Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1327

Chương 1327

“Vừa rồi chị ấy đã gọi điện thoại cho bố mẹ của mình rồi, họ cũng đồng ý rồi.”

Lục Sênh Hạ vội vàng nói.

Nghe thấy cô bé nói như thế, Hoa Phi không có phản đối: “Sênh Hạ, có muốn cùng đi chung luôn không?”

Lục Sênh Hạ xua tay: “Dạ không đi đâu, em còn phải vui chơi cùng bạn học ở đây nữa.”

Hoa Phi dẫn hai đứa trẻ rời đi.

Quay về đến nhà, Tư Mã Ngọc Thanh ngồi phịch xuống ghế sô pha, tháo tóc giả trên đầu xuống: “Cái thứ này đổi nóng quá, tóc của mình cũng sắp bốc hỏa rồi.”

Hoa Phi bị dọa nhảy cẫng lên, bị sặc lại một cái, ho hết mấy tiếng mới thở đều lại.

Anh ta cầm khăn giấy ướt, lau đi lớp trang điểm trên mặt của Tư Mã Ngọc Thanh: “Ngọc Thanh, sao lại là em? Hai người đang chơi trò gì thế?”

Hứa Kiến Quân lắc lư cái đầu nhỏ nói: “Cậu ơi, chú NgọcThanh bỏ nhà ra đi, nhưng lại không có chỗ để đi, muốn ở lại chỗ chú vài ngày.”

Tư Mã Ngọc Thanh ngượng ngùng cười một cái: “Anh rể, anh yên tâm đi, em có thể tự chăm sóc cho mình, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho anh đâu.”

Hoa Phi đỡ trán mồ hôi cũng đỗ ra: “Bỏ nhà ra đi? Chuyện này không đùa được đâu, để anh lập tức gọi cho nhà họ Lục.”

Tư Mã Ngọc Thanh kéo cánh tay anh ta lại, trên mặt tràn đầy năn nỉ nói: “Anh rể, anh ngàn vạn lần đừng gọi điện thoại, em khó khăn lắm mới trốn ra được.”

Hứa Kiến Quân gật đầu như con gà mổ thốc: “Đúng đó đúng đó, bọn cháu đã suy nghĩ cả một đêm mới nghĩ ra kế hoặc hoàn mỹ này.”

Hoa Phi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Cho nên đau bụng là giả, muốn gạt đi qua đó mới là thật, có đúng không?”

Hứa Kiến Quân lè đầu lưỡi nhỏ ra: “Cậu ơi, cháu biết trẻ con nói dối là không tốt, nhưng mà chú Ngọc Thanh rất đáng thương, mỗi ngày đều bị bà nội nhỏ ngược đãi, ngay cả thịt cũng không có mà ăn.”

Vừa đúng lúc cậu bé nói đến đây, bụng của Tư Mã Ngọc Thanh ọc ọc kêu lên.

Cậu ấy xoa xoa bụng mình, bộ dạng rất khó chịu nói: “Anh rể, em đói rồi, em còn chưa có ăn sáng đó.”

Hoa Phi than thở một hơi: “Được rồi, ăn cơm trước đã, em muốn ăn gì?”

“Em muốn ăn bữa tiệc bò bít tết lớn.” Tư Mã Ngọc Thanh nói.

Hoa Phi lấy điện thoại ra gọi đồ ăn nhanh.

Đồ ăn vừa mang đến, cậu ấy ăn như con hổ đói, giống như là dân tị nạn ở Châu phi bị đói mấy ngày rồi mấy đêm rồi.

Hoa Phi vội vàng rót cho cậu một ly nước ép trái cây: “Từ từ ăn thôi, coi chừng bị nghẹn đó.”

“Bò bít tết thật là ngon, mỗi ngày em đều chỉ được ăn cỏ, sắp biến thành một con dê rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh vừa nhai vừa nói ra những câu nói không rõ ràng.

Hoa Phi thở phù một tiếng: “Tại sao mỗi ngày em đều phải ăn cỏ?”

“Cô nói em quá mập rồi, muốn em giảm cân, không cho em ăn thịt, cũng không cho em ăn đồ ngọt.” Tư Mã Ngọc Thanh làm một bộ dạng đáng thương.

Hoa Phi nhíu mày lại: “Em vẫn còn là trẻ con, không phải là người lớn, dù cho có muốn giảm cân, cũng cần phải cân bằng dinh dưỡng, làm sao có thể không được ăn thịt.”

Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi: “Chị gái xinh đẹp cũng nói như thế, nhưng một chút cũng không nghe, kiểu như cô bị Hitler nhập vào người vậy, trở nên đáng sợ và độc tài rồi.”

Bình Luận (0)
Comment