉ ngơi một chút nhỉ?

Thế là tôi ngã xuống sofa, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Mơ hồ có người mở cửa, đóng cửa, sau đó bước chân đến gần. Lúc này tôi bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, nhưng vẫn nhắm mắt nằm trên sofa không muốn dậy.

Giang Ly đi đến gần, cúi xuống nói: “Đồ ngốc nghếch này.”

Tôi mệt chẳng buồn để ý đến anh ta, tiếp tục nằm trên sofa nhắm mắt. Ngủ thật là tốt, ngủ rồi thì sẽ không cần đối mặt với những thứ linh tinh, hỗn độn kia nữa.

Lúc này, trên người tôi đột nhiên nặng hơn một chút, hóa ra là Giang Ly hiếm khi có lòng tốt, lấy áo ngoài đắp cho tôi.

Tôi dụi dụi mắt, ngồi dậy. Nhìn anh ta vẫn đứng trước sofa, liền nhỏ giọng nói một câu: “Anh về rồi.”

Giang Ly vừa thấy tôi tỉnh, lập tức bất mãn phê bình tôi: “Cô làm sao vậy, gọi điện thoại không nghe máy, về trước cũng không nói một tiếng, hại tôi mất công chạy một vòng.”

Tôi cúi đầu “ồ” một tiếng, nói: “Xin lỗi.”

Có lẽ thái độ của tôi khiến Giang Ly rất kinh ngạc, lúc này anh ta cũng quên quở trách tôi mà khom lưng, nâng khuôn mặt của tôi lên cẩn thận nhìn một chút, kinh ngạc nói: “Cô bị sao thế? Sao mà kinh hồn bạt vía vậy?”

Tôi cúi đầu, lạnh tanh nói: “Chẳng liên quan gì đến anh.”

Giang Ly đứng dậy, khoanh tay trước ngực nói: “Nói thật là có chút quan hệ đến tôi, cơm cô đã làm xong chưa?”

Tôi lắc lắc đầu, vừa mới tỉnh ngủ.

Giang Ly nhăn mày, tức giận: “Quan Tiểu Yến, cô quá đáng quá rồi.”

Tôi vừa mở miệng muốn nói, nước mắt lại chảy ra, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Bình Luận (0)
Comment