Vô Ý Vi Chi

Chương 114

Trên mặt của người trước mắt có một miếng băng gạc, vẻ mặt tái nhợt, đôi môi cũng chỉ hồng nhuận lên vì nụ hôn ban nãy. Nhưng vẻ ôn nhu trong đôi mắt và ánh sáng hấp dẫn anh của cậu vẫn khiến anh động tâm như vậy. Cho dù bị thương, cho dù thảm hại, đều không ảnh hưởng gì đến mị lực của cậu. Giống như câu cửa miệng của cậu vậy ____ “Tôi là người gặp người thích mà.”

“Vu Hồng… Tôi muốn, làm tình cùng các cậu.” Thật giống như là nói “Vu Hồng, tôi muốn ăn đùi gà” vậy. Lâm Vô Ý không hề có chút ngượng ngùng, thậm chí còn có vẻ nóng lòng muốn thử.

Lâm Vu Hồng cong khóe môi lên, dưới vẻ kinh diễm của đối phương, khó khăn hỏi: “Không phải cậu sợ đau, sợ chảy máu sao?”

Lâm Vô Ý cười tít mắt: “Tôi tin các cậu sẽ không làm tôi chảy máu đâu. Còn về đau à… Khẳng định sẽ không đau hơn vết thương của tôi.” Lần này quả thực là đau chết cậu.

Dục vọng của Lâm Vu Hồng không chịu khống chế mà đi xuống tập trung ở bộ vị nào đó, nếu không phải người trong lòng đang bị thương, nhất định anh sẽ làm người này phải bị “tử hình ngay tại chỗ”!

“Tại sao, lại muốn?”

Lâm Vô Ý sụt sịt mũi, nói thực lòng: “Trải qua chuyện lần này, tôi muốn giao toàn bộ của mình cho các cậu. Chỉ cần tôi nghĩ đến nếu trước đây chưa hôn môi các cậu, tôi vẫn đang giữ lại nụ hôn đầu tiên, trong lòng tôi liền cực kỳ khổ sở, cực kỳ cực kỳ. Cho nên, tôi không muốn kiên trì nữa. Hơn nữa tôi hỏi Assal rồi, cậu ấy nói ngoại trừ lúc đầu sẽ đau, sau đó sẽ càng ngày càng tốt hơn, hơn nữa còn rất thoải mái. Tôi muốn thử xem, tôi muốn làm tình cùng các cậu.”

Giây tiếp theo, hơi thở của Lâm Vô Ý bị cướp mất. Hoàn toàn khác hẳn nụ hôn của Redmond khiến cậu chỉ muốn ói. Chỉ trong nháy mắt, nụ hôn của Lâm Vu Hồng nhóm lên trong cậu một thứ mà Lâm Vô Ý nghĩ mình sẽ không bao giờ có, dục vọng thuộc về đàn ông.

Bàn tay vuốt ve thân thể Lâm Vô Ý chạm vào băng gạc trên đùi cậu, Lâm Vu Hồng ngẩng mạnh đầu lên, ép buộc mình dừng lại, anh sắp không khống chế được, anh đã sắp không khống chế được.

Cánh tay đau, cẳng chân đau, bàn chân cũng đau, nhưng Lâm Vô Ý lại nở nụ cười thỏa mãn, thỏa mãn giống một con mèo nhỏ vồ được một cái lọ, chỉ còn thiếu chưa kêu meo meo meo meo. Liếm cái miệng nong nóng ngưa ngứa, Lâm Vô Ý kiên trì muốn có được câu trả lời: “Được không?”

“Được!”

Trả lời không hề do dự ngần ngừ, Lâm Vu Hồng đặt tay Lâm Vô Ý lên lều vải giữa hai chân mình, để đối phương biết mình không thể chờ được nữa: “Tôi đã sớm không nhịn được.”

Lâm Vô Ý cũng chẳng hề e lệ mà cọ nhẹ vào “lều vải” của Lâm Vu Hồng, chu môi: “Khử độc cho tôi nữa đi.”

Lâm Vu Hồng cúi đầu, tuân mệnh một cách cam tâm tình nguyện.

Chết tiệt!

