Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà

Chương 5

Mẹ tôi quả nhiên đã về nhà rồi, bà đang ở trong bếp làm cơm, vừa nhìn thấy tôi, câu nói đầu tiên chính là: “Con không ở cùng Giang Ly à?”

Tôi toát mồ hôi: “Làm sao có thể suốt ngày dính lấy nhau, phải duy trì chút cảm giác tươi mới.” Ai muốn ở cùng anh ta chứ!

Mẹ tôi sắc bén bóc mẽ tôi: “Hai đứa các con đã đủ tươi mới lắm rồi, hôm qua vừa mới quen biết nhau cơ mà.”

Tôi vừa giúp mẹ bóc hành vừa nói: “Không sao, dù gì sau khi kết hôn có thể ngày ngày ở cùng nhau.” Sau khi kết hôn cũng không có hơi sức để để ý đến anh ta!… Đây mới là tiếng lòng của tôi.

Mẹ tôi nhận lấy củ hành, mặt đầy vẻ xin lỗi, nói: “Mẹ tưởng con ở cùng cậu ấy, cho nên chỉ làm cơm cho một người.”

Tôi: “…”

Mẹ tôi không thích ăn cơm canh thừa, cũng không thích lãng phí, cho nên khi làm cơm, luôn căn cứ theo số lượng miệng ăn để làm, trừ phi có tình huống đặc biệt, ví dụ số lượng miệng ăn không rõ ràng, đương nhiên tình huống đó vô cùng hiếm gặp.

Lúc này, tôi thực sự muốn hất bàn tức giận, giương gậy tre nổi dậy, Tiếu Khởi Linh (tên mẹ tôi), mẹ đẻ của tôi, vội vàng muốn tống tôi ra khỏi cửa như thế này sao?

Mẹ tôi coi khinh, không để tâm đến sự phẫn nộ của tôi, sau đó lấy ra một ít mì, bắt đầu thái rau. Tuy tôi cao hơn bà ấy nửa cái đầu nhưng khí thế của bà còn cao hơn tôi một cái đầu.

Tôi cảm thấy Thượng Đế sáng tạo ra tôi chính là làm đối tượng để người khác khinh bỉ, dùng để thỏa mãn lòng tự tôn đố kỵ của bọn họ. Chồng tương lai của tôi khinh thường tôi, bạn bè của tôi khinh thường tôi, mẹ đẻ cũng khinh thường tôi!… Liên Hợp Quốc có phải là nên cân nhắc phát tặng cho tôi một giải thưởng cống hiến đặc biệt không nhỉ?

Tôi cúi đầu đi ra phòng khách, ngồi xuống sofa xem ti vi. Nhìn chiếc điện thoại bên cạnh, tôi cầm lên xem xem có ai nhớ đến tôi không.

Rất tốt, có những mấy cuộc gọi nhỡ, tôi mở máy ra nhìn, thiện tai, tên tiểu tử này vẫn là âm hồn bất tán.

Lại là Giang Ly.

Tôi kiểm tra tin nhắn, chỉ có một mẩu tin, cũng là của Giang Ly: “Cô rốt cuộc đang làm gì?”

Tôi cảm thấy chột dạ, không dám gọi điện lại cho anh ta, nên đành gửi tin nhắn, nhân tiện mặt dày, trị người ta trước: “Vì sao anh cứ nhân lúc tôi không có mặt mà xuống tay với chiếc điện thoại của tôi thế?”

Rất nhanh, anh ta trả lời tôi một chuỗi số tỉnh lược.

Tôi chột dạ: “Có gì thì mau nói đi, tôi rất bận.”

Giang Ly: “Không tiện nhận điện thoại à?”

Tôi do dự tính toán một chút, xem ra tôi với anh ta nói chuyện chắc không quá một tệ, thế là tôi hào phóng gọi cho anh ta.

Mới tút một tiếng, Giang Ly bên kia đã nghe máy.

Tôi: “Không phải anh nhớ tôi, muốn nghe giọng nói của tôi đấy chứ?” Dù gì anh ta là gay, trêu đùa một chút cũng chẳng sao.

Giang Ly: “Cô cũng giàu trí tưởng tượng đấy… Sắp xếp thời gian đưa người nhà cô cùng với người nhà tôi ăn chung bữa cơm nhé!”

