Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà

Chương 4

Mẹ tôi đón lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn, vừa lật vừa oán trách: “Đứa con gái này, sao mà tùy tiện lấy đăng ký kết hôn của người khác đi… nếu như con cũng có một cái chắc…” Nói đến đây, bà bỗng im bặt.

Tôi cúi đầu thật thấp, không dám nhìn bà.

Một giây, hai giây…

Bà lề mề không cho tôi chút phản ứng, tôi đành ngẩng đầu nhìn xem có phải bà bị người ta điểm huyệt rồi không, sao lại một chút âm thanh cũng không có.

Thần kinh của lão thái thái không so được với người trẻ, rốt cuộc vẫn chậm chạp hơn một chút. Khi tôi ngẩng đầu, nhìn thấy bà run rẩy cầm cuốn sổ đỏ kia, mỗi một tế bào trên cơ thể từ trên xuống dưới dường như đang run lẩy bẩy.

Bà ấy tốt xấu gì cũng là mẹ ruột của tôi, nên tôi vô cùng hiếu thuận, kéo tay bà, không khỏi lo lắng nói: “Mẹ, mẹ không cần phải vui mừng đến mức này chứ?”

Mẹ tôi cuối cùng cũng phản ứng lại, cầm cuốn sổ đỏ trực tiếp đập lên đầu tôi, ác độc quát: “Tao không phải là mẹ mày!”

Tôi cầm giấy chứng nhận kết hôn, nhào đến chỉ vào bức ảnh trong đó, tài cán nịnh bợ phát huy cực độ: “Mẹ, mẹ xem, đây là con gái mẹ, đây là con rể mẹ, không phải mẹ vẫn luôn mong gả được con đi sao?”

Mẹ gạt phăng tay tôi, nước mắt bỗng chốc chảy xuống. Tôi ở bên bà lâu như vậy, biết rõ nước mắt của bà, làm sao có thể nói khóc là khóc ngay chứ…

Lúc này, mẹ kéo vạt áo của tôi lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Nhưng mà con chẳng nói gì với mẹ, cũng chưa đưa nó đến chào hỏi, đã đi đăng ký kết hôn rồi. Mẹ có còn là mẹ của con không…?”

Tôi vỗ nhẹ vào lưng bà, an ủi: “Con làm thế này chẳng phải là muốn cho mẹ một bất ngờ sao?”

Năng lực tiếp nhận và năng lực thích ứng của mẹ tôi so với những người cùng tuổi trong cả cuộc đời của bà, coi như hơn mức bình thường. Bà lau nước mắt, cướp lại giấy chứng nhận kết hôn của tôi, nhìn ảnh Giang Ly một chút.

Sau đó, mẹ tôi đặt câu hỏi: “Cậu ta cao bao nhiêu? Làm gì? Lái xe gì? Có nhà không?”

Tôi nhìn mẹ, vô cùng nghiêm túc nói: “Mẹ, xem ra Hạp Tử mới là con gái ruột của mẹ nhỉ?” Câu hỏi của họ gần giống nhau!

Bà đập vào đầu tôi, không kiên nhẫn nói: “Con nói linh tinh gì vậy, mau trả lời mẹ!”

Tôi đành đem những lời lúc nãy đã nói qua với Hạp Tử, nói lại với mẹ tôi.

Mẹ tôi xem xét kỹ khuôn mặt đẹp trai của Giang Ly, tự nói với mình: “Không phải một tên lừa đảo chứ?”

Thiện tai, Hạp Tử nhất định là con gái ruột của bà!!!

Tôi kìm lại sự kích động, kéo vạt áo bà, làm nũng nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, cứ coi như bị lừa, cũng là con lừa anh ta.” (Nhìn vào nhan sắc cũng đủ biết, lau mồ hôi.)

Mẹ tôi cũng gật đầu, biểu thị đồng ý với quan điểm của tôi: “Cũng đúng. Nhưng điều kiện của cậu ta tốt như vậy, làm sao lại để ý đến con nhỉ?”

Tôi: “…”

Tôi: “Mẹ, chúng ta đi làm giám định huyết thống đi!”

Mẹ tôi rõ ràng đang suy nghĩ, không nghe thấy đề nghị vô cùng có tính kiến thiết này của tôi. Bà xoa xoa tờ đăng ký kết hôn của tôi, ngữ khí bay bổng: “Con gái à, sao mà mẹ vẫn cảm thấy không thể tiếp nhận được?”

Tôi nghịch tay mẹ, hỏi: “Lại sao vậy? Con chọn cho mẹ một người con rể tốt như thế này, còn không hài lòng sao?”

“Không phải!” Giọng của lão thái thái rất hoảng hốt. “Mẹ chỉ cảm thấy, việc này sao có thể nhảy cóc như thế này chứ?”

“Mẹ, mẹ xem, tình cảm thực sự có thể bồi đắp được, những người đàn ông có tiền, độc thân chẳng phải có đầy đường, khó khăn lắm chúng ta mới tóm được một người, chẳng phải cần nhanh chóng xuống tay giành thế mạnh trước sao? Lẽ nào đợi bọn yêu ma quỷ quái khác đến cướp anh ta đi, đến lúc đó chúng ta đến canh cũng chẳng có mà húp!” Tôi giải thích cho lão thái thái một cách rất sinh động.

