Vô Ý Vi Chi

Chương 115

____ Quách Bội Bội mưu đồ bắt cóc con trai, ép Lâm Vu Chi phục hôn.

____ Lâm Vô Ý bị thương vì bảo vệ cháu trai nhỏ gặp kẻ cướp, trên dưới Lâm gia đều tức giận.

____ Lâm gia bán tháo cổ phần của Quách gia nghi ngờ muốn trả thù vì chuyện này.

____ Có tin đồn Lâm Vô Ý vốn yêu thương cháu trai nhỏ năn nỉ anh trai và cháu trai không báo án.

Sau khi ba người nhà Quách gia rời khỏi nhà cũ của Lâm gia không lâu, những tin tức như vậy truyền đến từ “bốn phương tám hướng”, khiến giới truyền thông chấn động. Trên internet đã xuất hiện các loại phiên bản, mà những tin tức trước đây vợ chồng Quách Minh Ngải và Quách Bội Bội đến nhà trẻ quấy rầy Ethan, Ethan bị mẹ dọa sợ khóc lóc đều được đăng lên báo. Có thể nói tin tức này nằm ngoài dự liệu, mà cũng nằm trong dự kiến của mọi người. Cũng khó trách đột nhiên Lâm gia bán tháo cổ phần, hơn nữa còn rút lại tiền vốn vào Quách gia, nhìn thế nào cũng thấy như đang trả thù.

Mấy tin tức này vừa tung ra, đến cả cảnh sát cấp cao cũng phải chú ý đến, lập tức liên hệ với Lâm Chiếu Đông. Trong giới kinh doanh, ác ý làm sụp đổ công ty của người khác không chỉ mang đến nhiều phiền toái, mà còn có thể liên quan đến phương diện điều tra, bởi vậy Lâm Chiếu Đông cũng không giấu diếm cảnh sát. Lâm Chiếu Đông lấy lý do em trai bị thương và kinh sợ nghiêm trọng, để cảnh sát không can thiệp vào, Lâm gia cũng không có ý định báo án để tránh mang đến thương tổn thứ hai cho Lâm Vô Ý.

Vốn dĩ, Quách Minh Ngải còn muốn dùng khổ nhục kế để có được sự đồng tình của mọi người, ép Lâm gia thu tay lại, nào biết hắn chưa kịp hành động đã có tin đồn như vậy. Quách Minh Ngải hiểu ra, lần này Lâm gia không định lưu lại chút tình cảm nào. Về đến nhà, Quách Minh Ngải vứt toàn bộ đồ đạc của con gái ra khỏi nhà, bảo cô cút đi. Sự ích kỷ của Quách Bội Bội không chỉ hại chính mình, cũng hại toàn bộ Quách gia.

Rất nhiều phóng viên và đám săn tin chen chúc nhau chụp được cảnh Quách Minh Ngải đuổi con gái ruột Quách Bội Bội ra khỏi nhà, cũng chụp được một Quách Bội Bội vô cùng thê thảm, giống như thêm một lần chứng minh cho việc Quách Bội Bội ra tay với con trai, hơn nữa còn làm người của Lâm gia bị thương.

Lâm gia luôn luôn kín tiếng đột nhiên có những biểu hiện mạnh mẽ như vậy khiến cho giới chính trị và kinh doanh của Hongkong kinh ngạc, đến cả đại gia tộc lớn nhất Hongkong là Bàng gia cũng không ngồi yên được. Bởi vì họ đã có được tin tức đáng tin cậy, trong số những người nước ngoài xuất hiện ở Lâm gia có một người là viện trưởng của “Học viện Tử La Lan” của Anh Quốc, Oliver Joss. So sánh với danh hào của “Học viện Tử La Lan”, Oliver Joss chỉ để lộ thân phận, chứ hành tung vẫn rất kín đáo. Mà người như vậy xuất hiện ở Lâm gia có nghĩa là gì? Nghĩa là có thể Lâm gia đã hợp tác với “Học viện Tử La Lan”!

