Vô Ý Vi Chi

Chương 64

Trong số năm người, ký ức ngồi xe lửa của Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng có thể ngược dòng về hai mươi mấy năm trước. Họ ra ngoài, hoặc là ngồi ô tô, hoặc là ngồi máy bay, mấy thứ như xe lửa có khoảng cách vô cùng vô cùng xa với họ. So sánh với hai người, Lâm Vu Chu làm công việc chụp ảnh và Thẩm Tiếu Vi mới đi du học nước ngoài trở về đã từng ngồi xe lửa không ít lần. Lâm Vô Ý rất thích ngồi xe lửa, thích ngắm phong cảnh ven đường, thích tự ghi chép lại những tâm tình của mình trên xe lửa. Đối với những người thanh niên của giới văn nghệ như cậu, ngồi xe lửa là một loại thoải mái, đối với những người bận rộn cuồng công việc, ngồi xe lửa là lãng phí thời gian. Bất quá giờ phút này, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều nguyện ý bước chậm lại để đi cùng người yêu văn nghệ nào đó.

Lâm Vu Hồng vốn định bao cả một toa xe, nhưng bị Lâm Vô Ý lấy lý do lãng phí để ngăn cản. Những con người muôn hình muôn vẻ trên xe lửa cũng chính là một phần linh cảm đó. Kết quả thỏa hiệp cuối cùng chính là năm người cùng mua một vé xe hạng nhất. Thời gian gần đây chính là lúc để thưởng thức cỏ huân y đang vào mùa nở rộ, ngoại trừ toa xe hạng nhất ra, những toa khác đều chật ních người. Bất quá, cho dù là vậy, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cũng có chút không quen, nhưng thấy dáng vẻ hăng hái của người nào đó, bọn họ nhẫn nại.

Lâm Vô Ý là đặc biệt kéo mấy người cùng ngồi xe lửa. Cậu chưa bao giờ có quan niệm giàu nghèo, chỉ hy vọng mấy cháu trai của mình cũng có thể ngẫu nhiên buông bỏ thân phận nhà giàu của mình để hưởng thụ một chút lạc thú của người thường. Mọi chỗ ngồi đều là hai hàng ghế liền kề nhau, ai cũng không muốn ngồi một mình, cũng đều muốn ở cùng Lâm Vô Ý, năm người liền dứt khoát ngồi ở cạnh quầy bar, vừa ăn uống vừa nói chuyện vừa nhìn cảnh sắc xuất hiện nhanh ngoài cửa sổ. Lâm Vô Ý nổi hưng trí lên, vẽ tranh lên giấy ăn. Vẽ đầu một con mèo, vẽ một khuôn mặt lãnh khốc đang cầm cameras, khi cậu vẽ bức tranh thiếu niên mèo liền bị đối phương kháng nghị: “Cậu nhỏ, cháu không muốn đáng yêu như thế.”

“Nhưng tôi thích mà.”

“Cháu không muốn.”

Thẩm Tiếu Vi rất buồn bực, chỉ trước mặt người này anh mới có thể “đáng yêu” như thế!

Năm người đàn ông phương Đông khí chất không giống nhau đã dẫn tới sự chú ý của những hành khách khác, nhất là “thiếu niên” vóc dáng nhỏ bé bị bốn người còn lại “vây quanh” lại càng khiến cho những vị khách nam khác thường liếc nhìn. Lâm Vu Hồng nhíu mi, xem ra cần phải bao cả toa xe mới được.