Lại một lần nữa nhắc nhở mình người trong lòng bị thương, Lâm Vu Hồng khó khăn lùi lại, không thể không cảnh cáo: “Đừng khiêu khích tôi nữa, cậu bị thương.”

Hì hì, cậu thích khiêu khích đó, làm sao bây giờ. Bất quá, đùi và mắt cá chân thực sự đau quá. Sụt sịt mũi, Lâm Vô Ý cũng trở nên thành thật hơn, ngoan ngoãn nằm xuống.

“Vậy chờ vết thương của tôi không đau nữa rồi nói tiếp nha.”

Phù!

Để lớp băng gạc dưới bàn tay nhắc nhở mình không được xúc động, Lâm Vu Hồng lợi dụng thời cơ nói sang chuyện khác để chuyển dời dục hỏa trong cơ thể.

“Trước đây, cậu từng gặp Ôn Mộc Vân mấy lần?” Không phải không ghen đâu.

Lâm Vô Ý rất thích nhìn bộ dáng ghen tuông vì cậu của Vu Hồng, ngọt ngào trả lời: “Lúc chuyển cổ phần sang danh nghĩa cho Vu Chu có gặp bên ngoài một lần.”

“Cậu luôn có rất nhiều bí mật nhỏ.”

Lâm Vô Ý tự kiểm điểm trong lòng, nói: “Nhất định sau này tôi sẽ chú ý. Hôm qua Mộc Vân mời tôi ăn cơm vì anh ta phát hiện tôi là Cerf-volant. Không thể ngờ được, anh ta là fan của tôi đó.”

Lâm Vu Hồng thích nhất là giọng điệu “da mặt dày” thế này của Lâm Vô Ý. Vừa nhớ lại hôm qua người này mất đi vẻ hoạt bát thường ngày, suy yếu như vậy, không có sức sống, anh liền như bị lửa giận đốt cháy.

“Cậu có biết ông nội sắp xếp mấy người cho cậu ở Hongkong không?”

Lâm Vô Ý ngửa đầu, chớp chớp mắt: “Mộc Vân nói ngoại trừ Dung luật sư bao quát bên ngoài ra, anh ta là một trong số bốn người. Công ty của Vu Chu có một phó đổng tên Lê Yến là một, còn có bác sĩ Đường Sơn xử lý vết thương cho tôi, và một người khác tên là A Liễm, tôi mới chỉ nghe Mộc Vân nói chuyện qua điện thoại với anh ta thôi, chưa gặp. Các cậu cũng biết à?”

“Ôn Mộc Vân đã nói hết cho chúng tôi.”

Lâm Vô Ý mím môi: “Ông nội cậu luôn lo lắng cho tôi. Lần này tôi muốn cám ơn Mộc Vân, may mắn anh ta đi theo tôi mà.”

“Chúng tôi cũng phải cám ơn anh ta.” Lâm Vu Hồng hôn sau gáy Lâm Vô Ý, trong lòng vẫn còn kinh sợ nói: “Nhận được điện thoại của Vu Chi nói cậu xảy ra chuyện, tôi cũng không biết mình lái xe đến Đại Khanh Đông như thế nào.”

“Thực xin lỗi… Nhất định sau này tôi sẽ nghe lời.”

Nhắm mắt lại, để Vu Hồng hôn lên mí mắt mình, Lâm Vô Ý cúi đầu nói: “Trước khi tôi sang Pháp du học, ông nội cậu mời một huấn luyện viên đến dạy thuật phòng thân cho tôi. Tuy rằng tôi chỉ học được một chiêu kia, nhưng tôi còn học được phải làm thế nào để cố gắng giữ bình tĩnh khi gặp nguy hiểm, không được hoảng sợ. Cho nên, ông nội cậu thực sự rất lợi hại.”

“Tôi rất cảm tạ ông nội đã phòng ngừa chu đáo, may mắn cậu không có chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không tôi sẽ tự tay giết hắn.” Lúc này Lâm Vu Hồng mới có thời gian để sợ.

“Sau này, tôi không bao giờ đi lung tung một mình nữa, tôi cam đoan.”

