Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1230

Chương 1230

Một bầy quạ đen oa oa bay qua đầu Lục Lãnh Phong, một đàn thảo nê mã hí vang vụt qua, mở cửa, đẩy cô bé ra khỏi thư phòng: “Được rồi, đưa Tiểu Quân ra sân chơi đi, không được lộn xộn nữa.”

“Người ta là đang quan tâm anh mà.” Lục Sênh Hạ lè lưỡi, chạy về phía cầu thang.

Trong căn phòng ở tầng hai, Tư Mã Ngọc Như đang nói đến chuyện này với Lục Vinh Hàn.

“Hai ngày nay ở khắp nơi toàn là lời đồn nhảm, nói là Kiều An sinh con riêng cho Lãnh Phong, cũng không biết là thật hay giả.”

“Lãnh Phong sẽ không làm ra chuyện hồ đồ như vậy.” Lục Vinh Hàn có sự tín nhiệm một trăm phần trăm với con trai mình.

“Em lo là Hy Nguyệt sẽ hiểu lầm, bởi vì chuyện của Kiều An mà con bé và Lãnh Phong đã ngấm ngầm cãi nhau vài lần. Lần trước con bé về nhà mẹ đẻ chính là vào lúc đang nổi cáu với Lãnh Phong, nếu không phải Sênh Hạ vô tình nhắc tới, tôi cũng không biết.” Trên mặt Tư Mã Ngọc Như mang theo vẻ lo lắng không chút che dấu.

Lục Vinh Hàn nhàn nhạt liếc cô ta một cái: “Lãnh Phong thích Hy Nguyệt như vậy, không có khả năng lại đi tìm người phụ nữ khác.”

“Nó quen biết với Kiều An sớm hơn Hy Nguyệt. Nhiều năm như vậy ngoại trừ Kiều An nó chưa từng qua lại với cô gái nào khác. Trước kia nó không muốn lấy Hy Nguyệt, hơn phân nửa cũng là vì Kiều An. Tôi còn nghe nói các biệt thự mà Kiều An ở tất cả đều là của Lãnh Phong. Những chuyện này e rằng Hy Nguyệt cũng biết, cho nên mới phải đóng kín cửa lại giận dỗi với Lãnh Phong.”

Tư Mã Ngọc Như nói xong lại nặng nề thở dài: “Em là người từng trải, em thật sự không hy vọng Lãnh Phong và Hy Nguyệt sẽ bước vào vết xe đổ của chúng ta.”

Lục Vinh Hàn im lặng không nói, ánh mắt dần dần tối sầm lại, giống như bị màn đêm ngoài cửa sổ.

Ngày hôm sau, Hy Nguyệt đến công ty, gọi điện cho trợ lý Ngọc Kỳ, đưa cho cô ấy một bức ảnh: “Cô gái này tên là Tống Đình Hoa, trên tấm ảnh này có số căn cước của cô ấy, cô thay tôi tìm cô ấy.” Nói rồi cô lại dặn dò một câu: “Phải tiến hình bí mật, không được để cho bất kỳ ai biết.”

“Hiểu rõ, giám đốc Hoa.” Ngọc Kỳ mấp máy môi dưới, như có điều gì muốn nói, nhưng lại không dám nói ra.

Hy Nguyệt thấy vậy trầm trọng nói: “Cô còn có việc gì à?”

“Finn ra nước ngoài, tôi hỏi anh ấy đi chỗ nào, anh ấy không nói. Tôi lại hỏi khi nào anh ấy về, anh ấy nói trừ phi sếp điều anh ấy về, nếu không sẽ sống luôn ở bên đó. Anh ấy chuyển công tác sao? Không làm trợ lý của tổng giám đốc Lục nữa sao?” Ngọc Kỳ cắn cắn môi, khó có thể che dấu phần mất mát trên mặt.

Hy Nguyệt đè xuống sự chấn động: “Cô qua lại cùng với Finn?”

“Không có, chỉ là bạn bè thôi, có lẽ anh ấy không thích mẫu người như tôi đâu.” Ngọc Kỳ xoa xoa bàn tay, trông có vẻ không có tự tin lắm.

Hy Nguyệt đã nhìn ra, cô ấy thích Finn.

Cô ấy là trợ lý của mình mà Finn lại là trợ lý của Lục Lãnh Phong, hai người thường xuyên sẽ có cơ hội gặp mặt.

Finn cao lớn anh tuấn, xử sự khéo léo đưa đẩy, tà lệ khôi hài có người phụ nữ nào mà không ái mộ chứ?

“Muốn mặt có mặt, muốn dáng có dáng, nhất định chính là loại hình người đàn ông có trái tim như nước, phải có lòng tin ở chính mình.” Cô nói xong liền đổi giọng điệu: “Thế nhưng chuyện tôi giao cho cô làm tuyệt đối không được để Finn biết.”

Ngọc Kỳ làm một cái thủ thế kéo khóa miệng: “Giám đốc Hoa, cô yên tâm, con người của tôi luôn luôn phân công tư rõ ràng, tuyệt đối sẽ không vì chuyện tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến công tác.”

“Vậy là tốt.” Hy Nguyệt khẽ vuốt càm: “Finn có một số chuyện nên bị điều động đi, tổng giám đốc Lục có chuyện quan trọng nên để cho anh ta đi làm. Chờ anh ta xử lý xong tự nhiên tổng giám đốc Lục sẽ điều anh ta về.”

Bình Luận (0)
Comment