Vô Ý Vi Chi

Chương 65

Giống như Oliver nói vậy, bữa tiệc thịnh soạn đã được chuẩn bị xong, chỉ còn chờ Lâm Vô Ý đến. Toàn bộ phòng khách và nhà ăn đều bố trí thành tiệc đứng, dù là bàn ăn hay góc nhà đều bày biện hoa tươi, còn cả búp bê hoặc gối ôm hình nhân vật hoạt hình do Lâm Vô Ý thiết kế. Ánh mắt của mỗi người đều đặt lên người cậu, Lâm Vô Ý thật giống như vương tử của đêm nay, là tiêu điểm của toàn trường.

Thỉnh thoảng lại có tiếng bấm máy, trong tay mọi người hoặc là cầm cameras, hoặc là cầm di động, Lâm Vô Ý đều vui vẻ chụp ảnh chung với các bạn, không chút keo kiệt hôn hai gò má mọi người, cũng chẳng hề keo kiệt mà đưa hai má mình ra. Trong mắt Lâm Vô Ý, hôn môi như vậy chính là biểu đạt cho tình bạn sâu đậm với các bạn mình, nhưng rơi vào mắt bốn người kia lại chính là người nào đó đang nhân cơ hội chọc ghẹo.

Sợ mấy cháu trai không được tự nhiên, Lâm Vô Ý luôn cố gắng ở bên cạnh mấy người cháu, bất quá lần nào cũng không được bao lâu, cậu sẽ bị bạn bè gọi đi, hoặc là chụp ảnh, hoặc là nói chuyện. Bất quá trong trường hợp thế này, bốn người đều sớm thấy nhưng không thể trách, cũng sẽ không có gì không được tự nhiên. Thậm chí Lâm Vu Chi còn nói chuyện khá thân thiết với Oliver Joss, Thẩm Tiếu Vi luôn chọc cho ba cô gái ở đây cười to. Khí chất của Lâm Vu Hồng vốn thiên về lạnh lùng, nhưng anh cũng không tỏ vẻ không thể nối liền, anh tán gẫu với Aton, hai vị thương nhân này tất nhiên lại bàn về chuyện làm ăn. Lâm Vu Chu dùng thân phận ông tổng của công ty “Diều” thảo luận với Hanna, Hanna chủ động tìm anh để đề xuất chuyện muốn thông qua “Diều” để xây dựng triển lãm tranh cá nhân ở Hongkong. Thấy cả mấy cháu trai đều không bị lạnh nhạt, Lâm Vô Ý “bận bịu” túi bụi cũng thoáng yên tâm.

Trong số tất cả mọi người, có tâm tình ăn uống cũng chỉ có mình Lâm Vô Ý. Ngồi ở ghế sofa đôi, nhìn Lâm Vô Ý đang nói chuyện với Caroline, Oliver Joss nhấp một ngụm rượu đỏ, cảm khái nói: “Dean luôn khiến người ta chú ý như vậy, chỉ cần cậu ấy ở đây, chúng ta sẽ rất khó để tâm đến chuyện khác.” Dứt lời, anh nhìn sang người bên cạnh, giống như muốn tìm kiếm quan điểm chung từ đối phương.

Sắc mặt Lâm Vu Chi vẫn bình tĩnh, nói: “Trên người Vô Ý có một loại khí chất khiến cho người khác không nhịn được muốn thân cận. Con trai Ethan của tôi rất thích cậu ấy, thích ở cùng ông chú nhỏ nhất, ngay cả tôi là daddy cũng không bằng.”

Oliver cười: “Dean không chỉ khiến trẻ con thích. Cả nam hay nữ quen biết cậu ấy đều không thể tự chủ mà thích cậu ấy.”

Lâm Vu Chi hỏi rất trực tiếp: “Bao gồm cả các anh? Tôi nghĩ, các anh là bạn bè.” Những lời này đã vô cùng trắng ra, nếu là bạn bè, vậy nên tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn của bạn bè.