Môi hai người lại dính chặt vào nhau. Lâm Vô Ý nhẫn nhịn đau đớn ở cánh tay phải, sờ mặt Lâm Vu Hồng, sờ những sợi râu đâm vào tay cậu, ngâm nga khẽ: “Tôi không muốn người khác hôn tôi, tôi chỉ muốn các cậu hôn tôi…”

Con thú dục vọng trong lòng càng gào thét không ngừng. Lâm Vu Hồng kéo áo ngủ Lâm Vô Ý xuống, để lộ bả vai của cậu, tiếp đó lưu lại một dấu hôn thuộc về anh.

“Nói cậu yêu tôi, Vô Ý.”

“Tôi yêu cậu, tôi yêu cậu… Vu Hồng của tôi…”

Miệng lưỡi lại một lần nữa dây dưa cùng nhau, trong nụ hôn kích tình này, Lâm Vô Ý càng thêm kiên định với quyết tâm hiến thân. Cậu muốn hoàn toàn, hoàn toàn thuộc về họ, thuộc về người cậu yêu.



Lâm Vu Hồng trốn trong phòng thân thân thiết thiết cùng Lâm Vô Ý. Lâm Vu Chi đang ở trong phòng khách nhỏ trên lầu hai ôm con trai ngồi đó, trầm mặc chú ý động tĩnh dưới lầu, những người khác cũng vểnh tai lắng nghe.

Phòng khách ở lầu một, Quách Minh Ngải và vợ đang khóc lóc kể lể trước mặt mọi người của Lâm gia, quở trách con gái ngu xuẩn, giải thích chuyện này hoàn toàn do con gái bị tên khốn Redmond lợi dụng, hắn không hề biết gì hết.

Trên mặt Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi là vẻ không vui và khinh thường rõ ràng. Lâm Chiếu Trinh lại không cho đối phương chút mặt mũi, cả giận nói: “Quách Minh Ngải, Lâm gia chúng tôi đối đãi với Quách gia các người cũng coi như nhân chí nghĩa tẫn. Các người thì sao? Lúc trước là con gái ông đến cầu Vu Chi kết hôn cùng nó, cũng cam đoan làm theo yêu cầu của Vu Chi ký tên vào hiệp nghị trước hôn nhân, thậm chí còn không tiếc lấy con cái ra để đảm bảo. Sau khi Vu Chi kết hôn cùng con gái ông vẫn luôn làm theo hiệp nghị, nhưng còn con gái ông? Bản thân xằng bậy ở bên ngoài còn chưa tính, ba tôi bệnh nặng nó cũng không thèm về, mãi đến lúc đưa tang lão nhân gia nó mới không tình nguyện lộ mặt, cho dù là bạn bè cũng chẳng thể không hiểu chuyện như thế! Cho dù không có hiệp nghị kia, tôi cũng sẽ để Vu Chi ly hôn với nó! Lâm gia chúng tôi không cần loại con dâu không hiểu chuyện như thế!”

“Là tôi không biết dạy con, là tôi không biết dạy con.” Quách Minh Ngải liên tục nhận lỗi, Quách Bội Bội cúi thấp đầu khóc lóc. Quách Minh Ngải khẩn cầu nói: “Thật sự tôi không hề biết chuyện này. Bội Bội muốn gặp Ethan, Ethan lại không cần nó, Bội Bội mới hồ đồ bị Redmond lợi dụng, lại nói trong chuyện này chúng tôi cũng là người bị hại mà.”

“Bội Bội có phải hồ đồ bị Redmond lợi dung hay không trong lòng nó hiểu rõ, các người cũng hiểu rõ.” Lâm Chiếu Trinh rất không khách khí mà đáp trả lại. “Người nào ở Hongkong còn không biết Redmond là loại người thế nào. Nó có hồ đồ đến đâu chẳng lẽ lại không biết Redmond tìm Vô Ý định làm gì? Nó lừa Vô Ý đi gặp Redmond căn bản là không có ý tốt! Quách Minh Ngải, chuyện này Lâm gia chúng tôi không có chuyện dễ bàn bạc với các người đâu. Các người cũng đừng lấy Ethan ra để nói chuyện. Ethan có được như thế nào, con gái ông biết rõ nhất, đừng nghĩ Vu Chi nhà chúng tôi là loại coi tiền như rác, Lâm gia chúng tôi không phải để mặc cho các người vuốt ve đâu!”