Đó là một học viện đáng sợ sở hữu những văn hào, văn nghệ sĩ, kịch tác gia, nhạc sĩ nổi tiếng nhất châu Âu. Cũng vì có những người này trấn thủ, “Học viện Tử La Lan” có được sức ảnh hưởng vượt quá tưởng tượng trên toàn cầu, nếu “Học viện Tử La Lan” đã điểm danh ai là kẻ thù của họ, những fan cuồng sẽ ăn sống nuốt tươi kẻ thù đó, ngay cả mẩu vụn cũng không để sót lại. Đây chính là lý do tại sao nghiệp vụ của “Học viện Tử La Lan” tuy chỉ ở khu vực Âu Mỹ, nhưng sức ảnh hưởng lại trải rộng khắp thế giới. Chứ đừng nói đến “Học viện Tử La Lan” còn có một nhân vật thuộc cấp quan trọng tuyệt đối ____ Cerf-volant!

Redmond vừa trở về New York đã bị cảnh sát New York đưa đi. Xí nghiệp Quách Thị xuất hiện những lay động nghiêm trọng chỉ trong một ngày ngắn ngủi. Tầm chiều muộn Khổng Thị phát biểu thanh minh trước truyền thông: những hành vi của Redmond đều không liên quan đến Khổng gia, Khổng gia thu hồi mọi quyền lợi và cổ phần đã giao cho Redmond sở hữu. Trong lúc thanh minh, Khổng gia còn đặc biệt nhắc tới Lâm gia. Đối với chuyện Redmond muốn mua căn biệt thự mà Lâm lão tiên sinh để lại cho con trai nhỏ nhất, Khổng gia không hề biết gì hết, cũng biểu đạt xin lỗi sâu sắc tới Lâm gia.

Ba chuyện nhìn qua trông như không liên quan gì, nhưng dường như lại có một mối liên hệ nào đó. Từ đầu đến cuối, Lâm gia đều bảo trì sự trầm mặc vốn có, bất quá tất cả mọi người đều cảm thấy Lâm gia càng giống như đang chuẩn bị bùng nổ mạnh mẽ hơn.

Toàn bộ mưa gió bên ngoài đều dừng lại trước nhà cũ của Lâm gia. Được cháu trai nhỏ gọi là mummy, Lâm Vô Ý cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào đến nỗi không còn biết đau là gì. Còn Ethan gọi ông chú nhỏ là “mummy” chỉ cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời, bởi vì bé đã có một “mummy” hoàn mỹ nhất trên đời.

Bữa cơm tối, Lâm Vô Ý thỏa mãn ăn hai cái đùi gà lớn, một bát cơm lớn, một bát canh lớn, cho đến khi dạ dày không còn chứa được thêm gì nữa cậu mới thôi, vô cùng cao hứng. Uống thuốc xong, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cùng gội đầu, tắm rửa cho Lâm Vô Ý. Vết thương của Lâm Vô Ý không thể chạm vào nước, nhưng cậu lại khổ sở muốn chết, không thể nhịn nổi. Bốn người hỏi Đường Sơn, dùng màng nilon bọc cánh tay, chân và hai bàn tay Lâm Vô Ý lại, gội sạch đầu cho cậu trước, rồi mới cẩn thận tắm rửa cho cậu, tránh những nơi quấn băng gạc của cậu. Bất quá sau khi tắm xong, Lâm Vô Ý đầy thỏa mãn, còn bốn người lại ướt sũng như vừa được vớt từ trong nước ra.

Lâm Vô Ý được Tiếu Vi bế lên giường đang cười tít mắt nhìn bốn người chật vật, trong tim ngọt ngào như mật. Cậu nghĩ, trên thế giới này sẽ không có ai hạnh phúc hơn cậu đâu. Gặp được một người mình yêu hơn nữa cũng yêu mình đã là một chuyện rất khó rồi, mà cậu, thậm chí có những bốn người. Bốn người nay không chỉ là người cậu yêu, còn là người thân của cậu, là người thân có huyết thống vĩnh viễn cũng không thể dứt bỏ của cậu, cậu, thật hạnh phúc.