Trong mắt Oliver hiện lên một thứ ánh sáng, sau đó cười thật tươi, cũng hỏi rất trực tiếp: “Hình như Lâm tiên sinh có chút hiểu lầm về tình cảm của chúng tôi dành cho Dean. Đương nhiên chúng tôi là bạn bè “tốt nhất” của Dean, cũng là bạn bè mà cậu ấy có thể tin tưởng “hoàn toàn”. Nhưng…” Oliver dừng một chút, nụ cười mất dần. “Theo như chúng tôi biết, trong Lâm gia, ngoại trừ Lâm lão tiên sinh, những người khác đều là người xa lạ với Dean. Tôi rất ngạc nhiên Lâm tiên sinh đã làm thế nào để Dean thay đổi thái độ với các anh.”

Lâm Vu Chi vẫn mang vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Vô Ý muốn trốn chúng tôi, tránh chúng tôi, chúng tôi lại không có cơ hội để lý giải bản tính cậu ấy, khó tránh khỏi sẽ thành người lạ với cậu ấy. Bất quá bây giờ khác rồi. Vô Ý nguyện ý ở nhà, nguyện ý ở cùng chúng tôi, tất nhiên chúng tôi sẽ thân thiết với cậu ấy hơn. Không phải Joss tiên sinh cũng nói rồi sao, cậu ấy có một loại khí chất làm cho người ta nguyện ý thân cận.” Nhấp một ngụm rượu, hơi dừng một chút, Lâm Vu Chi nói tiếp: “Lúc ông nội qua đời đã giao Vô Ý cho “chúng tôi”, chúng tôi có trách nhiệm “bảo vệ” và “chăm sóc” cậu ấy.”

Oliver nhìn chăm chú vào ánh mắt Lâm Vu Chi, giọng hỏi cũng không cao lắm: “Lúc Dean vừa về Hongkong, các anh cảm nhận sao về cậu ấy?”

Nhớ lại chuyện gì đó, Lâm Vu Chi hơi nhíu mi: “Ngày cậu ấy về, rất tiều tụy, phong trần mệt mỏi, cậu ấy đeo kính râm, bỏ kính râm ra là nước mắt. Cảm nhận duy nhất của tôi chính là cậu ấy hoàn toàn không giống với người trong trí nhớ của tôi. Sau khi ông nội qua đời, cậu ấy như sắp hỏng mất, thậm chí…” Lâm Vu Chi trầm giọng. “Suýt nữa cậu ấy vì chứng “tâm toái tổng hợp” mà… Đêm đó chúng tôi đều sợ hãi, nếu không phải Vu Hồng phát hiện kịp thời, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”

Sắc mặt Oliver nháy mắt liền biến đổi: “Dean xảy ra chuyện?”

Sự quan tâm của anh rõ ràng như vậy, xuất phát từ nội tâm như vậy, Lâm Vu Chi cũng trả lời không giấu diếm: “Lúc vào bệnh viện cấp cứu, bác sĩ nói tim cậu ấy đã ngừng đập một lần.”

“Chúa ơi!” Trên mặt Oliver chẳng còn chút huyết sắc, nhìn người đang nói chuyện phiếm cùng Joseph. “Cậu ấy không nói gì với chúng tôi.”

Tuy rằng không có hảo cảm nhiều với mấy người Oliver, nhưng lúc này Lâm Vu Chi vẫn buông xuống chút để bụng vì vẻ nôn nóng mà anh ta biểu hiện ra đối với Lâm Vô Ý.

“Tình cảm của cậu ấy và ông nội sâu đậm ngoài dự kiến của chúng tôi, chúng tôi đã đánh giá thấp nỗi thương tâm của cậu ấy. Cho nên đến giờ chúng tôi vẫn không thể yên tâm để cậu ấy ở một mình chỗ nào, ai cũng không biết lúc chỉ có một mình cậu ấy có lại thương tâm không. Di vật ông nội tôi để lại cho cậu ấy, đến bây giờ cậu ấy vẫn không có can đảm để nhìn.” Ánh mắt Lâm Vu Chi nhìn một người trở nên ôn nhu vài phần, cũng đau lòng vài phần: “Đừng nhìn hiện tại cậu ấy cao hứng như vậy, cậu ấy còn thương tâm không, chỉ có chính cậu ấy biết.”

