Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 212

Lưỡng Liên Kích, đã lâu không dùng Lưỡng Liên Kích.

Dựa vào thần lực của Phong Ma Thánh Chú mà Cửu Vĩ Hồ lưu lại cùng với trí nhớ khi đến, Cổ Diêu thuận lợi rời khỏi không gian phiêu di trở về Thâm Uyên.

Lời nhắn lại trước khi rời khỏi Văn Tâm Các của hắn cũng không đề cập đến Thuần Vu Tuyền, mà ghi là ra ngoài tìm đường về Tạp Địch đại lục, trong vài ngày Cổ Diêu mất tích, mấy người Hàn Đan có chút lo lắng nhưng thấy hắn trở về thì cũng an tâm, lại không nghĩ trong thời gian này lại có nhiều truyện kỳ quái như vậy xảy ra.

Cổ Diêu vẫn thường thử triệu hồi Cửu Vĩ Hồ, nhưng luôn thất bại, có lẽ nó đúng là tiêu tốn mất nhiều thời gian để phục hồi như cũ, mà Ma Thần cũng không có quậy, không biết có phải vì bị Phong Ma thánh Chú làm cho bị thương nặng, mới có thể biến mất không tung tích.

Một linh hồn thượng cổ Ma thần vạn ngàn năm nấp trong cơ thể, đối với bất cứ ai cũng là sâu bọ trong xương, Cổ Diêu cũng không ngoại lệ, mất nhiều ngày ăn ngủ khó khăn mới từ từ thích ứng được.

Làm thế nào đem tên kia đuổi ra, lại là một vấn đề đau đầu, càng chết người là vấn đề này không kể là Ma giới hay Tạp Địch đại lục sợ rằng đều không thể nhắc tới.

Nghe nói lúc chủng tộc đại chiến cũng là vì Ma Thần thống lĩnh Ma tộc gây chiến với loài người, mưu toan thành kẻ thống trị đại lục, cho đến nay Ma Thần vẫn như trước được người Ma giới thờ phụng, nếu như để họ biết đến, chắc chắn sẽ nhắm vào mình mà chém cho vài phát , xem làm thế nào có thể đưa Ma thần ra ngoài.

Mà ở Tạp Địch đại lục

Thì không nghi ngờ là sẽ bị tông giáo tài phán sở toàn lực đuổi bắt.

Bất quá Cửu Vĩ Hồ từng nói qua, sau khi Ma thần sử dụng Phụ Thân Thuật, sẽ không thể ỷ mạnh thôn phệ linh hồn mình, tạm thời không để ý đến hắn, sau này từ từ lại nghĩ phương án giải quyết tốt.

Sau khi rời khỏi không gian phiêu di không lâu, thần lực cũng tán đi, dù sao cũng chỉ là Cửu Vĩ Hồ lưu lại, dựa vào tác dụng của Linh Hồn Khế Ước mới có thể cho Cổ Diêu mượn trong một thời gian, không có cách nào chứa đựng lâu dài, nhưng sức mạnh kì diệu có thể phá vỡ không gian ấy cũng đã lưu lại dấu ấn thật sâu trong linh hồn Cổ Diêu

Sau khi trở lại Thâm Uyên vài ngày, Cổ Diêu liền liên lạc với Chiến Thiên và đồng bọn cùng đi tới ma giới khi trước. Cũng rất nhanh thu được hồi âm. Chiến Thiên đã hoàn toàn thích địa phương tràn ngập bạo lực cùng chiến đấu này, mà Hiên Viên Tam Quang cùng Linh Vân, hai thầy trò đại tiểu đổ quỷ thì bị các vị diện kì quái của Ma giới hấp dẫn, đi khắp nơi tìm sự kích thích trong mạo hiểm, cũng không muốn về, như vậy chỉ còn lại Phong Điên Nhị Quái.

Trăng tròn treo cao. Đây là mặt trăng của Ma giới.

Đỉnh Xuyên Vân là đỉnh núi cao nhất Huyễn Yêu sơn mạch. Nó như hạc trong bầy gà đứng vững giữa các đỉnh núi vây quanh. Nhất trụ kình thiên, chỉ thẳng gió mây.

Dưới đỉnh Xuyên Vân là hồ Bích Lãng, khi trăng tròn cũng là lúc thủy triều lên, sóng lớn cuộn trào, trùng trùng điệp điệp. Phát ra tiếng rống ngập trời. Từng bọt khí từ trong hồ nổi lên. Như muốn bay lên tận đỉnh Xuyên Vân. Càng làm tăng thêm uy thế của đỉnh cao nhất Huyễn Yêu sơn mạch.

Tại núi cao hiểm trở, vượn cũng khó leo mà đợi Phong Điên nhị quái có vài người. Bốn nữ hai nam, bọn họ rõ ràng là Cổ Diêu, Đoan Mộc Tình , Đông Phương Lộ, Hàn Đan, thị nữ Vũ Gia của Hàn Đan và Huyết Ma Dracula.