Bốn người cởi bộ quần áo ướt sũng trên người ra, khoác áo tắm, định về phòng mình tắm rửa lại. Thẩm Tiếu Vi quỳ một đầu gối lên giường, hôn người mang vẻ mặt hạnh phúc. Mùi hương thơm ngát của kem đánh răng trong miệng Lâm Vô Ý cũng bay vào miệng lưỡi đối phương.

Nụ hôn chấm dứt, Thẩm Tiếu Vi như vẫn còn muốn, liếm miệng: “Cậu nhỏ, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, cưng à.”

Khi Thẩm Tiếu Vi lùi ra, Lâm Vu Chu cũng lên giường, Lâm Vô Ý chủ động đến gần, há miệng. Hơi thở với vị thuốc lá nhàn nhạt của Lâm Vu Chu giao hòa cùng mùi thơm ngát trong miệng Lâm Vô Ý, hai người hôn đến mức khó có thể tách ra. Lâm Vu Chi đề xuất đêm nay muốn “một mình” ngủ cùng Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng còn nói thêm đêm mai anh muốn độc chiếm, nhưng Thẩm Tiếu Vi lại không thể chờ lâu như vậy, kiên quyết yêu cầu buổi tối ngày kia phải chiếm được cậu nhỏ, cho nên, buổi tối ngày kia, Lâm Vô Ý thuộc về Vu Chu và Tiếu Vi, bởi vì Lâm Vu Chu cũng tuyệt đối không cho phép ba ngày sau mới đến lượt anh. Aizzz, đây là bi ai của việc ít tuổi đó.

“Vô Ý bị thương.” Thấy Lâm Vu Chu càng hôn càng hăng say, Lâm Vu Hồng lạnh mặt nhắc nhở.

Thầm mắng một câu “Chết tiệt!”, Lâm Vu Chu lùi lại đầy vẻ không nỡ.

Lâm Vô Ý hôn cạnh môi Lâm Vu Chu một chút, nhìn Tiếu Vi: “Vất vả cho các cậu rồi, buổi tối ngày kia tôi sẽ ngoan ngoãn chờ các cậu đến nha.”

“Cháu sẽ tắm rửa sạch sẽ đến đúng giờ đó.” Thẩm Tiếu Vi trao một nụ hôn gió.

“Ngủ ngon, cưng à.”

“Ngủ ngon.”

Lâm Vu Chu rời khỏi giường. Lâm Vu Hồng rất dứt khoát hôn một hơi lên môi Lâm Vô Ý rồi rời ra. Buổi chiều một mình anh đã triền miên một hồi cùng Lâm Vô Ý, nhưng cũng vẫn nắm chắc vài phút ngắn ngủi này.

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Vẫy tay với ba người bằng cái tay quấn băng gạc của mình, Lâm Vô Ý nhìn họ rời đi. Cửa vừa đóng lại, nụ cười bên khóe miệng Lâm Vô Ý nhạt dần, bóng đen phủ xuống, cậu há miệng.

Hơi thở nam tính thuần túy dừng trên môi cậu, nhưng không hề xâm nhập. Lâm Vô Ý liếm đôi môi hơi khô của đối phương, ra lệnh: “Không được phép tự trách.”

Lâm Vu Chi tự trách mình thế nào tất cả mọi người đều thấy rõ, huống chi là Lâm Vô Ý.

“Tôi đi tắm.”

“Được, tôi chờ cậu.”

Hôn cằm của Vu Chi, Lâm Vô Ý vỗ vỗ anh. Lâm Vu Chi thở hắt ra, đi vào phòng tắm. Khi cửa phòng tắm đóng lại, Lâm Vô Ý tựa lưng vào đầu giường thở dài. So sánh với Ethan, Vu Chi càng khó dỗ hơn. Cậu không thích Vu Chi tự trách mình, vô cùng vô cùng, không thích.