Trong mắt Oliver cũng là nỗi đau lòng sâu sắc. Anh nhắm mắt lại, mở ra nhìn Lâm Vu Chi, ánh mắt đối phương lập tức khôi phục vẻ nội liễm khi đối mặt với người khác. Về người này, Oliver cũng không xa lạ. Con trưởng của gia tộc Lâm Thị, người này và Lâm Vu Hồng đều là đối tượng trọng điểm mà mấy người nghiên cứu. Nhưng có một việc anh phải biết rõ, nếu không, anh không thể giao Dean cho họ.

Rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, Oliver đi thẳng vào vấn đề: “Đối với các anh, Vô Ý có ý nghĩa gì?”

Trong lòng Lâm Vu Chi đã cảm thấy mất hứng. Nếu như nói vẻ kiêu ngạo của Lâm Vu Hồng đều thể hiện ra bên ngoài, vậy thì sự kiêu ngạo của Lâm Vu Chi chính là được che giấu dưới vẻ nghiêm túc của anh. Cho dù là con cả của Lâm gia hay là người phụ trách của xí nghiệp Lâm Thị, không ai có thể nhìn chằm chằm vào anh để nói chuyện như thế, giống như anh vừa làm chuyện gì chột dạ vậy.

Lâm Vu Chi lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, trầm mặc một lát, anh lên tiếng: “Joss tiên sinh dựa vào lập trường nào để hỏi tôi vấn đề này? Nếu là bạn bè, những lời này hẳn là nên do tôi hỏi; nếu không phải bạn bè, vậy tôi càng phải cẩn thận.”

Oliver ngoài cười nhưng trong không cười, cong khóe miệng: “Hình như Lâm tiên sinh có chút đề phòng chúng tôi.”

“Cũng vậy.”

Giữa tầm mắt của hai người mơ hồ có những tia lửa. Lâm Vu Chi nhìn đối phương một lát, đứng lên: “Vô Ý là người của Lâm gia, ông nội tôi qua đời, chúng tôi chính là “người giám hộ” của cậu ấy. Tôi rất cảm kích trước đây các anh chăm sóc Vô Ý. Bất quá hiện tại cậu ấy muốn làm “Dean của trấn nhỏ Hongkong”, cũng chính là việc của “Lâm gia” chúng tôi. Nếu Joss tiên sinh nguyện ý tìm tôi nói chuyện thẳng thắn, lúc nào tôi cũng hoan nghênh; nếu Joss tiên sinh coi Vô Ý là vật sở hữu của các anh, như vậy thật xin lỗi.”

Nói xong, anh cầm đĩa thức ăn chưa ăn nhiều của mình đi về phía một người. Lâm Vô Ý đang nói chuyện phiếm với người bạn tốt là kịch tác gia Bieber Channing liếc thấy Vu Chi đi tới, lập tức vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, rồi giấu cái đĩa ra đằng sau lưng. Nhìn động tác của cậu, vẻ mặt Channing là kinh ngạc. Hắn tưởng chỉ có lão tiên sinh mới có thể làm Dean căng thẳng như thế.

“Vu Chi, nói chuyện với Oliver có vui không?” Người nào đó cười tít mắt hỏi.

“Không tệ lắm.” Lâm Vu Chi đưa ly rượu trống không cho bồi bàn, rồi mới nói bằng tiếng Trung: “Đừng ăn khoai tây chiên nữa, cậu đã ăn nhiều rồi.”

Lâm Vô Ý ai oán lấy cái đĩa ra: “Tôi đã rất lâu rất lâu rồi chưa được ăn khoai tây chiên.”