Vốn hôm nay tiết trời rất đẹp hơn nữa cảnh tượng hùng vĩ đồ sộ rất dễ dàng kêu gọi hào khí của con người, nhưng không khí lại có chút trầm trọng.

Cho dù đã cố lừa gạt Cổ Diêu để cho hắn ở lại Ma giới lâu hơn. Đáng tiếc ngày này đã tới không cách nào tránh khỏi. Nàng trong lòng khó chịu nói không lên lời. Nhưng nàng vẫn mạnh mẽ cắn răng. Không cho nước mắt chảy xuống. Nếu không sẽ làm cho Cổ Diêu lo lắng.

Nhưng tâm tư của nàng sao có thể dấu được người khác, Cổ Diêu liếc mắt cái đã nhìn ra, thở dài nói: “Đan Đan, muốn khóc thì khóc đi. Khóc cho thoải mái một chút.”

“Cổ Diêu ca ca!” Hàn Đan nghe vậy cũng không nhịn được nữa, lệ châu tràn mi tuôn ra, cũng không cần biết mọi người đang nhìn, nhào vào lòng Cổ Diêu khóc lớn: “Muội muốn ở cùng với huynh, vĩnh viễn ở với huynh, hu hu hic hic.”

Cảm nhận được bọn họ huynh muội tình thâm, niềm vui sướng được về nhà cũng phai nhạt, Đông Phương Lộ và Đoan Mộc Tình không thể thoải mái, cũng nhỏ giọng an ủi.

Cổ Diêu nhìn thấy bộ dạng lê hoa đái vũ của nàng trong lòng đau xót. Thậm chí nảy ra ý định ở lại thêm một tháng. Nhưng trong lòng hắn biết như vậy cũng không phải biện pháp, lần sau chia ly lại càng thêm đau khổ. Nhưng thà đau, đau một lần rồi thôi.

Vỗ về mái tóc nàng, Cổ Diêu ôn nhu nói: “Đan Đan, xin lỗi, nhưng Cổ Diêu ca ca thề, chất định sẽ quay lại tìm muội!”

Biết rõ đây chỉ là một câu an ủi, dù sao hai giới tới lui rất bất tiện, nhưng Hàn Đan vẫn như là bắt được sợi dây cứu mạng vậy: “Cổ Diêu ca ca, thật vậy sao?”

Cổ Diêu miễn cưỡng cười nói: “Cổ Diêu ca ca đã lừa gạt Đan Đan bao giờ đâu, ca ca đáp ứng muội việc này, nhất định làm được.”

Đã gần nửa đêm rồi vẫn không có ai tới, Đông Phương Lộ nói thầm: “Hai lão quái vật này, chẳng lẽ không đến kịp?”

Lấy tính cách của Phong Điên nhị quái, nói không chừng trên đường đã vì chuyện quái nào đó mà dừng lại, nếu bọn họ không tới kịp, cũng chỉ có thể để họ tháng sau tự đi về Tạp Địch đại lục thôi.

Vừa dứt lời, mọi người nghe được tiếng xé gió cao vút, hồ Bích Lãng vốn đã sóng to gió lớn giờ đây lại càng giống như biển gầm, sóng thần ập đến, cuồng phong thét gào, bức tường sóng cao mười mấy thước, liên miên không dứt. Mà hai đạo nhân ảnh theo gió vượt sóng điện xạ mà tới. không cần phải nói chính là Phong Điên nhị quái, ngoại trừ thuỷ phong chi phối giả, còn ai có thể tuỳ tâm sở dục mà gây sóng gió như vậy.

Dracula hai mắt sáng ngời : “Mạnh thật, bọn họ là chi phối giả có thể liên thủ tạo ra lĩnh vực mà ngươi nói?”

Cổ Diêu gật đầu: “Đúng vậy!”

Khi điều tra đề tài lĩnh vực, hắn từng nhắc đến hai vị chi phối giả.

Trong khi nói chuyện, Phong Điên nhị quái đã lên chân núi, từ xa đã nghe bọn họ lớn giọng.

“Ta nhanh hơn, tốc độ của nước sao so được với gió, ngươi thực sự là một chút thường thức cũng không có, tự rước lấy nhục.” Nói chuyện chính là phong chi phối giả Thái Luân Tư.

Lam Đạo Phu lập tức phản bác: “Ngươi thì biết cái gì, bởi vì nơi này ít gió, chi phối nước của ta chiếm ưu thế, vì công bằng nên lúc đầu ta cố ý xuất phát chậm hơn, mới có thể chậm nửa nhịp so với ngươi, trên thực tế ta hẳn là đã chấp ngươi nửa nhịp, như vậy khẳng định ngươi không hơn ta.”

Thái Luân Tư nói: “Cái gì, ngươi cố ý nhường ta? Ta thấy là ngươi phản ứng chậm chạp nên mới chậm hơn ta nửa nhịp thì có!”

Lam Đạo Phu tức điên lên: “Ta chậm sao? Có giỏi thi lại lần nữa!”

“Ai sợ ai, từ bờ bên này sang bờ bên kia!”