Điện thoại ở đầu giường vang lên, Lâm Vô Ý vươn tay trái cố lấy. Chân trái bị trật, đùi phải có vết thương lớn, cậu chỉ tùy tiện động đậy một chút cũng đau.

“Hello?”

“Dean, là tôi, Bieber.”

“A, cưng à, sao còn chưa ngủ vậy? Hôm nay thực sự đã làm các cậu vất vả.”

“Không buồn ngủ lắm, cậu biết mà, tôi thường xuyên đi tới đi lui, điều chỉnh giờ giấc rất dễ.”

“Vậy là tốt rồi. Bất quá cũng đừng gắng gượng nha.”

“Sẽ không đâu.”

Trên mặt Lâm Vô Ý là sự cảm động khi được bạn bè quan tâm. Nhà cũ không có đủ phòng. Buổi tối, vợ chồng Lâm Chiếu Đông, vợ chồng Lâm Chiếu Vũ và vợ chồng Lâm Chiếu Trinh đều về nhà riêng của mình. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi ngủ cùng một phòng, chừa ra một phòng cho Zoe và Joseph. Oliver và Hanna một phòng, Crowe và Assal một phòng, Giang Y Viện một mình một phòng. Còn lại bốn người chú Tom, Bieber, Ed Young và Megan Conley đều đến chỗ Lâm Chiếu Đông, bên nhà cũ không ở được. Ed Young là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, Megan Conley là nhạc sĩ rất có tên tuổi ở Âu Mỹ. Sau khi hai người biết Lâm Vô Ý định viết kịch bản mới, đã lấy được quyền chế tác MV và ca khúc chủ đề cho bộ phim.

Ngoại trừ Hanna, Bieber và Crowe ra, những người khác đều rời Hongkong vào ngày mai. Mục đích chính họ tới đây là để xem rốt cuộc vết thương của Lâm Vô Ý nghiêm trọng thế nào. Dù sao thân phận của họ cũng rất đặc thù, dưới hành động cố ý của họ, Oliver và Crowe đã bị truyền thông biết đến, nếu thân phận những người khác cũng bị phát hiện nữa, nhất định Lâm Vô Ý sẽ khóc mất. Thấy Lâm Vô Ý được người của Lâm gia nâng niu trong lòng bàn tay để chăm sóc, họ cũng có thể yên tâm rời đi.

“Dean, có một việc, tôi muốn hỏi cậu.”

Trầm mặc vài giây xong, Bieber lên tiếng. Lâm Vô Ý nghe ra được sự cẩn thận trong lời nói của đối phương, cậu không cười nữa: “Cậu hỏi đi.”

“… Con gái của chị cậu, có bạn trai chưa?”

“Cậu nói, Như Vi?” Miệng Lâm Vô Ý tạo thành hình chữ “O”. Không phải là, như cậu nghĩ chứ?

“Ừm, Như Vi…” Phát âm một cái tên tiếng Trung một cách khó khăn, Bieber thành thực nói: “Đối với cô ấy, tôi có một loại cảm giác trước nay chưa từng có. Nhịp tim đập nói cho tôi biết, cô ấy, là nhân vật nữ chính của tôi.”

Lâm Vô Ý khép miệng lại.

“À, Bieber, cậu muốn tìm Như Vi làm nhân vật nữ chính cho cậu? Cậu có kịch bản mới à?” Aizzz, hóa ra cậu đoán sai.

Bieber trầm mặc. Một lát sau, anh vô lực nói: “Dean, ý tôi là, hình như tôi, yêu cô ấy.”

“Oa oa! Hóa ra tôi đoán không sai nha! Cưng à, cậu nhất kiến chung tình với Như Vi à?”

“Tôi nghĩ, đúng vậy.”

“Oa oa oa oa…”

Bieber ở đầu điện thoại bên kia nghe thấy liền xấu hổ. Anh nuốt nước miếng: “Dean, trước kia, tôi rất yêu cậu.”

“À, đều qua rồi đều qua rồi.” Lâm Vô Ý hy vọng các bạn của cậu có thể tìm được người thích hợp nhất với họ.