“Lúc cậu đi Disneyland với Ethan, còn cả hôm nay trên xe lửa đều ăn rồi. Đồ ăn vớ vẩn ăn ít thôi. Nếu cậu có thể mỗi ngày ăn cơm ba bữa đúng giờ, luyện tập nhiều, tôi không phản đối cậu ăn mấy thứ đồ ăn vớ vẩn.”

Không làm được… Ôi ôi, sao Vu Chi biết cậu ăn vụng khoai tây chiên ở Disneyland với Ethan? Nhất định là bảo tiêu để lộ bí mật rồi! Ethan mới không phản bội ông chú nhỏ đâu. Trơ mắt nhìn Vu Chi mang đĩa khoai tây chiên đầy ụ của cậu đi, Lâm Vô Ý không dám lấy lại. Cho dù có bạn bè ở đây cậu cũng không dám làm càn, nếu không lúc về Hongkong nhất định cậu sẽ bị cấm túc, cậu có dự cảm như vậy.

“Ăn nhiều thịt một chút, cậu rất gầy.”

Kéo tay Lâm Vô Ý, gật đầu chào hỏi Channing, Lâm Vu Chi đưa người kia đến chỗ đồ ăn “bình thường”. Lâm Vô Ý ngoan ngoãn để Vu Chi kéo cậu, hỏi: “Cậu cũng chưa ăn gì, có phải đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị không?”

“Không có. Vừa rồi tôi mải nói chuyện, bây giờ cũng đói.”

Đưa một cái đĩa không cho Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi chọn đồ ăn giúp cậu. Tránh những món ít thịt nhiều xương, Lâm Vu Chi gắp từng món một vào đĩa của Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý cũng cầm kẹp gắp rau cho đối phương.

“Mấy người bạn” có mặt ở đây đều nhìn hành động giữa hai người với nhau, Oliver ngồi tại chỗ, ánh mắt thâm trầm. Lâm Vu Hồng nói chuyện không tồi với Aton xong, nói với đối phương một câu, rồi mới đứng dậy đi tới.

Nhìn thấy Vu Hồng, Lâm Vô Ý gắp một miếng bò bít tết nhỏ, khi đối phương đến gần thì cho vào đĩa đối phương.

“Đồ ăn tối nay có ăn quen không?”

Lâm Vu Hồng lắc lắc đầu ngón tay: “Tôi không kén ăn.”

Được rồi, cậu kén ăn. Lâm Vô Ý ăn một miếng tôm, thỏa mãn nhắm mắt lại.

“Cậu nhỏ, nước trái cây.”

Một ly nước chanh xuất hiện trước mặt, Lâm Vô Ý không cầm, trực tiếp ngậm ống mút hút một hơi.

“Vô Ý, nhìn bên này.”

Lâm Vô Ý nhìn về phía phát ra giọng nói, lập tức giơ tay tạo thành hình cái kéo, Lâm Vu Chu chuyên mang theo cameras bên mình chụp ảnh cho cậu luôn.

Có người đi đến phía sau Oliver, tựa lưng vào sofa, hỏi nhỏ: “Nói chuyện thế nào rồi?”

“Anh ta căn bản không nói chuyện với em.” Oliver nhún vai. “Anh ta cảm thấy thái độ của em chưa đủ chân thành, hình như cũng không thích em dùng giọng điệu như vậy để nói cùng anh ta. Chậc chậc, đúng là một tên kiêu ngạo.”

“Vậy mà anh ta còn là người đứng đầu xí nghiệp Lâm Thị hiện nay đấy.” Hanna vỗ bả vai Oliver. “Nhất định bọn họ phát hiện chúng ta có địch ý với họ.”

“Người của Lâm gia ngoại trừ Dean ra, đều không phải người đơn giản.” Oliver cúi đầu thở nhẹ một hơi, mỉm cười. “Nhưng mà trông Dean rất tin tưởng họ.”

“Em định làm sao?” Hanna hỏi. “Anh cảm thấy bọn họ thật tâm với Dean.” Nói rồi giương mắt nhìn thoáng qua bên kia. “Em xem, Dean rất tùy ý bên cạnh họ đó.”