Mẹ tôi yếu ớt nói: “Mẹ không ngờ, con có thể giác ngộ như thế này.”

Tôi: “Cái đó, khụ khụ, he he he he…”

Mẹ tôi bỏ qua điều không nói lên lời của tôi, rồi tự nói với mình: “Nhưng mà, con rể bảo bối của mẹ làm sao mà lại bị con nói thành một nồi canh xương sườn chứ?”

Con rể, bảo bối, của mẹ?

Bởi sự kích thích của một tờ giấy chứng nhận kết hôn nhỏ bé, đêm đó mẹ tôi mất ngủ. Hậu quả của việc bà mất ngủ chính là, con gái bà bị nướng thành bánh quy, lật bên nọ đảo bên kia, muốn ngủ cũng chẳng ngủ được. Lão thái thái cứ hỏi tình hình của Giang Ly, mỗi câu ít nhất được lặp lại mười lần, tôi bị làm phiền đến mức bực mình, huống hồ tôi với anh ta mới chỉ gặp nhau hai lần, chuyện liên quan đến anh ta làm sao có thể biết nhiều như vậy. Tôi tức giận thực sự, muốn ôm chăn quay về phòng mình, nhưng mà… nhưng mà tôi không dám, ở trên đã nói rồi, tôi không dám ngủ một mình. Thiện tai, thật ức hiếp người ta quá!

Cuối cùng, tôi cũng luyện thành đại pháp vô địch ngủ, trong sự lắc qua lắc của mẹ, tôi vẫn có thể mơ mơ hồ hồ ngủ mất. Tôi nghĩ, nếu như lúc này có động đất, tôi chắc chắn bị chôn rồi. Sau này mẹ tôi nói: “Có mẹ con ở đây, làm sao có thể để cho con gái mẹ bị chôn.” Tôi vừa nghe thấy câu nói này, lập tức cảm động chết đi được, cơn tức giận cũng như khói tan mây tản hết. Nhìn đi, mẹ tôi chính là như vậy, lúc nào cũng khiến tôi yêu không được, hận không xong.

Bởi vì sự ồn ào của lão thái thái nào đó, buổi sáng tôi ngủ đến mười giờ mới dậy. Vừa ngủ dậy đã nhìn thấy tờ giấy mẹ tôi để lại, bà nói hôm nay đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng, muốn về nhà muộn một chút. Cũng không biết tập thể dục cái gì mà bà đi cả buổi sáng mới về, hết nói luôn.

Tôi ở trong nhà tìm chút đồ ăn, lão thái thái kia vẫn còn có lương tâm, bớt đồ ăn sáng cho tôi, tôi chẳng thấy ngon miệng, chỉ ăn hai miếng rồi đến phòng khách lấy điện thoại lên xem.

Do ngủ cùng phòng với mẹ, sợ cơ thể, xương cốt của lão thái thái đó không chịu được, buổi tối tôi thường để điện thoại ở chế độ im lặng rồi vứt ở phòng khách, dù sao buổi tối cũng chẳng có việc gì quan trọng, có việc quan trọng thì cũng chẳng đến lượt tôi.

Có mấy cuộc gọi nhỡ, tôi mở ra xem, đều là của Giang Ly, từ sáu giờ sáng đến hơn chín giờ, không biết anh ta có chuyện gì. Tôi lại mở tin nhắn, lúc này mới hiểu ra.

Giang Ly: “Không tiện nghe điện thoại sao?”

Giang Ly: “Máy bay của bố mẹ tôi mười một giờ hôm nay đến thành phố B, cô có thể đến không?”

Tên tiểu tử này thật hiếu thuận, nhanh chóng đưa con dâu đi gặp mẹ. Cũng không biết mẹ anh ta, nếu biết được cô con dâu này thực ra chỉ là hữu danh vô thực, không biết có cho anh ta, hoặc là tôi một cái tát không.

Tôi nhìn đồng hồ, đã mười giờ ba mươi rồi, bây giờ cũng chẳng kịp ra sân bay, trừ phi tôi là siêu nhân hoặc Doraemon, đáng tiếc tôi chẳng phải hai loại này. Tôi tìm số của Giang Ly, muốn gọi cho anh ta, e không tiện lắm. Gọi điện thoại nói cái gì, nói thật là tôi ngủ nướng? Vậy nếu như anh ta rất nghe lời, nói lại y hệt cho mẹ anh ta thì cô con dâu này còn chưa gặp mặt đã khiến mẹ chồng ghét, không tốt chút nào. Tôi không quan tâm Giang Ly có ghét tôi không, nhưng tôi biết, nếu mẹ anh ta ghét tôi thì ngày tháng tới của tôi xem ra chẳng dễ sống rồi.

Thế là tôi do dự, xấu hổ, sợ hãi gửi tin nhắn cho anh ta: “Anh hãy nói với mẹ anh, tôi cứ đòi đi, anh sống chết không cho tôi đi.”