Bieber cười, nói: “Nhưng hôm nay gặp Như Vi, tôi mới phát hiện, tôi không phải đồng tính luyến ái, chỉ đơn giản tôi thích người như cậu thôi. Cậu nên biết, cậu rất có mị lực.”

“Ôi, tôi xấu hổ quá.”

Bieber cười nhẹ mấy tiếng: “Trừ cậu ra, tôi chưa từng động tâm với bất kỳ người đồng giới nào. Tôi từng cho rằng tôi không thể yêu ai được.”

“Thực xin lỗi, cưng à.”

“Hiện tại tôi mới biết, bởi vì người tôi yêu vẫn chưa xuất hiện.”

“Bieber, cậu muốn tôi chúc phúc không?”

“Đương nhiên, đương nhiên là muốn. Cô ấy, có bạn trai chưa?”

“Theo như tôi biết, vẫn chưa đâu.”

“Thật vậy hả?”

Bieber kích động.

“Thật đó thật đó, hai cô con gái nhà chúng tôi vẫn độc thân, nếu cậu thấy được cũng đừng quên cháu gái nội của tôi nha, chính là Vu Huệ, con gái của anh cả tôi đó, cả hai đều là những cô công chúa rất ôn nhu rất thiện lương rất đáng yêu đó.”

“Ha ha, tôi rất vinh hạnh đợi thêm một cô công chúa.” Bieber cũng không nói dường như Hanna đang để ý đến Vu Huệ, dù sao Hanna vẫn chưa thừa nhận.

“Vậy tôi chúc cậu thành công nha.”

“Ừ, Dean, tôi không chỉ cần lời chúc phúc của cậu, tôi còn cần cậu giúp tôi theo đuổi công chúa của tôi. Cô ấy còn nhỏ tuổi và hồn nhiên như vậy, tôi sợ cô ấy chướng mắt với tôi.”

“Cưng à, cậu là biên kịch, là kịch tác gia. Hiện tại, cậu phải làm nhân vật nam chính trong chính kịch bản của cậu, để theo đuổi nhân vật nữ chính mà cậu ngưỡng mộ trong lòng. Bieber, cậu cũng biết, tôi chưa bao giờ viết kịch bản về tình yêu, bởi vì tôi không hiểu, nhưng cậu không giống vậy. Tình yêu dưới ngòi bút của cậu đẹp như vậy, sao cậu có thể không tin tưởng vào mình? Chỉ cần cậu làm Như Vi cảm thấy cô ấy vĩnh viễn là công chúa của cậu, nhất định cô ấy sẽ yêu cậu.”

“… Tôi biết nên làm gì rồi. Cám ơn cậu, Dean.”

“Tôi chờ tin tốt của cậu.”

“Tôi sẽ giành được công chúa của tôi!”

“Tôi tin điều đó.”

Bieber cúp điện thoại trong niềm tin mười phần, trước mắt như lại hiện ra một cô gái xinh đẹp. Xin lỗi, Dean, vì hạnh phúc của tôi, lần này tôi phải lợi dụng vết thương của cậu để lấy việc công làm việc tư mới được. Chúa ơi, xin hãy phù hộ cho con, Amen.

Khi Lâm Vu Chi đi từ phòng tắm ra, liền nhìn thấy Lâm Vô Ý ngồi đó cười ngây ngô. Đi đến bên giường, cúi người hôn lên môi đối phương một cái, anh hỏi: “Suy nghĩ gì vậy? Cao hứng như thế?”

Lâm Vô Ý hoàn hồn, tay trái vỗ vào bên cạnh: “Lên đây đi, tôi nói cho cậu biết.”

Lâm Vu Chi xốc chăn lên giường. Trên giường có mùi thuốc đông y, nhất thời tâm tình Lâm Vu Chi trầm xuống rất nhiều.

“Vu Chi, tôi muốn nằm úp sấp trong ngực cậu.” Thân thể Lâm Vô Ý không tiện hoạt động. Lâm Vu Chi đau đớn mà ôm cậu, cẩn thận chuyển cậu vào trong ngực mình.