Có lẽ vì được anh ta khen ngợi mà đắc ý quá mức, trong đầu tôi nhất thời chập mạch, ngốc nghếch hỏi: “Vậy còn anh?” Nói ra rồi, tôi liền phản ứng lại, trong chốc lát vô cùng hối hận, vừa muốn mở miệng nói chút gì đó có hàm lượng cao để cứu vãn thì Giang Ly đã lên tiếng.

Anh ta nói: “Không ngờ tôi lấy được một cô vợ ngốc.”

Anh ta còn nói: “Phiền cô trước mặt bố mẹ tôi giữ cho tôi chút thể diện, đừng để bọn họ hoài nghi về thẩm mỹ của tôi.”

Tôi nổi giận, nói châm chọc, cạnh khóe: “Xin lỗi, hàng đã bán rồi, không nhận trả lại.”

Anh ta thong thả nói: “Không muốn trả, bởi vì căn bản không muốn dùng.”

Tôi cũng trấn tĩnh, dù gì nghe nói gay thường không muốn gặp con gái, bị anh ta khinh bỉ một chút cũng là bình thường. Thế là tôi nhắc nhở anh ta: “Vậy khi người khác dùng, anh cũng đừng quan tâm.” Trong trường hợp trên trời rơi xuống trúng đầu tôi một mỹ nam có khuynh hướng tâm lý bình thường, tôi cũng không thần kinh mà không tận dụng.

Anh ta có vẻ không muốn thảo luận vấn đề này với tôi nhiều quá, liền quay lại nói vấn đề chính: “Vậy thì, phía cô khi nào thì thuận tiện? Tối nay thế nào?”

“Anh đợi một chút.” Tôi bịt điện thoại, hướng vào phía bếp nói: “Mẹ, bữa cơm tối nay có người mời, có đi không?”

Tiếng nói của mẹ tôi kèm theo tiếng xào rau xèo xèo truyền đến: “Ăn ngon thì mẹ đi!”

Thế là tôi lại lần nữa nâng điện thoại lên bên tai, nói với Giang Ly: “Đồng ý, thời gian địa điểm anh quyết định nhé, mẹ tôi không thích đồ ăn Tây, cái khác thì tùy ý, quan trọng là tay nghề nấu nướng của đầu bếp đó phải giỏi, mẹ tôi rất kén ăn.”

Giang Ly “ừ” một tiếng rồi ngắt máy. Hai người nói chuyện xong, đến câu tạm biệt cũng không có.

Tôi nghĩ buổi tối Hạp Tử chắc chắn ở cùng bạn trai, vì vậy không cần tôi phải lo, nên yên tâm cùng mẹ ra ngoài ăn tiệc.

Địa điểm cách nhà tôi không xa, là một quán ăn Trung Quốc mẹ tôi thường ca ngợi, thực ra bà mới đến đấy một lần. Cũng vì như vậy, mẹ tôi còn chưa gặp Giang Ly, đã nở nụ cười mỉm, rõ ràng rất hài lòng. Tôi ở bên cạnh gắng sức nhắc nhở bà: “Mẹ, tự nhiên một chút.”

Bố mẹ Giang Ly trẻ hơn so với tưởng tượng của tôi. Vừa nhìn thấy bố mẹ anh ta, trong lòng tôi liền hiểu ra, chẳng trách Giang Ly lại đẹp trai như vậy, tuyệt đối do gen di truyền! Mẹ anh ta thực sự là một đại mỹ nhân, tuy đã lớn tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự thướt tha, nền nã của bà khi còn trẻ, đặc biệt là làn da, được chăm sóc thật tốt. Bố anh ta cũng rất đẹp trai, hơn nữa toàn thân toát ra vẻ thận trọng vững vàng và thông minh, thăng trầm chỉ những người đàn ông có tuổi chín chắn mới có.

Sau khi mọi người hỏi han lẫn nhau xong, mẹ tôi kéo tay mẹ anh ta, hỏi bà chăm sóc da như thế nào.

Mẹ của Giang Ly tuy tương đối tinh tế và trang nghiêm, nhưng mà phụ nữ trong thiên hạ làm gì có ai không yêu cái đẹp, huống hồ là một người phụ nữ đẹp như thế này, vì vậy trên khuôn mặt bà lộ ra vẻ thích thú, thân thiết, cùng mẹ tôi trao đổi kinh nghiệm làm đẹp.

