Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1229

Chương 1229

Lục Lãnh Phong hôn tay nhỏ của con trai: “Anh không thể để người khác sinh con trai cho anh, con của anh chỉ có thể là em sinh, người khác không có tư cách này.”

Cô cười nhạt, đưa con trai cho anh: “Nên cho bọn trẻ uống chút nước.”

Chị gái ở trong nôi, thấy bố ôm em trai mà không ôm mình, có chút không vui: “Oa” một tiếng khóc lên.

Lục Lãnh Phong vội vàng đem con trai bỏ vào trong nôi, ôm lấy con gái.

Em trai hình như có hơi oan ức, thời gian bố ôm mình còn ít hơn chị gái nhiều lắm.

Bé chép chép miệng nhỏ, giống như muốn khóc, nhưng lại nhịn xuống, trong đôi mắt to tràn lên nước mắt, nước mắt lưng tròng nhìn bố và chị gái.

Hy Nguyệt đổ nước vào trong bình, đưa cho Lục Lãnh Phong, còn mình thì ôm con trai, cho bé uống nước.

Vào lúc này, Lục Sênh Hạ chạy vào, kéo Lục Lãnh Phong vào thư phòng đối diện.

“Lão đại, con của Kiều An rốt cục là nhận nuôi, hay là cô ta sinh nhỉ?”

Lục Lãnh Phong nâng cái trán lấm tấm mồ hôi, cái này gọi là cho người ta uống nước lạnh (cứ nói đến chuyện người khác không muốn nói)!

“Trẻ nhỏ không nên mò mẫm xem náo nhiệt.”

Lục Sênh Hạ phồng hai má lên: “Em mới không muốn mò mẫm xem náo nhiệt, tất cả mọi người đều nghi ngờ đó là con của anh, anh thật oan nha, vô duyên vô sớ đã làm bố rồi.”

Lục Lãnh Phong cau lông mày lại, trong mắt lóe lên tia lửa: “Đó là do bọn họ đoán mò, hễ những đứa bé không có chút nào giống anh và chị dâu của em thì nhất định không có quan hệ nào với anh.”

Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Anh không biết đâu, tất cả mọi người đều nói Kiều An là tình nhân mà anh giấu diếm, cô ta biến mất lâu như vậy, vừa về tới thì đã làm mẹ, mọi người đương nhiên là hoài nghi có phải cô ta trốn đi sinh con hay không rồi?”

Lục Lãnh Phong hộc ba lít máu: “Không phải cô ta đã thẳng thắn thừa nhận đứa bé đó là được nhận nuôi đấy sao?”

Lục Sênh Hạ lại bĩu môi, một bộ dạng lo lắng nói: “Tất cả mọi người đều nói đó là do anh tạo áp lực nên mới xảy ra như vậy, còn nói đứa bé lớn lên giống Kiều An như đúc, không phải do cô ta sinh ra mới là lạ. Anh hai, anh sẽ không ngu xuẩn có con cùng với Kiều An đó chứ, như vậy sẽ trở thành vụ bê bối thế kỷ, chị dâu mà biết chắc thương tâm nhiều lắm!”

Cô bé vẽ lên không trung một dấu gạch chéo thiệt lớn: “Còn em, nếu anh mà có con riêng thì trong mắt em anh chính là người đàn ông siêu cấp cặn bã, ngựa giống vô lương tâm, cả đời đen tối vĩnh viễn không rửa sạch được.”

Lục Lãnh Phong ngổn ngang trong gió, vươn bàn tay lớn ra xoa đầu cô bé: “Hiện tại anh trịnh trọng nói cho em biết, anh và Kiều An một chút quan hệ cũng không có, mặc kệ là cô ta sinh con hay nhận nuôi thì đều là chuyện riêng của mình cô ta, anh không có hứng thú quan tâm.”

“Cho nên đứa bé không phải của anh đúng không?” Lục Sênh Hạ trừng mắt nhìn, nhất định phải có được câu khẳng định mới có thể yên tâm.

“Đương nhiên không phải!” Lục Lãnh Phong nhéo cái mũi của cô bé, bé con cái gì cũng tốt nhưng lại thích mò mẫm chộn rộn chuyện của người lớn.

Lúc này Lục Sênh Hạ mới yên tâm, vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: “Không phải là tốt rồi, nếu không nhất định chị dâu sẽ đem mấy đứa cháu thân yêu của em rời nhà trốn đi, không chỉ là bốn năm, chỉ sợ bốn mươi năm cũng sẽ không về mất.”

Bình Luận (0)
Comment