Lâm Vô Ý không quan tâm người khác nhìn cậu chăm chú, hoặc là nói cậu đã quen rồi. Cậu nghiêng đầu, tựa lên vai cháu trai ngoại, nói về phía xa xăm: “Tôi chỉ ngồi xe lửa với ông ngoại cậu đúng một lần, chính là cái năm tôi mới đến Pháp học đó. Lúc đó ba sang Pháp thăm tôi, cũng là lần duy nhất ba sang Pháp thăm tôi. Tôi và ba ngồi xe lửa đi Marseilles, đến viện bảo tàng mỹ thuật tạo hình với ba, tản bộ ở bến tàu với ba, lúc ba đi luôn dặn dò tôi không ngớt rằng tôi phải nghe lời, phải ngoan ngoãn ở trong trường học, không được chạy loạn. Tôi đặc biệt nhớ những nơi ba đi cùng tôi, thế nhưng ba không chạy được, tôi cũng không dám để ba chạy theo tôi. Tiếu Vi, nếu các cậu muốn có con phải có sớm một chút, như vậy cậu có thể cùng “lớn lên” với con cái, có thể đi cùng con rất nhiều nơi, có thể để lại rất nhiều kỷ niệm cho con cái. Ông ngoại cậu để lại cho tôi quá ít kỷ niệm.”

Thẩm Tiếu Vi ôm chặt người bên cạnh, cười đáp ứng: “Trước 35 tuổi cháu sẽ có con.” Sau đó giao cho cậu.

“35 là muộn rồi.”

“Vậy thì 30 tuổi.”

“Được.”

Lâm Vu Chi ngồi ở một bên khác của Lâm Vô Ý nói: “Ethan, Ryan và Andrew đều không có mẹ, tôi và Vu Hồng lại bận, cậu phải để lại nhiều kỷ niệm cho chúng nó với trưởng bối.”

Lâm Vô Ý bất mãn nhìn sang: “Cậu quá nghiêm khắc với Ethan đó.” Tiếp đó câu nhìn về phía Vu Hồng, lên án: “Cậu cũng vậy. Cậu phải thường xuyên về nhà chơi với bọn trẻ.”

“Tôi bận rộn nhiều việc.” Lâm Vu Hồng không chút nào áy náy nói: “Giao cho cậu.”

“Các cậu làm ba ba như vậy là không đúng!”

Nào biết, Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu cũng trăm miệng một lời: “Con của tôi/ cháu sau này cũng giao cho cậu!”

“Trẻ con không có mẹ rất đáng thương đó!”

“Chúng nó có ông chú nhỏ/ ông cậu nhỏ là đủ rồi!”

Lâm Vô Ý không thể tin nổi nhìn cháu nội (Vu Chu) và cháu ngoại: “Các cậu cũng không định kết hôn?”

Lâm Vu Chu lãnh khốc hỏi: “Kết hôn có gì tốt?”

“Rất nhiều cái tốt!” Lâm Vô Ý mở miệng muốn dạy dỗ cháu nội và cháu ngoại, kết quả: “Á, cái tốt, rất nhiều.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ…” Ôi ôi ôi, sao có thể khi dễ cậu như vậy, cậu còn chưa kết hôn mà. Mà buồn bực nhất chính là mẹ cậu và ba cậu cũng không kết hôn.

“Dù sao cũng là rất nhiều!” Người nào đó thể hiện khí thế của trưởng bối.

Thẩm Tiếu Vi nhún vai, không lên tiếng; Lâm Vu Chu tiếp tục chụp ảnh, lấy trầm mặc để trả lời. Lâm Vu Chi nhìn sâu vào người đang tức giận một cái, hỏi: “Muốn ăn hamburger khoai tây chiên không?”

“Muốn!”

Lâm Vu Chi lập tức đưa một phần hamburger khoai tây chiên qua. Có đồ ăn ngon, Lâm Vô Ý không còn tức giận, hai mắt cong lên, thật hạnh phúc quá, có thể ăn hamburger khoai tây chiên.

“Vu Chi.” Lâm Vu Hồng rất không tán thành.

Lâm Vu Chi thản nhiên nói một câu: “Ngẫu nhiên cho cậu ấy ăn một lần cũng được, chung quy cũng tốt hơn so với việc cậu ấy cứ nhắc đi nhắc lại chuyện hôn nhân của chúng ta.”

“…” Lâm Vu Hồng ngầm đồng ý.

Lâm Vô Ý giả bộ không nghe thấy, có thể đổi lấy việc được ăn hamburger khoai tây chiên cũng không tồi nha.