Trầm mặc một hồi, Oliver nói: “Cứ xem đã. Hôm nay cũng không phải lúcnói chuyện chính.”

“Được rồi.”

Hanna đứng thẳng người, đi đến chỗ Lâm Vô Ý, miệng thì kêu: “Dean, lúc nào cậu mới làm người mẫu cho tôi?”

Lâm Vô Ý đang há to miệng để ăn thịt dưới sự giám sát của các cháu trai lập tức hỏi: “Có cần *** không?”

“Đương nhiên có thể *** là tốt nhất.”

“Không được.” Bốn người cùng phản đối.

Lâm Vô Ý bất đắc dĩ chỉ chỉ vào nhóm người phản đối kia: “À, cậu phải thuyết phục họ đồng ý tôi mới đáp ứng cậu được. Bọn họ quản tôi còn nghiêm hơn ba tôi đó.”

“Á, vậy không phải tôi không còn hy vọng rồi sao?”

Lâm Vô Ý nhìn bốn người, gật đầu: “Chắc là vậy.”

Hanna đi đến trước mặt bốn người, nháy mắt: “Tôi có bức tranh bán *** của Dean, các anh muốn ra giá không?”

Lâm Vô Ý kinh hô: “Hanna! Cậu vẽ lúc nào?”

“Ra giá đi!” Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng lên tiếng, ánh mắt nguy hiểm.

Hanna cười ha ha: “Vậy hôm khác đến phòng làm việc của tôi nói chuyện đi.” Tiếp đó, anh lại nháy mắt. “Tôi cam đoan là độc nhất vô nhị toàn cầu đó.”

“Hanna! Cậu vẽ lúc nào?”

“Lúc cậu đang phơi nắng trên bãi cát.”

“Sao tôi không biết?”

“Vì tôi trốn ở một chỗ bí mật gần đó mà.”

“Hanna! Đưa bức tranh cho tôi!”

Hanna xoay người bỏ chạy, Lâm Vô Ý đưa đĩa thức ăn cho Tiếu Vi rồi đuổi theo, miệng vẫn kêu lớn: “’Crowe! Bắt lấy cậu ấy! Cậu ta dám trộm vẽ tranh bán *** của tôi!”

“Tranh bán ***?” Toàn trường kinh hô, tiếp đó. “Hanna! Giao ra đây! Cậu dám tư tàng tranh bán *** của Dean! Bán cho tôi!”

“Cậu ta thực sự có?” Có người hỏi Oliver, Oliver giật mình nhìn Hanna đang bị mọi người đuổi giết, ngẫm nghĩ nói: “Có thể. Anh ấy luôn không sợ chết.”

“Anh ta thực sự có?” Thẩm Tiếu Vi nhíu mi hỏi.

Thần sắc Lâm Vu Hồng lạnh băng, nói: “Dù không có nhất định anh ta cũng có những bức tranh khác của Vô Ý.” Ý tứ rõ ràng. Tranh vẽ Vô Ý chỉ có thể thuộc về họ, thuộc về Lâm gia!

Ở bên kia, Hanna bị giữ chặt tay vội giơ cao xin tha: “Tôi chỉ đùa thôi! Chỉ đùa thôi!”

“Cậu lừa ai! Giao ra đây! Tha tội chết cho cậu!”

Hạ tay xuống, Hanna tự mình chuốc khổ vào thân. Lâm Vô Ý vừa đuổi bắt xong, sắc mặt hồng nhuận, một người đi đến trước mặt cậu, cầm tay cậu: “Dean, tôi có chuyện muốn nói với cậu!”

Lâm Vô Ý quay đầu. Đối phương chỉ ra bên ngoài, cậu đi cùng đối phương. Mọi người nhìn cảnh như vậy, có người đã tập mãi thành quen, có người nhíu mi.

“Em đi xem.” Thẩm Tiếu Vi đặt đĩa thức ăn của cậu nhỏ xuống, lặng lẽ đuổi theo. Trên ghế sofa, một thiếu niên sắc mặt tái nhợt nhìn hai người dắt tay nhau rời đi, trong mắt là nỗi bi thương cố đè nén. Oliver mím môi, sắc mặt trầm xuống vài phần, cũng đứng dậy rời đi.