Chậm rãi nâng tay phải lên, đặt lên mặt Vu Chi, Lâm Vô Ý lại ra lệnh: “Không được tự trách.”

“Đều tại tôi.” Lâm Vu Chi nhẹ nhàng cầm tay Lâm Vô Ý, không thể che giấu những khó chịu trong nội tâm được nữa. “Là tôi không xử lý tốt chuyện của Quách Bội Bội.”

Lâm Vô Ý mất hứng cắn cằm Lâm Vu Chi, ra sức cắn mạnh.

“Không được phép tự trách. Tôi bị thương là do tôi không cẩn thận. Xấu nhất chính là tên kia, dù không có Bội Bội, hắn cũng sẽ tìm người khác để lừa tôi. Vu Chi, tôi không thích cậu tự trách mình, rất không thích.”

Chỉ có hai người trên giường, những buồn bực đã đè nén hai ngày nay trong Lâm Vu Chi đều trút hết ra ngoài. Hai tay ôm Lâm Vô Ý, anh hơi xoay người, đè cậu xuống giường, rồi mới hôn môi Lâm Vô Ý, hôn kịch liệt, hôn như để phát tiết.

Lâm Vô Ý cố gắng dùng đầu ngon tay lộ ra của mình để vuốt ve mặt Vu Chi, thân thể Vu Chi, nói cho đối phương biết cậu không hề trách anh, nói cho đối phương biết cậu không thích anh tự trách.

“Vu Chi… Sờ tôi…”

Khi nụ hôn của Lâm Vu Chi rời khỏi môi cậu, Lâm Vô Ý ngâm nga. Hơi thở của Lâm Vu Chi trở nên dồn dập, anh kéo chăn ra, hôn lên khuỷu tay tím bầm của Lâm Vô Ý, liếm lên đầu gối Lâm Vô Ý khiến anh đau lòng.

“Vu Chi… Đừng tự trách… Chuyện này, không liên quan đến cậu, không có…”

“Hôm nay, tôi vô cùng vui vẻ, cực kỳ vui vẻ…”

“Ethan, gọi tôi, là mummy.”

Động tác hôn của Lâm Vu Chi dừng lại, ngẩng đầu lên. Lâm Vô Ý cười ngốc nghếch: “Ethan, gọi tôi là mummy.”

Trong lòng Lâm Vu Chi nháy mắt đã được bao phủ bởi một tình cảm mang tên hạnh phúc, nhất là nụ cười trên mặt đối phương càng làm anh hận không thể nuốt đối phương vào bụng ngay lập tức, để không làm bất kỳ kẻ nào khác mơ ước đến.

“Tôi rất vui… Vu Chi… Chúng ta làm tình đi. Tôi là mummy của Ethan mà.”

Còn chưa thể bình tĩnh lại từ trong tình cảm hạnh phúc đó, Lâm Vu Chi đã bị quả bom ngoài ý muốn này giáng xuống khiến cho đầu váng mắt hoa.

“Vô Ý?” Lâm Vu Chi nằm trên người Lâm Vô Ý, vẻ mặt kinh ngạc.

Giơ tay trái lên, lại chậm rãi giơ tay phải lên, Lâm Vô Ý ôm mặt Lâm Vu Chi, nói nhỏ: “Nụ hôn của tôi, thân thể của tôi, tình yêu của tôi, đều là của các cậu, đều thuộc về các cậu.”

“Tôi sẽ không cho người khác, cũng không muốn bị người khác cướp mất. Nụ hôn và tình yêu của tôi đều đã thuộc về các cậu, chỉ còn thiếu thân thể.”

“Tôi sợ có một ngày sẽ có người cướp mất thân thể tôi, vào lúc tôi còn chưa kịp, cho các cậu.”

“Cho nên, tôi không muốn do dự nữa.”

“Vu Chi, tôi muốn làm tình cùng các cậu, cậu nguyện ý, làm tình cùng tôi không?”