Quách Minh Ngải chấn động cả người, giận dữ trừng mắt với con gái bất chợt ngừng khóc, chất vấn: “Ethan có được như thế nào!”

Quách Bội Bội cắn môi không nói gì, khóc thành tiếng lớn.

“Mày nói mau! Ethan có được như thế nào!”

Trên lầu, Lâm Vu Chi bế Ethan rời đi.

“Hu…” Quách Bội Bội khóc nấc lên. Lâm Chiếu Trinh lập tức liếc mắt xem thường: “Muốn khóc ra ngoài mà khóc, đừng khóc ở nhà chúng tôi! Khóc để chúng tôi mệt thêm à!”

Trong ba anh em, Lâm Chiếu Trinh là người tính tình không tốt nhất, miệng lưỡi cũng lợi hại nhất. Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều mang bộ dáng chẳng thèm thừa lời cùng Quách Minh Ngải, Lâm Chiếu Trinh tức đầy một bụng lúc này cũng không định cho Quách gia chút mặt mũi.

Bị Lâm Chiếu Trinh nói như thế, Quách Bội Bội không dám khóc, nhưng cô lại càng không dám nói cho ba biết Ethan có được như thế nào. Quách Minh Ngải đang chất vấn ở kia, có người không kiên nhẫn nói: “Ryan và Andrew có được như thế nào, Ethan cũng có được như thế.”

Mọi người đều biết Ryan và Andrew là do thư ký trước đây của Lâm Vu Hồng mang thai hộ rồi sinh con cho anh. Lâm Vu Chu vừa nói xong câu này, vợ chồng Quách Minh Ngải kinh hãi ngay tại chỗ, Quách Bội Bội rụt người lại trốn ra đằng sau.

Đợi khi Quách Minh Ngải hiểu rõ ý nghĩa câu nói này, hắn tức giận chỉ vào con gái, nói không thành lời: “Mày… Mày…” Mang thai hộ rồi sinh con mang ý nghĩa hoàn toàn khác biệt so với việc sinh hoạt vợ chồng bình thường để sinh con, chứ đừng nói đến nhà giàu có như Lâm gia. Quách Minh Ngải thực sự sắp bị đứa con gái ngu ngốc này chọc cho tức chết rồi.

Từ sau khi cả nhà Quách Minh Ngải vào cửa, Oliver và Crowe vẫn không lên tiếng, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu lạnh lùng. Oliver mở miệng, dùng tiếng Anh để nói với Quách Minh Ngải đang tức đến nỗi cả người phát run: “Toàn bộ quá trình của chuyện này đã rất sáng tỏ. Tôi thấy tiếc thay cho Quách tiên sinh khi có một cô con gái ngu xuẩn như vậy. Tôi không muốn nói gì thêm nữa. Cậu thấy thế nào, Crowe?”

Crowe gật đầu, nói với ba người Quách gia đang không hiểu ra sao: “Tôi sẽ không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào có ý định làm tổn thương Dean.”

Quách Minh Ngải nhìn về phía Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ, hai người kia là ai? Hắn không giỏi tiếng Anh lắm nên nghe không hiểu. Ôn Mộc Vân lên tiếng giải thích thay cho người của Lâm gia: “Họ là viện trưởng Oliver Joss tiên sinh của “Học viện Tử La Lan” và ông chủ Crowesus Aton tiên sinh của “Tập đoàn Geluo”, họ là bạn tốt của Vô Ý thiếu gia.”

Quách Minh Ngải hít một hơi lạnh, Quách Bội Bội hoàn toàn ngây ngốc. Cái người vô năng nhất đó của Lâm gia lại có hai người bạn thực lực hùng hậu như vậy? Không! Cô không tin!