Hơn hai giờ chiều, năm người đến nhà ga Paris. Ra khỏi nhà ga, bọn họ lên xe đi thẳng đến biệt thự của Lâm gia ở Paris. Lâm Vô Ý không nói sẽ ở chỗ bạn bè, mấy cháu trai của cậu đều là những người kiêu ngạo, không quen ở nhà người khác. Dù sao gặp bạn bè ở đây cũng rất tiện. Từ nửa tháng trước Lâm Vu Chi đã sắp xếp cho hành trình đi Pháp, biệt thự ở Paris đã cho người dọn dẹp thật tốt, chỉ chờ họ đến ở. Biệt thự và bất động sản của Lâm gia có ở nhiều quốc gia, những đô thị lớn mang tầm quốc tế như Paris không thể không có. Lâm Vô Ý biết Quách Bội Bội thường xuyên ở Paris, vốn cũng muốn hỏi Bội Bội có ở kia không, sau ngẫm lại cũng không hỏi nữa, nếu Vu Chi bảo đến đó ở, chắc Bội Bội không ở đó đâu. Đối với chuyện hôn nhân của Vu Chi, Lâm Vô Ý vẫn có chút khổ sở, mỗi lần nghĩ đến cháu trai nhỏ đáng yêu cậu lại càng thấy khổ sở.

4 giờ, năm người đến chỗ ở. Quả nhiên đúng như Lâm Vu Chu nói, nơi này có bể bơi. Buổi tối đi gặp bạn bè, Lâm Vô Ý đi tham quan nơi ở một chút rồi cầm đồ đạc của mình vào phòng tắm, tắm rửa thay quần áo. Bốn người khác đều tự tìm một phòng ngủ, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng ở lầu hai, Vu Chu và Tiếu Vi ở lầu ba, còn Lâm Vô Ý… Bốn người đều không nghĩ đến chuyện để cậu ngủ một mình.

Daphne bị ngột ngạt trong túi mèo suốt cả chặng đường, vừa đến nơi ở mới liền giống y như trộm mang thân thể mèo của mình đi ngửi tới ngửi lui, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều đi tắm, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi, lát nữa họ mới tắm. Lâm Vu Chi bế Daphne vừa nhảy lên sofa lại gần sờ sờ, sau đó buông ra, Lâm Vu Hồng lên tiếng: “Em muốn lấy lại quyền thiết kế của Vô Ý. Vô Ý rất tin tưởng bạn cậu ấy, nhưng em không tin. Em không tin bọn họ không có tư tâm gì trước tài năng của Vô Ý.”

Lâm Vu Chi trầm ngâm thật lâu, nói: “Chuyện này để anh nói. Anh là trưởng, để anh ra mặt thích hợp nhất. Đương nhiên tốt nhất là họ chủ động đưa ra. Chúng ta phải cho bạn của Vô Ý hiểu được, dù ông nội mất rồi, Vô Ý vẫn có “người giám hộ”. Trước kia chuyện của Vô Ý đều phải thông qua ông nội, hiện tại, phải thông qua chúng ta. Bất quá ở bên ngoài chúng ta không thể lật mặt với bạn cậu ấy, không thì Vô Ý sẽ khó xử.”

Lâm Vu Chi là trưởng trong thế hệ này của Lâm gia, có một số việc nếu anh ra mặt sẽ có sức thuyết phục hơn Vu Hồng. Lâm Vu Hồng cũng hiểu rõ điều ấy, anh gật đầu: “Được, anh ra mặt. Còn cả bản quyền sáng tác của Vô Ý, đây là một miếng bánh ngọt mê người, chúng ta cũng có thể thấy người đại diện kia của cậu ấy.”

“Vô Ý nói hôm nay cô ta có tới. Chúng ta quan sát trước, đến thời điểm thích hợp sẽ nhắc đến chuyện này.”

“Uhm.”