Hơi thở của Lâm Vu Chi càng lúc càng dồn dập, đột nhiên, anh rời thân trên lên mạnh, gầm nhẹ: “Đừng khiêu khích tôi! Vô Ý. Đừng khiêu khích tôi! Cậu bị thương! Đừng khiêu khích tôi!”

“Nếu cậu đáp ứng tôi không tự trách nữa, tôi sẽ không khiêu khích cậu.”

Tay Lâm Vô Ý còn nguy hiểm chạm vào giữa hai chân Lâm Vu Chi, cây nấm ở chỗ đó nháy mắt đã lớn lên.

Bắt được tay Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi thở dốc: “Tôi đáp ứng cậu, không tự trách.” Lý trí của anh sắp sụp đổ mất.

“Vậy tôi không nói nữa.” Lâm Vô Ý cười tủm tỉm.

Thật sự sắp không nhịn được. Lâm Vu Chi nằm xuống bên cạnh Lâm Vô Ý, lại kéo chăn lên, che người nào đó thật kín mít, anh sợ chỉ cần liếc mắt thêm một cái anh sẽ biến thành sắc lang.

Hạnh phúc gối đầu lên vai Lâm Vu Chi, Lâm Vô Ý ngửa đầu nhìn anh, nói: “Người kia chỉ hôn đến miệng tôi, ngay cả răng cũng chưa chạm vào, tôi thừa lúc hắn thả lỏng cảnh giác, đá mạnh vào thằng nhỏ của hắn. Tôi cũng rất lợi hại đó. Lúc ấy hắn đau đến mức lăn lộn trên mặt đất. Bị thương là vì tự tôi không cẩn thận. Cho nên Vu Chi của tôi, đừng tự trách.”

Vu Chi của tôi… Lâm Vu Chi ngậm lấy miệng Lâm Vô Ý, liếm hàm răng của cậu, liềm đầu lưỡi của cậu. Những câu tình tứ của Lâm Vô Ý luôn làm anh không kiềm giữ được, nhưng cuối cùng cũng dễ dàng loại bỏ những nóng nảy trong anh.

Lùi ra, Lâm Vu Chi khàn giọng nói: “Tôi đáp ứng cậu, không tự trách. Nhưng lần này, tôi rất giận, vô cùng tức giận, không ai được phép làm tổn thương cậu. Vô Ý, không được cầu tình cho Quách Bội Bội, lần này tôi muốn cô ta phải nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng trêu chọc đến tôi.”

Trong mắt Lâm Vô Ý lộ vẻ khó xử: “Dù sao, cô ấy cũng là mummy của Ethan.”

“Cô ta không phải!” Lâm Vu Chi dừng lại trước miệng Lâm Vô Ý. “Cậu mới là mummy của Ethan, Ethan cũng chỉ muốn cậu là mummy. Vô Ý, tôi đã cho cô ta cơ hội, là chính cô ta muốn đi vào đường chết.”

Lần đầu tiên thấy Vu Chi nổi giận như thế, Lâm Vô Ý hôn môi và cằm đối phương. Cho đến tận khi thân thể Lâm Vu Chi không còn căng cứng như vậy nữa, cậu mới nói: “Bây giờ Ethan còn nhỏ, chờ bé lớn rồi, có lẽ người khác sẽ nói bé ngay cả mẹ ruột của mình cũng không cần, không tốt với Ethan.”

“Tôi cũng rất giận. Lớn thế này rồi, tôi chưa từng bị ai lừa thảm như vậy. Nếu là người khác, tôi sẽ không quan tâm các cậu làm thế nào, nhưng dù sao cô ấy cũng là người sinh ra Ethan. Tôi không muốn sau này Ethan bảo bối của chúng ta bị chuyện về mẹ ruột làm cho mệt mỏi. Không phải cô ấy thích cuộc sống ở nước ngoài sao? Cậu cho cô ấy một số tiền để cô ấy rời khỏi Hongkong đi. Đó cũng là tư tâm của tôi, cô ấy ở Hongkong, Ethan sẽ sợ hãi. Nếu cô ấy sống ở nước ngoài, một thời gian dài sau, mọi người cũng sẽ không nhắc lại quan hệ của Ethan và cô ấy.”