Lúc này Lâm Chiếu Đông lên tiếng: “Minh Ngải, sau khi Vu Chi và Bội Bội ly hôn tôi đã từng nói với ông, Vu Chi sẽ không phục hôn cùng Bội Bội, tôi cũng sẽ không can thiệp vào hôn nhân của Vu Chi. Nhưng ông căn bản không nghe lời tôi. Ông tìm Lâm gia chúng tôi là muốn tìm một chỗ dựa cho Quách gia, tôi có thể hiểu được, nhưng ông không thể vì nguyên nhân đó mà ép buộc Vu Chi, thậm chí còn cho con gái ông có ý định với Ethan và Vô Ý!”

“Tôi không có! Tôi thực sự không biết gì hết!” Quách Minh Ngải cảm thấy mình oan uổng chết mất.

Lâm Chiếu Vũ hừ lạnh một tiếng, cũng không im lặng nữa: “Ông không có? Nếu không phải ông vẫn muốn làm Bội Bội và Vu Chi phục hôn, nó sẽ có ý nghĩ đó? Lúc ly hôn cùng Bội Bội, Vu Chi vốn định cho Bội Bội một số tiền, chỉ cần nó không phung phí, nửa đời sau không cần lo lắng, nhưng chính các người lòng tham không đáy, không có được Vu Chi sẽ không chịu để yên, thậm chí con gái ông vẫn có mặt mũi đi cầu Vu Chi, để Vu Chi tiếp tục cho nó cuộc sống tự do. Các người coi Lâm gia chúng tôi là cái gì? Là cây hái ra tiền của các người sao? Vu Chi không chịu phục hôn, các người đến nhà trẻ quấy rầy Ethan, làm Ethan sợ tới mức vừa nghe thấy tiếng mẹ đã khóc. Nếu không có Vô Ý, nhất định Ethan sẽ bị dọa thành có bệnh về tâm lý, kết quả các người còn dám động tới Vô Ý. Nếu không phải ba tôi ở trên trời phù hộ, Vô Ý có thể sống trở về hay không cũng còn khó nói! Các người đi đi, Lâm gia chúng tôi không chào đón các người!”

Lâm Chiếu Vũ cũng chẳng hề kiên nhẫn như anh trai mình, trực tiếp phất tay đuổi người. Quách Minh Ngải vẫn còn muốn cầu tình, Lâm Chiếu Đông nói: “Chúng tôi không báo án đã là nghĩ đến giao tình giữa hai nhà trước đây. Từ nay về sau, Lâm gia và Quách gia không còn quan hệ gì hết. Các người cũng đừng lấy trẻ con ra để nói, Ethan không tiếp nhận mummy của nó chính là câu trả lời tốt nhất. Về đi.”

“A Sinh, tiễn khách.” Lâm Chiếu Trinh đứng lên đuổi người. “Bọn họ không muốn đi thì báo cảnh sát. Cho cảnh sát biết bọn họ đã làm gì Lâm gia chúng ta.”

Quách gia đã xong đời rồi, Quách Minh Ngải đâu còn dám làm kinh động đến cảnh sát. Khi Dư quản gia dẫn bảo tiêu vào đuổi người, Quách Minh Ngải đưa bà vợ khóc sướt mướt và con gái thất hồn lạc phách rời khỏi Lâm gia. Bọn họ vừa đi, Lâm Chiếu Đông nói với Lâm Vu Chu: “Cho truyền thông tung ra chút tin tức, đừng để Quách gia hành động trước.”

Lâm Vu Chu lập tức đứng dậy rời đi.

Có người đi từ lầu hai xuống, lên tiếng: “Tin tức mới nhất, Redmond đã bị cảnh sát bắt.” Zoe lắc lắc chiếc di động của mình, cười với mấy người đanh kinh ngạc. “Trò hay đã được thu hoạch.”

Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Thẩm Văng nhìn nụ cười đó của Zoe, cảm thấy chấn động: Vô Ý thật lợi hại.

Ethan được daddy bế đi đúng lúc nên không nghe thấy những lời liên quan đến thân thế bé, bất quá, dù nghe thấy bé cũng không hiểu. Đặt con trai ngồi lên bàn, Lâm Vu Chi nói: “Ethan, sau này daddy không cho con gặp mummy nữa, daddy cũng không hy vọng sau này con đòi gặp mummy.”