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cũng không biết liệu ông nội có nắm rõ những chuyện của Lâm Vô Ý trong lòng bàn tay không. Lâm Vô Ý không cần tiền, cũng không có khái niệm cụ thể về tiền, nhưng họ không thể chịu đựng khi có người phản bội sự tín nhiệm của Vô Ý, lợi dụng lòng tin của Vô Ý để kiếm lời. Đương nhiên họ hy vọng những người đó thật lòng suy nghĩ cho Vô Ý, nhưng lòng người còn cách một cái bụng, lại là ở nơi xa như thế, ai biết được. Ông nội mất, họ có trách nhiệm “giám hộ” người nọ.

Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, một người đi từ trên lầu xuống, trong miệng kêu to: “Vu Chi, Vu Hồng, mấy giờ chúng ta đi?”

Hai người ngừng nói chuyện với nhau, vừa ngước lên nhìn, trong mắt hai người đầu tiên là vẻ kinh diễm, sau đó liền nhíu mi. Người vừa tắm rửa xong mang đầu tóc còn ướt đi đến trước mặt hai người, biểu diễn: “Sao nào? Cái này do tự tôi thiết kế đó.”

Lâm Vô Ý mặc một chiếc quần dài màu xanh tím, phần thân phía trên là áo ngắn tay có cùng màu vải. Nhưng áo ngắn tay không phải theo kiểu chữ T, mà là vạt áo hình vòng cung, trên bó dưới rộng. Vải rất mềm, dính lên người Lâm Vô Ý, mà làm Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng nhíu mi chính là bộ quần áo này nếu đứng từ xa nhìn thì rất được, nhưng đến gần thì có chút trong suốt.

“Thay áo.” Hai tiếng.

“Chuyện gì thế? Không đẹp à?” Lâm Vô Ý cúi đầu nhìn nhìn, không rõ lý do. “Joseph nói bộ quần áo này được làm rất khéo. Nếu không phải để lại một bộ độc nhất vô nhị cho tôi, nhất định cậu ấy sẽ cất giữ.”

Không phải vấn đề có đẹp hay không, có thể nhìn thấy hai quả hồng nhuận trước ngực kia kìa.

“Đi thay đi. Mặc bộ này trông cậu có vẻ gầy, không đủ dinh dưỡng.” Lâm Vu Chi nói dối mà mặt không chút thay đổi.

Lâm Vô Ý kéo kéo quần áo: “Tôi còn đặc biệt chọn bộ rộng thùng thình, vẫn rất gầy ư?”

“Uhm.” Hai tiếng.

Hai vai sụp xuống, Lâm Vô Ý khó có được lúc có tâm tình “ăn diện” bèn xoay người lên lầu: “Vậy tôi đi thay bộ khác. Bộ này tôi chưa từng mặc lần nào đâu.”

“Tôi chọn giúp cậu.”

Sợ người nào đó lại mặc một bộ “lộ liễu”, Lâm Vu Hồng liền đi theo.

“Trong cái vali này của tôi chỉ toàn quần áo màu sắc tiên diễm thôi.”

Lâm Vu Hồng nhìn đồng hồ: “Giờ tôi đi tắm, cậu tùy tiện mặc một bộ, trên đường đi tôi mua một bộ thích hợp cho cậu.”

“Không sao cả, tôi mặc quần sooc áo chữ T cũng được, không cần dùng nhiều tiền.”

“Đêm nay gặp bạn bè, phải mặc đẹp một chút. Đi thay quần áo, tôi đi tắm rửa.”

Vỗ mông Lâm Vô Ý một cái, Lâm Vu Hồng đi tắm. Nhìn Vu Hồng vội vàng rời đi, Lâm Vô Ý cúi nhìn quần áo trên người mình, thật sự trông rất gầy sao? Cậu không cảm thấy vậy mà.

Trước mắt hiện lên hình ảnh một người vừa bước ra khỏi phòng tắm, cả người đầy bọt nước, Lâm Vu Chi nhanh chóng hoàn hồn. Xoa bóp phần trán, anh cảm thấy gần đây anh cấm dục có hơi quá mức, chứ sao lại nhớ tới cảnh đó? Có tiếng bước chân đi đến, anh lập tức quay qua nhìn, thấy được vẻ quan tâm trong mắt một người.