Nghĩ đến việc Phong Điên nhị quái muốn lợi dụng đoạn đường đến Xuyên Vân Phong này so tốc độ, không ngoài ý muốn lại tranh cãi, không ai nhường ai, Cổ Diêu dở khóc dở cười, vận chuyển linh lực lớn tiếng nói: “Hai vị tiền bối, mời nhanh lên một chút đi.”

Nhìn thấy Cổ Diêu, sự chú ý của Phong Điên nhị quái liền bay mất, tranh chấp vừa rồi cũng quên luôn, tới nhanh đi nhanh, họ dùng phi hành thuật bay thẳng đến đỉnh núi: “Tiểu tử, ngươi đã tới?”

Lam Đạo Phu nghi hoặc nói: “Còn không giáo huấn cái tên dám to mồm kia, sao có thể về?”

Thái Luân Tư tiếp lời: “Ta biết rồi, nhất định là tên kia biết chúng ta tới, văn phong táng đảm, không biết đã trốn đi đâu rồi, đúng không?”

<@Văn phong táng đảm nghe tin đã sợ mất mật>

Lam Đạo Phu bất mãn nói: “ Cái gì mà văn phong táng đảm, rõ ràng là văn thuỷ táng đảm .” Bởi vì hắn là thuỷ chi phối giả “Văn phong tang đảm” từ này làm Thái Luân Tư tự đắc, bởi vậy hắn rất là so đo, lập tức sửa cho đúng, Phong Điên nhị quái trong những vấn đề nhỏ như thế này, luôn không chịu thua.

Thai Luân Tư đang muốn nói, Dracula đột nhiên mở miệng: “Khặc khặc, người các ngươi muốn tìm chính là ta, trong mắt ta, các ngươi cũng chưa tính là cái gì, cùng đến đây đi!”

Trong khi mọi người ngạc nhiên, Cổ Diêu rất nhanh hiểu ý đồ của Dracula, hắn là một võ si, hôm nay có cơ hội tìm được hai đối thủ cùng là cường giả mới tới cảnh giới lĩnh vực, sao có thể bỏ qua, hèn chi lại theo mình đến đây.

Phong Điên nhị quái oa oa kêu to, bọn họ nói cả nửa ngày, không nghĩ tên kia ở ngay trước mắt, lại vẫn kiêu ngạo như vậy, đây là điều tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Bọn họ giận sôi lên, đầu ngón tay Thái Luân Tư điểm nhẹ, một cơn lốc xoáy cực lớn tự nhiên xuất hiên trên đỉnh núi, mà nước trong hồ Bích Lãng thì phi lên, một con thuỷ long răng dài múa vuốt hướng Dracula lao tới.

Hai lão quái vật thực sự nói đánh là đánh, cũng không thèm biết cái gì là quay lại nữa! Đám người Cổ Diêu vội vàng rời xa trận chiến, để tránh tai bay vạ gió, công kích của chi phối giả, không thể đùa được, lúc nào cũng có thể lấy mạng người.

“Khặc khặc, tốt, rất có bản lĩnh!” Trên người Dracula tràn đầy huyết vụ, lốc xoáy tản mác, thuỷ long tan tành, đây là chỗ đáng sợ của thực huyết đại pháp: “Nhưng chỗ này không phóng tay phóng chân được, chúng ta ra giữa hồ đi!”

Phong Điên nhị quái cả giận nói: “Đi thì đi, không đánh cho ngươi tàn phế thì không quay về!”

Cánh dơi từ trên lưng duỗi ra, Dracula hướng hồ Bích Lãng lướt đi đông thời bỏ lại một câu: “Cổ Diêu tiểu tử, hi vọng lần sau gặp lại, ngươi đã mạnh hơn!”

Cổ Diêu hiểu rõ ý của hắn, Dracula nhắc nhở mình ngàn vạn lần không được quên mối thù của phụ thân Đan Đan.

Lúc này một cánh cửa không gian hình tròn hiện ra trên đỉnh núi, phút chia ly cũng đã đến rồi.

Hàn Đan nắm chặt tay Cổ Diêu, không muốn buông ra,đến khi ánh sang của cánh cửa không gian đã dần dần ảm đạm, Cổ Diêu buồn bã nói: “Đan Đan, đến đây thôi, muội nhất định phải sống tốt!”

Hàn Đan đã khóc ướt đẫm vạt áo: “Cổ Diêu ca ca, bảo trọng.”

Hai tay mười ngón nắm chặt, rồi cuối cùng cũng phải buông ra, Cổ Diêu bước đi về hướng cách cửa không gian, không quay đầu lại, hắn sợ nếu quay đầu, sẽ không nhịn được mà ở lại.

Đông Phương Lộ và Đoan Mộc Tình cũng lần lượt cùng Hàn Đan nói lời từ biệt, sau đó theo Cổ Diêu rời đi.

Nhìn thân ảnh của Cổ Diêu biến mất trong kết giới của thần, nước mắt Hàn Đan không khỏi lại lần nữa tuôn rơi.

Cổ Diêu ca ca, nhất định phải trở về gặp Đan Đan nha!
Bình Luận (0)
Comment