Joseph cười nhìn mọi người vây quanh xử lý Hanna, lại thấy Oliver ra ngoài, anh ra hiệu bằng mắt với Caroline, đi tới chỗ Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu.

“Ba vị tiên sinh, ngày mai các anh có dự định gì không?”

Nhìn vào ánh mắt đối phương, Lâm Vu Chi hiểu ra đối phương có chuyện muốn nói riêng với họ, nói: “Không có dự định gì, Vô Ý muốn nghỉ ngơi.”

“Vậy mai tôi muốn nói chuyện với các anh, nói chút chuyện về Dean.”

“’Chúng tôi cũng rất muốn bàn chuyện cùng Deville tiên sinh.”

Joseph thân thiết nói: “Gọi tôi là Joseph đi. Tôi nhìn ra được Dean rất tin tưởng các anh. Các anh là người nhà của cậu ấy, lão tiên sinh…” Trong mắt Joseph có chút ảm đạm. “Lão tiên sinh mất, mặc dù chúng tôi là bạn tốt của Dean, nhưng vẫn không thể so được với người nhà cậu ấy. Các anh chăm sóc cậu ấy rất tốt, cậu ấy cũng nói với tôi, khoảng thời gian vừa qua đều là các anh ở cùng cậu ấy.”

Ba người cũng buông bỏ một chút đề phòng vì Joseph chủ động. Lâm Vu Chi nói: “Chúng tôi nên chăm sóc tốt cho cậu ấy. Không nói đến bối phận, chúng tôi cũng như anh trai cậu ấy.”

“Ha ha, nhìn ra được. Vậy mai gặp?”

“Được. Mai gặp.”

Nâng ly với ba người, Joseph uống hết một ly Champagne rồi rời đi, đi tìm Zoe. Lâm Vu Hồng nói nhỏ một câu: “Anh ta và Zoe là một đôi.” Đó cũng là một trong những nguyên nhân anh không đề phòng Joseph.

Lâm Vu Chi hơi kinh ngạc, Lâm Vu Chu bình tĩnh nói: “Em đã sớm nhìn ra.”



Crowe đưa Lâm Vô Ý vào trong vườn hoa, nơi đó ánh đèn không sáng lắm, cũng không có người nào, rất tĩnh lặng. Buông tay Lâm Vô Ý ra, Crowe xoay người đối mặt với cậu, trên khuôn mặt anh tuấn có râu quai nón mà Lâm Vô Ý rất thích. Lâm Vô Ý ngửa đầu nhìn anh, trong đôi mắt cậu tỏa ra ánh sáng ôn nhu. Nhìn thật sâu vào Lâm Vô Ý, Crowe cúi người, ôm chàng trai phương Đông đối với anh mà nói chỉ có thể tính là nhỏ xinh vào lòng, hai tay siết chặt.

“Crowe, chuyện gì vậy?” Ôm đối phương, Lâm Vô Ý vỗ vỗ. “Cậu có tâm sự, tôi đã nhìn ra.”

“Đúng là có tâm sự.”

Crowe hít sâu một hơi, lại nặng nề thở ra.

Trong chỗ tối, Thẩm Tiếu Vi lén bám đuôi theo đang nhìn hai người ôm nhau đằng trước, nội tâm nảy sinh chút bất an. Bên kia, cũng có một người mang thần sắc nghiêm túc, cau mày.

“Crowe, có phải Assal có chuyện gì không? Sắc mặt cậu ấy thực sự kém lắm.”

“Không phải. Về Mỹ tôi sẽ dẫn em ấy đến bệnh viện kiểm tra.”

“Vậy là chuyện gì?

“Dean… Tôi…”

“Chuyện gì vậy?”

“… Tôi vẫn, vẫn luôn yêu cậu…”

__Hết chương 65__
Bình Luận (0)
Comment