“Mệt à? Lại đau đầu?” Đến bên cạnh Vu Chi, Lâm Vô Ý đã thay quần sooc và T – shirt bình thường, nhu ấn lên trán Lâm Vu Chi: “Không thì buổi tối cậu đừng đi, nghỉ ngơi cho tốt.”

“Không sao cả. Chỉ xoa bóp theo thói quen.” Lâm Vu Chi kéo tay đối phương xuống, không buông ra, hỏi: “Đêm nay muốn qua đêm ở bên kia không?”

Lâm Vô Ý lắc đầu: “Không. Cũng không phải ngày mai bọn họ phải đi, chỉ là muốn cho các cậu quen biết bạn bè tôi, cũng để họ biết được người nhà của tôi. Ăn cơm xong, chơi một lát rồi về. Hôm nào đó lại tụ tập. Ngày mai nghỉ ngơi, không đi đâu cả.” Cậu sẽ không để mấy cháu trai phải miễn cưỡng chịu đựng vì cậu.

“Được.” Lâm Vu Chi đứng lên. “Tôi đi tắm.”

“Thật sự không có việc gì chứ?” Lâm Vô Ý cũng đứng lên, lo lắng sờ trán Vu Chi, rất may, độ ấm bình thường.

“Không có gì. Đêm nay ngủ cùng tôi?”

“Được.”

Cười nhẹ, Lâm Vu Chi đi tắm. Nhớ ra còn chưa gọi điện thoại cho mấy người Joseph, Lâm Vô Ý vội vàng gọi điện thoại.



Tắm rửa xong, đều đã thay quần áo thích hợp, năm người xuất phát. Lâm Vô Ý cũng không biết có phải do ảo giác của mình không, chỉ cảm thấy lúc này mấy cháu trai nội ngoại của cậu trông thật đẹp trai, đẹp trai đến mức mắt cậu sắp không mở ra được. Đặc biệt là Vu Chu, bên dưới cằm có chút râu cũng không hề làm giảm bớt độ đẹp trai. Lâm Vô Ý nhịn không được cứ sờ cằm đối phương, rất thích cảm giác râu đâm vào tay. Lâm Vu Chu để mặc cho đối phương sờ tới sờ lui trên mặt mình, nhắm mắt dưỡng thần.

Trên đường, Lâm Vu Hồng mua hai bộ quần áo trong cửa hàng trang phục nam giới. Vốn muốn mua thêm vài bộ nữa, nhưng thời gian có hạn, Lâm Vô Ý lại không cho, chỉ có thể mua hai bộ rồi thôi. Thay một bộ quần áo có hình cỏ huân y cũng coi như là kín đáo, Lâm Vô Ý rất ít khi mặc đẹp như thế, dưới ánh mắt của cháu cậu khá là vừa lòng, mặc dù có hơi nóng. Bất quá sẽ có máy điều hòa, không sao.

Hơn sáu giờ, ô tô dừng lại ở cửa một trang viên vùng ngoại ô Paris, cửa trang viên chậm rãi mở ra, một số người chạy ào ra ngoài sân. Ô tô mới đi vào, Lâm Vô Ý hạ cửa kính trên xe xuống, vươn tay ra ngoài vẫy vẫy.

‘Bùm!’

Một quả pháo hoa nổ tung trên bầu trời trong trang viên, Lâm Vô Ý kinh hỉ nhìn lên cao.

‘Bùm!’

Lại một quả pháo hoa nữa. Có vài người đến gần mở cửa xe. Lâm Vô Ý vừa xuống xe đã nhận được một cái ôm dạt dào tình cảm.

“Dean, cuối cùng cậu cũng đến, chúng tôi nhớ cậu muốn chết.” Tiếp đó chính là nụ hôn trên hai má và trán.

“Hanna, tôi cũng rất nhớ cậu.”