Vốn dĩ thân làm con gái, tôi cũng nên gia nhập vào phe cánh làm đẹp, nhưng cân nhắc có lẽ như thế sẽ đối xử lạnh nhạt với bố Giang Ly, ừm ừm, tôi luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện, cho nên lễ phép nói chuyện với Giang bá phụ.

Rất không may là do sự hòa trộn của mẹ tôi (tôi kiên định cho rằng bởi vì sự hòa trộn của bà ấy mới hình thành hai phe cánh rõ ràng thế này) mà Giang Ly bị ghẻ lạnh.

Giang bá phụ là một người rất giỏi nói chuyện, hơn nữa còn hòa nhã, thích cười, khi cười rất hiền từ, tóm lại, hơn con trai nhiều.

Thông qua cuộc nói chuyện, tôi biết được, hóa ra bố mẹ Giang Ly đều là giáo viên cấp ba nghỉ hưu, bố dạy toán, mẹ dạy ngữ văn. Nhớ khi thi tốt nghiệp cấp ba, môn toán của tôi hơn ngữ văn năm mươi điểm, lúc đó viết bài văn tám trăm chữ còn khổ sở hơn là bị táo bón, bây giờ cứ nhìn thấy giáo viên ngữ văn là tôi liền dựng tóc gáy. Mặc dù giáo viên ngữ văn trước mặt này là một mỹ nữ hòa nhã, còn là mẹ chồng tôi, nhưng tôi… sự hủy hoại mà kỳ thi tốt nghiệp trung học mang đến cho tôi là không thể đảo ngược được, cho nên tôi cũng không hy vọng gì. Vì vậy, khi mẹ Giang Ly nhìn tôi, tôi liền cười với bà, không nói gì, nụ cười đông cứng trên môi.

Giang Ly ngồi bên cạnh tôi, anh ta đột nhiên sán đến bên tai, lén lút nói: “Có phải là cô đố kỵ với sự xinh đẹp của mẹ tôi không?”

Tôi gắp một miếng ớt đỏ đặt vào bát của anh ta, nghiêng đầu, ghé sát qua tai anh ta, tiện thể giải thích: “Tôi có chứng sợ hãi môn ngữ văn.”

Anh ta cúi xuống cười, vừa nhìn đã thấy rất giả tạo, xem ra là cố ý giả vờ thân mật với tôi trước mặt bố mẹ anh ta, tôi không nói, tiểu tử này cũng coi là có chút thiện chí.

Tôi ngẩng lên, muốn nói một chút chuyện linh tinh của Giang Ly khi nhỏ với Giang bá phụ để sau này dùng khi đấu khẩu, liền nhìn thấy ba vị trưởng bối kia đều im lặng, mờ ám nhìn tôi và Giang Ly. Rất rõ ràng, hành động thân mật vừa rồi của Giang Ly khiến bọn họ để ý.

Tuy da mặt tôi dày, nhưng tốt xấu gì vẫn là một xử nữ già, thế nên mặt liền đỏ lên, gắp một miếng bí đặt vào trong bát của mỹ nữ giáo viên ngữ văn, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi bay: “Bác gái, ăn rau đi, thứ này tốt cho nhan sắc.” Nói xong, tôi lại gắp một miếng mướp đắng đặt vào trong bát của bác Giang già đẹp trai, mỉm cười với ông: “Bác trai, ăn rau, ăn rau, mướp đắng giải độc.” Người già mà, bình thường đều cần giải độc.

Đến mẹ tôi thì tôi không gắp nữa, bà nhìn đũa của tôi, đợi tôi gắp đồ ăn cho bà, tôi đặc biệt muốn gắp miếng xương kia cho bà, nhưng lại sợ bà sẽ xử lý tôi ngay tại trận, thế là bỏ qua ánh mắt của bà, vùi đầu ăn cơm.

Giang Ly gắp một miếng thịt bò đặt vào trong bát của mẹ tôi, ngữ khí vừa ấm áp, vừa lễ phép: “Dì à, dì nếm thử miếng thịt này xem hầm thế nào.”

Mẹ tôi lập tức cười híp mắt, bỏ miếng thịt vào trong miệng, nhai một chút, gật đầu nói: “Rất ngon, ngon hơn nhiều so với dì hầm.”

Tôi nghĩ thực ra bà muốn nói: “Nếu đem ra so sánh với tôi thì cũng bằng nhau thôi”, chỉ là ở trước mặt người nhà con rể, bà không tiện tự đề cao mình.

