Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1374

Chương 1374

Mẹ không dám đối đầu với bác gái nên phát hỏa lên đầu chị dâu, xem cô như nơi để trút giận.

Hy Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt, thờ ơ nói: “Lùi một bước biển rộng trời cao, nhẫn một chút sóng yên gió lặng. Người một nhà ở chung lâu khó tránh khỏi phải gặp khó khăn. Nếu chuyện nào cũng tính toán so đo sẽ khiến mình mệt chết mất.’

Lục Sênh Hạ cầm tay cô: “Em sẽ giúp chị, chị dâu, em sẽ không để người khác bắt nạt chị.”

“Được, chị em đồng lòng, chúng ta chắc chắn sẽ vượt qua.” Hy Nguyệt cười cười: “Nhanh ăn cơm đi, chim bồ câu nguội rồi ăn sẽ không ngon nữa.”

Lục Sênh Hạ ăn xong một con chim bồ câu, trên mặt rốt cục cũng lộ ra nụ cười: “Chị dâu, em muốn tổ chức một bữa tiệc ở biệt thự bên hồ của anh cả, mời anh Phong, chị họ và anh Chấn Diệp đến.”

“Được, chị giúp em sắp xếp.” Hy Nguyệt gật đầu.

“Chị nói xem, đến buổi tiệc em có nên trang điểm không?” Lục Sênh Hạ chớp đôi mắt to nhìn cô.

Hy Nguyệt vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô bé: “Em xinh đẹp như vậy, tất cả đồ trang điểm đều là dư thừa. Hơn nữa em vẫn còn là một cô bé, nhất định phải giữ nguyên vẻ đẹp hồn nhiên ngây thơ, đồ trang điểm không chỉ làm hại da còn khiến em trông quá trưởng thành. Em xem chị, trừ một vài trường hợp quá long trọng, cơ bản là chị không trang điểm.”

Lục Sênh Hạ nhếch miệng cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.

“Cái này gọi là tinh khiết không dính bụi trần đúng không? Anh cả thích chị ở điểm này.”

Chờ cô bé ăn cơm xong, Hy Nguyệt mưới ra ngoài.

Lục Vinh Hàn đi đến hỏi: “Con bé ăn cơm xong rồi?”

“Ừm.” Hy Nguyệt gật đầu.

“Ba biết nó rất nghe lời con, còn có người trẻ tuổi với nhau dễ nói chuyện hơn.” Lục Vinh Hàn cười cười: “Con bé giận dỗi mẹ nhỏ sao?”

Hy Nguyệt mím môi: “”Cảm xúc của mẹ nhỏ mấy ngày nay có hơi khác thường, có thể ảnh hưởng ít nhiều đến Sênh Hạ. Con không biết mẹ nhỏ bị sao, nếu rảnh thì ba nói chuyện với cô ấy một chút.”

Cô đang nói thì Tư Mã Ngọc Như đi đến: “Sao nào? Tố cáo tôi sao? Cô bất mãn với tôi thì nói thẳng ra đi, sao phải nói nhỏ sau lưng chứ. Lúc trước cô cũng nói về tôi như vậy trước mặt Sênh Hạ và Ngọc Thanh đúng không, khiến bọn chúng có thành kiến với tôi, tôi nói cái gì cũng không chịu nghe.”

Hy Nguyệt nhíu mày: “Mẹ nhỏ, mẹ càng ngày càng thích suy đoán, tôi chỉ nói ra cái nhìn của tôi với bố mà thôi, cho dù mẹ có ở đây tôi cũng sẽ nói thôi.”

Tư Mã Ngọc Như hừ nhẹ một tiếng: “Nếu tôi không qua đây có lẽ cô sẽ không chỉ nói một câu này nhỉ?”

Sắc mặt Lục Vinh Hàn đen lại: “Hy Nguyệt không chỉ là vợ của con tôi mà còn là chủ gia đình, bất cứ chuyện gì nó cũng có quyền báo với tôi, nếu cô làm sai nó cũng có thể kể rõ sự tình với tôi, không nên dấu diếm điều gì, đây là quy củ của nhà họ Lục.”

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giật giật: “Tôi làm sai cái gì?”

“Làm mẹ không hiền lương!” Lục Vinh Hàn lạnh lùng thốt ra năm chữ.

Tư Mã Ngọc Như như bị sét đánh, ngũ quan vặn vẹo: “Sao ông có thể nói tôi như vậy? Tôi làm tất cả những việc đó đều là vì tốt cho bọn nhỏ.”

Lục Vinh Hàn hơi trách cứ nói: “Đây chỉ là suy nghĩ của cô, cô không thể áp đặt bọn nhỏ theo suy nghĩ của mình được. Còn nữa, cô phải nhớ cho kỹ, con của cô không chỉ có Sênh Hạ mà còn có Lãnh Phong và Hy Nguyệt.”

Tư Mã Ngọc Như thở hổn hà hổn hển, tủi thân, thất vọng với thái độ của ông ấy đối với mình càng ngày càng kém, trước kia không phải như thế.

Bình Luận (0)
Comment