Lâm Vô Ý hôn hai cái lên mặt Hanna đang trông như gấu chó, sau đó cậu được chuyển đến trong ngực người còn lại.

“Dean, cuối cùng cũng gặp cậu.” Lại là ba nụ hôn trên hai má và trán.

“Oliver, cậu gầy.” Hôn trả lại.

“Vì tôi rất nhớ cậu.”

“Cưng à, nhìn thấy em chị yên tâm rồi.”

“Đừng lo lắng cho em, Caroline.”

“Dean bé nhỏ.”

Lại thay đổi người. Lâm Vô Ý cười vui vẻ trong ngực một ông chú trung niên, không keo kiệt mà tặng hai nụ hôn lên má: “Chú Tom, râu mép của chú thật dài.”

“Ha ha, đặc biệt giữ lại cho cháu đấy.”

“Cháu thích nhất là sờ đám râu dài của chú.”

“Ha ha…”

“Dean, tôi rất nhớ cậu.”

Lúc này là một cô gái.

“Tôi cũng vậy.”

Được bạn bè vây quanh, khóe mắt Lâm Vô Ý có chút ướt át, đây đều là những người bạn đặc biệt của cậu đó. Năm người từng đến Lâm gia gặp Lâm Vô Ý đều đến đủ. Joseph và Zoe đều thân thiết đến chào hỏi bốn anh em Lâm gia.

Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đứng đó nhìn “người của họ” bị một đám người xa lạ ôm vào ngực, hôn hít, mà người kia còn hôn trả từng cái một, cho nên không cao hứng lắm. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu trước này đều có chút mặt than, chỉ khổ cho Thẩm Tiếu Vi vẫn cố mỉm cười để giữ vững lễ nghi.

Một người đàn ông cực kỳ anh tuấn ôm lấy Lâm Vô Ý, hôn sâu lên trán cậu một cái, sau đó là hai gò má.

“Tôi rất lo lắng cho cậu. Nhìn thấy cậu, tôi yên tâm rồi.”

“Tôi rất tốt, đừng lo lắng cho tôi. Thời khắc gian nan nhất đã qua, tôi sẽ khá hơn rất nhanh thôi.” Lâm Vô Ý ôm mặt đối phương, hôn nhẹ.

Buông người đàn ông ra, Lâm Vô Ý vươn hai tay với người bên cạnh người đàn ông đó, đối phương cũng trầm mặc ôm cậu.

“Assal.”

“Em và Crowe đều rất nhớ anh.”

Lâm Vô Ý hôn nhẹ đối phương, lo lắng hỏi: “Sắc mặt em thật không tốt, bị bệnh à?”

Assal lắc đầu, Crowe nói: “Dạo này em ấy ăn uống không tốt, tôi định mấy ngày nữa dẫn em ấy đi bệnh viện xem sao.”

“Em rất khỏe.” Assal mím môi.

“Vẫn nên đi xem đi, sắc mặt em thật sự không ổn.” Lâm Vô Ý lại hôn Assal, buông cậu ra. Sau đó, cậu chuyển hướng ra phía sau, cười tươi với bốn người, bốn người đi tới.

Lâm Vu Hồng vươn tay với Lâm Vô Ý, Lâm Vô Ý không chút nghĩ ngợi cầm tay đối phương, tiếp đó mặt mày kiêu hãnh giới thiệu: “Đây là Vu Hồng, con trưởng của anh hai tôi.”

“Xin chào, rất vui khi gặp anh.”

Từng người bạn của Lâm Vô Ý đều bắt tay với Vu Hồng, cũng tự giới thiệu mình, bọn họ rất cẩn thận, đều nói bằng tiếng Anh. Lâm Vu Hồng tay trái cầm tay Lâm Vô Ý, tay phải bắt tay với mọi người, thần sắc như thường. Những người bạn của Lâm Vô Ý đều nhìn kỹ bốn người đàn ông đi cùng cậu, nếu không phải đã biết trước thân phận họ, mọi người đều rất khó tin tưởng bốn người này là vãn bối của Lâm Vô Ý. Có mấy người cứ nhìn vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia, trong mắt hiện lên chút ánh sáng khác biệt.