Ethan chơi với quả trứng xanh trong tay, không phản ứng.

“Ethan, nhìn daddy.”

Động tác của Ethan dừng lại, qua một lát, bé mới ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ mất hứng rõ ràng: “Daddy, con có thể coi ông chú nhỏ là mummy của con không? Con không cần mummy khác.”

Lần đầu tiên nghe thấy con trai chính thức nói đến chuyện này, Lâm Vu Chi đã từng nghe qua từ chỗ Lâm Vô Ý, nhưng vẫn kinh ngạc vài phần.

“Con xác định? Xác định muốn ông chú nhỏ làm mummy của con?” Chuyện này liên quan đến việc sau này Lâm Vu Chi có cần giải thích cho con trai hiểu quan hệ của anh và Lâm Vô Ý không.

Ethan gật đầu thật mạnh: “Ông chú nhỏ chính là mummy của con. Daddy, con không cần mummy khác, con chỉ cần ông chú nhỏ.”

Lâm Vu Chi sờ đầu con trai, sau một lúc lâu, anh mới bế con trai xuống bàn: “Đi tìm “mummy” của con đi, daddy còn có việc phải xử lý.”

Ethan dẩu môi: “Chú hai ở đó.”

“Daddy dẫn con đi.” Lâm Vu Chi bế con trai lên. Anh thừa nhận, lời của con trai khiến tâm tình anh rất tốt.

Đi đến trước cửa phòng dưỡng thương hiện nay của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi gõ cửa. Qua một lát, cửa mới mở. Người mở cửa tất nhiên là Lâm Vu Hồng. Nhìn sắc mặt Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chi đặt con trai xuống: “Họ đi rồi.”

Nghiêng người để Ethan đi vào, Lâm Vu Hồng nói: “Ethan, con ở cùng ông chú nhỏ, chú hai và daddy có chuyện phải làm.”

“Vâng.” Ethan đã trèo lên giường xong.

“Đi thôi đi thôi.” Lâm Vô Ý cười tủm tỉm vẫy tay với hai người. Vẻ mặt Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng nhất thời mềm mại hơn vài phần.

“Tôi sẽ lên ngay.” Nói một tiếng, Lâm Vu Hồng đóng cửa, rời đi cùng Lâm Vu Chi. Đi được hai bước, Lâm Vu Chi mở miệng: “Đêm nay anh muốn ngủ một mình cùng Vô Ý, anh có lời muốn nói cùng cậu ấy.”

Bước chân Lâm Vu Hồng chậm lại một bước, rồi mới nói: “Em đêm mai.”

“Được.”

Có đôi khi, họ vẫn muốn một mình chiếm được người nọ, ví dụ như những lúc thế này.

“Ông chú nhỏ…” Ethan nhẹ nhàng ôm lấy ông chú nhỏ, trong đôi mắt to là khát vọng.

“Sao vậy?” Ngón tay lộ ra bên ngoài băng gạc của Lâm Vô Ý sờ mặt cháu trai nhỏ.

“Ông chú nhỏ…” Ethan liếm môi. “Con có thể, gọi ông một tiếng,mummykhông?”

Tay Lâm Vô Ý dừng lại, trên mặt là vẻ kinh hãi.

“Ông chú nhỏ…”

Tim Lâm Vô Ý đập bất ổn, hơi thở bất ổn.

“Con muốn…”

Lâm Vô Ý nhắm mắt lại, rồi mới dùng tay trái duy nhất có thể nâng lên để ôm cháu trai nhỏ vào lòng, tiếp đó hôn một cái ôn nhu lên mặt cháu trai nhỏ.

“Đương nhiên, có thể rồi.”

“Mummy.”

“… Bảo bối Ethan…”

Giờ phút này, trong lòng Ethan còn ít tuổi, bé đã có mummy quan trọng thực sự. Cho dù sau này lớn lên bé không còn gọi như vậy nữa, nhưng trong lòng bé, vị trí của mummy luôn chỉ có một người, cho tới giờ cũng chỉ có một người. Một người quan trọng nhất trong cuộc đời bé.

__Hết chương 114__
Bình Luận (0)
Comment