Một lát sau, Giang Ly trả lời: “Cô thật tốt.”

Tôi muốn trả lời anh ta: “Quá khen, quá khen” hoặc “Thường thôi, thường thôi” nhưng lại cân nhắc, như thế thực sự rất mất tự nhiên, nên không để ý đến anh ta nữa.

Tôi vứt điện thoại lên sofa, lấy chìa khóa, đi tìm Hạp Tử. Hạp Tử rất hay lo xa, luôn sợ mình đột nhiên mắc bệnh cấp tính gì đó, mà cô ấy lại sống một mình, chết trong nhà không có ai biết thì phải làm thế nào. Cho nên cô ấy để một chiếc chìa khóa ở nhà tôi, bảo tôi có việc gì hay không cũng đều phải đi thăm cô ấy, xem cô ấy còn sống hay chết.

Tối qua Hạp Tử thực sự uống nhiều quá (đương nhiên tôi uống cũng rất nhiều, nhưng tôi ngàn chén cũng không say, hi hi ha ha), tôi nghĩ hôm nay cô ấy chắc chắn không đi làm nổi, cho nên tra khóa lẻn vào nhà. Khi tôi đi vào, Hạp Tử đang nằm trên giường rên rỉ: “Tiểu Quan chết tiệt, không đến thăm mình!”

Tôi đi đến, lôi chăn của cô ấy ra, cười nhăn nhở: “Quỷ xứ, chẳng phải mình đến rồi sao?”

Hạp Tử lườm tôi một cái, bực tức nói không ra hơi: “Toàn thân mình khó chịu, cậu phải hầu hạ mình.”

Tôi rót cho cô ấy một cốc nước nóng, lại chạy về nhà, bưng bữa sáng tôi và mẹ tôi đã dùng qua, sau khi hâm nóng, bày ra trước mặt cô ấy. Cô ấy ra hiệu đạt tiêu chuẩn với tôi, sau đó mới ăn một cách thích thú.

Tôi một tay chống cằm, không thể không do dự hỏi: “Hạp Tử, cậu chà đạp công việc của cậu như vậy sẽ không bị đuổi việc chứ?”

Hạp Tử nhìn tôi, thản nhiên nói: “Anh ta dám!”

Sếp bộ phận của Hạp Tử là bạn trai của cô ấy, trừ phi cô ấy đắc tội với sếp của sếp bộ phận, nếu không, khả năng bị đuổi việc cũng là gần với mức số không. Nhưng mà bạn cũng đừng nghĩ nhiều, Hạp Tử thực sự không phải là loại người bị ảnh hưởng bởi quy tắc ngầm, cô ấy câu được người bạn trai kia trước, sau đó anh ta mới làm sếp bộ phận. Đương nhiên Hạp Tử trong công ty không hề kiêu ngạo vì có chỗ dựa, cô ấy hành xử rất khuôn phép, chỉ thỉnh thoảng phạm chút lỗi lầm nhỏ có thể tha thứ.

Tôi lại tìm chuyện để nói: “Vậy khi nào cậu kết hôn?”

Tôi cảm thấy mình thế này là đang giúp Hạp Tử sáng tạo ra cơ hội để khinh bỉ bản thân tôi, quả nhiên Hạp Tử nhìn tôi một cái, khinh thường nói: “Cũng như cậu ư? Bị sốt nên chẳng để ý đến cái gì.”

Tôi cười ngốc nghếch. Tôi nhớ khi học trung học, giáo viên chính trị và giáo viên ngữ văn đều thích nhắc tới câu này: “Nắm bắt cơ hội, nghênh đón thách thức.” Bây giờ thấy có cơ hội, tôi liền nắm lấy, hơn nữa, đến thách thức tôi cũng không cần nghênh đón, đây là kết cục hoàn mỹ biết bao. Đương nhiên sau này tôi phát hiện ra tôi thực sự sai rồi, nói cái gì mà “không cần nghênh đón thách thức”. Giang Ly, con người này, vốn dĩ chính là một thách thức!

Khi Hạp Tử bắt đầu nói chuyện có chút thừa lời, tôi dỗ cho cô ấy bình tâm vui vẻ, đến cơm trưa cũng không ăn đã ngủ rồi. Tối qua, cô ấy uống nhiều quá, hôm nay nên ngủ ngon một chút, tôi cũng không làm phiền, lặng lẽ ra khỏi nhà cô ấy, trở về nhà mình.

Đã gần mười hai giờ, tôi nghĩ mẹ tôi chắc về rồi. Con người tôi đây chẳng có gì xuất sắc, xử nữ già với bộ vi xử lý Pentium 3, còn phải sống dựa vào mẹ. Chủ yếu không phải là tôi lười, mà là cơm tôi làm không vừa mắt mẹ tôi, đương nhiên càng không thể lọt được vào miệng bà ấy. Thực ra, tôi vẫn luôn cảm thấy, cơm tôi làm cũng không khó ăn đến vậy, ít nhất tôi cũng có cảm giác không tồi, nhưng ai bảo mẹ tôi kén ăn chứ.
Bình Luận (0)
Comment