Sau khi mọi người biết được Vu Hồng, Lâm Vô Ý kéo Lâm Vu Chi đến. Lâm Vu Chi cũng giống Lâm Vu Hồng, dắt tay Lâm Vô Ý, thần sắc thản nhiên.

“Đây là Vu Chi, con trưởng của anh cả tôi.”

“Rất vui khi gặp anh.”

“Tôi cũng rất vui khi gặp mọi người, Vô Ý luôn nhắc tới các anh.”

Giới thiệu Vu Chi xong, Lâm Vô Ý kéo Lâm Vu Chu đến. Vu Chu không nắm tay cậu, mà là ôm vai cậu.

“Đây là Vu Chu, con thứ của anh hai tôi, là em trai Vu Hồng. Joseph và Zoe đều biết cậu ấy, cậu ấy là nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng đó.”

“John Lin tiếng tăm lừng lẫy, tôi biết.”

Oliver thân thiết vươn tay.

“Chào anh, Oliver Joss tiên sinh, thật không ngờ ngài là bạn của Vô Ý.”

Vô Ý? Oliver cười tươi: “Tôi cũng không nghĩ ngài là người nhà của Vô Ý.”

“Vu Chu rất lợi hại đó. Bây giờ là nhiếp ảnh gia chuyên dụng của tôi.” Ngay trước mặt rất nhiều bạn bè, Lâm Vô Ý rất tự nhiên ngửa đầu hôn lên cằm cháu cậu một cái, rất là kiêu hãnh và tự hào.

“Vinh hạnh của tôi.” Trên khuôn mặt lãnh khốc của Lâm Vu Chu mang nụ cười.

Chính vì hai người vừa ôm vừa hôn này mà không khí có chút biến hóa nho nhỏ. Phía bên Lâm gia vẫn rất bình thường, biến hóa nho nhỏ tất nhiên là ở phía đám bạn. Khi mọi người đã biết Lâm Vu Chu, Lâm Vô Ý kéo tay cháu trai ngoại. Thẩm Tiếu Vi cầm tay cậu nhỏ, tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời.

“Đây là Tiếu Vi, con cả của chị tôi, họ Thẩm. Là cháu trai ngoại duy nhất của tôi đó.”

“Cậu nhỏ luôn nói mọi người là những người bạn quan trọng nhất của cậu ấy, hôm nay vừa gặp, tôi đã hiểu rồi. Rất vui khi gặp mọi người.” Thẩm Tiếu Vi chủ động vươn tay.

“Tôi cũng hiểu tại sao Dean nguyện ý ở lại Hongkong, rất vui khi gặp anh.” Bieber là người đầu tiên vươn tay.

Nhìn thấy bạn bè và mấy cháu trai mình gặp mặt vui vẻ, cao hứng nhất chính là Lâm Vô Ý. Nhất là mấy cháu trai của cậu đều ưu tú như thế, cao to đẹp trai như thế, cậu lại tự hào không thôi.

Sau khi Thẩm Tiếu Vi bắt tay lần lượt với từng người, Lâm Vô Ý giơ tay lên: “Vào nhà vào nhà, tôi đói rồi.”

“Bữa tối thịnh soạn đã chuẩn bị xong, chỉ chờ cậu đến thôi.”

Oliver tươi cười đến dắt tay Lâm Vô Ý giơ lên cao: “Tiệc tối sẽ bắt đầu ngay, có hamburger khoai tây chiên cậu thích nhất.”

“Oliver vạn tuế!”

Lâm Vô Ý hôn lên hai má đối phương, có ba người mang vẻ âm trầm trong mắt, Lâm Vu Chi nhìn Oliver, lại nhìn sang những người khác, trong lòng có chút tính toán. Anh nói ba chữ tiếng Trung với Lâm Vu Hồng bên cạnh: “Hồng Môn Yến.”
Bình Luận (0)
Comment