“Vu Chi, cô ấy là mẹ ruột của Ethan, đây là chuyện cậu có làm gì cũng không xóa bỏ được. Để cô ấy rời khỏi Hongkong, không được gặp Ethan nữa, coi như đó là trừng phạt cô ấy, cậu nói được không?”

Lâm Vu Chi không nói được hay không, mà là lại hôn Lâm Vô Ý. Câu nói “bảo bối Ethan của chúng ta” của Lâm Vô Ý làm anh chỉ muốn hôn người này thật mạnh.

Khó khăn rời ra trước khi không thể khống chế được, Lâm Vu Chi nói: “Tôi nghe lời cậu, để cô ta rời khỏi Hongkong. Nhưng tôi sẽ không cam đoan cô ta có thể cơm áo không lo. Tôi sẽ cho cô ta một số tiền, chỉ cần cô ta tiết kiệm, sống ở nước ngoài không thành vấn đề, coi như mua đứt quan hệ của cô ta và Ethan. Nhưng Quách gia, tôi sẽ không bỏ qua. Dù không phải vì cậu, tôi cũng phải nghĩ cho Ethan, tôi sẽ không để Ethan khi lớn lên bị Quách gia dùng tình thân đến quấy rầy.”

Mím môi, Lâm Vô Ý do dự nói: “Không thì, cậu để cả nhà Quách gia rời Hongkong đi.”

“… Được.” Đây là nhượng bộ lớn nhất của anh.

Lâm Vô Ý cọ vào cằm Lâm Vu Chi: “Tôi biết cậu rất giận, nhưng chuyện này không thể chỉ vì báo thù trút giận cho tôi gì được, cậu phải nghĩ cho Ethan nữa chứ. Sau này bé là người thừa kế của cậu, nếu bị người ta lấy chuyện này để gièm pha thì phải làm sao? Mấy người Oliver đều đã từng bị người khác dùng chuyện của chính họ để gièm pha, tôi không muốn sau này Ethan cũng phải trải qua điều đó, tôi sẽ đau lòng lắm.”

Lâm Vu Chi đặt tay Lâm Vô Ý lên má mình, gật đầu: “Được, tôi nghe theo cậu, tôi sẽ cho Quách gia thêm một con đường để lựa chọn.”

“Uhm.”

Biết Vu Chi đã nghe lọt tai, Lâm Vô Ý cũng không khuyên nhiều nữa, mà là mím môi: “Tôi bị thương, muốn được an ủi.”

Lâm Vu Chi lập tức hôn vào đó, dùng miệng và tay anh để an ủi người nào đó bị thương, bị ủy khuất. Anh thừa nhận, vì câu “muốn được an ủi” của Lâm Vô Ý, tâm tình anh tốt lên rất nhiều.

“Sau khi vết thương của cậu khỏi hẳn, tôi muốn thân thể cậu.”

“… Được.”

“Nói yêu tôi.”

“Tôi yêu cậu, Vu Chi.”

Môi hai người lại dây dưa cùng nhau, nếu không phải quả thực thân thể Lâm Vô Ý không chịu được, hiện tại Lâm Vu Chi sẽ dùng đến quyền lợi của mình. Trong lúc mê man, Lâm Vô Ý được hôn vô cùng thoải mái, tạm thời vứt chuyện của Bieber sang một bên, chờ an ủi bốn người đàn ông trong nhà xong rồi lại nói đến chuyện của Bieber. Vu Hồng, Vu Chi và Ethan đã không còn vấn đề gì, còn lại Tiếu Vi và Vu Chu.

“A…”

Đột nhiên đùi đau đớn, Lâm Vô Ý đang hí hửng vui mừng liền rơi nước mắt: “Vu Chi, sờ đi, đau quá.”

Lâm Vu Chi nghiến răng, cắt bỏ một nửa tiền cho Quách Bội Bội!

__Hết chương 115__
Bình Luận (0)
Comment