Thế là Giang Ly nịnh bợ nói ra chân tướng trong lời nói của bà: “Chắc chắn là không thể so sánh với dì hầm được, Tiểu Yến còn khen tài nghệ nấu nướng của dì trước mặt con đó!”

Mẹ tôi nhất thời vui như một đóa hoa loa kèn rạng rỡ, nhìn tôi một cái vẻ khen thưởng: “Tiểu Yến nói lung tung đó mà.”

Lau mồ hôi, con con con… con chẳng qua chỉ nói, mẹ… tương… đối… kén… ăn…

Giang Ly lại nói: “Dì à, bao nhiêu năm nay, Tiểu Yến khiến dì rất lo lắng phải không?” Nói rồi, anh ta còn không quên dùng ánh mắt yêu chiều lướt qua tôi một cái, đánh lừa sự nghe nhìn của tất cả mọi người.

Mẹ tôi vừa nhắc đến cái này, liền nổi hứng, sở trường của bà không phải là làm cơm, mà là bóc mẽ tôi!

Lần này tôi thực sự không biết phải nói gì.

May mà mẹ tôi vẫn chưa hồ đồ quá mức, xem ra là sợ gia đình Giang Ly ghét bỏ tôi mà hủy hôn. Cho nên bà chỉ nói vài ba chuyện tương đối có tính tiêu biểu lại không khiến cho tôi quá mất hình tượng, nhưng mà như thế này coi như mọi người có thể tìm được tiếng nói chung rồi, ba người lớn đó háo hức tiết lộ những mặt không hài lòng nhưng lại tương đối đáng yêu của con mình, đương nhiên, sự kiện mất mặt nhất chắc chắn sẽ không nói, họ chẳng phải là đồ ngốc.

Thế là thế cục trên bàn ăn đã thay đổi, tôi và Giang Ly bị ghẻ lạnh.

Tôi cảm thấy Giang Ly thật lợi hại, anh ta là người dường như khống chế toàn bộ cục diện, nói dăm ba câu đã có thể thay đổi phương hướng của mọi người. Không biết khi anh ta làm việc có phải cũng như vậy không, nếu đúng như vậy, chiếc BMW của anh ta chắc không phải là đi thuê nhỉ?

Tôi đang suy nghĩ lung tung, Giang Ly đột nhiên ghé sát tai tôi hỏi: “Bố cô đâu?”

Tôi phát hiện anh ta muốn nói gì đó với tôi đều thầm thì không để cho người khác nghe thấy, chẳng trách luôn khiến dáng vẻ đó như đang nói những lời tán tỉnh ngọt ngào, tuy tôi không thích, nhưng vẫn cần phải tiếp nhận.

Thế là tôi ghé sát tai anh ta, nói nhỏ: “Nói cho anh một bí mật.”

Giang Ly “ừ” một tiếng, chờ đợi.

Tôi: “Thực ra mẹ tôi giống như mẹ chúa Giêsu, không cần đàn ông cũng có thể mang thai.” Tôi cảm thấy có vài chuyện, chỉ có thể muốn nói thì nói, người ta không muốn nói, tốt nhất anh đừng hỏi, ví dụ như chuyện của bố tôi.

Giang Ly ban tặng một ánh mắt hiểu biết, kề sát tai tôi, thấp giọng nói: “Tôi phải báo cáo kết quả công tác.”

Tôi nhất thời hiểu ra, hôm nay bố tôi không đến, xem ra khi quay về bố mẹ Giang Ly chắc chắn sẽ hỏi Giang Ly, bố của Quan Tiểu Yến sao lại không đến? Tôi dù gì đã là vợ của Giang Ly rồi, anh ta không thể nào không biết chuyện này nhỉ? Không thể nào đến khi đó, anh ta trả lời một câu: “Mẹ đợi một chút, con đi hỏi xem”, như thế cho dù chúng tôi không hở ra, chuyện hôn nhân của chúng tôi cũng sẽ bị nghi ngờ, thậm chí bố mẹ anh ta còn cảm thấy tôi không tin tưởng con trai họ, người con dâu thế này, xem ra họ cũng chẳng dám mong.

Quả nhiên vẫn là Giang Ly nghĩ chu đáo hơn tôi, tôi hiểu ra, sán đến nói: “Ly hôn, khi tôi học lớp mười một đã ly dị rồi.”

Vì để diễn kịch cho toàn vẹn, Giang Ly nghe tôi nói xong, thân mật vỗ vỗ vào đầu tôi, hai người không nói gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment