Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1430

Chương 1430

Hy Nguyệt hung hăng, phẫn nộ, điên cuồng, men rượu càng làm cho cảm xúc của cô càng trở nên kích động, cô thuận tay vớ lấy cái ly thủy tinh trên đầu giường ném về phía Lục Lãnh Phong.

Lục Lãnh Phong không hề tránh né, cái chén đập trúng cánh tay anh, rơi xuống đất, âm thanh vỡ nát chói tai.

Anh im lặng đi ra ngoài, cầm lấy cái chổi, quét dọn hết mảnh vỡ, phòng khi cô sau khướt đứng lên, không cẩn thận đạp phải.

Hoa Phi nhún vai: “Anh về trước đi, hai ngày này, chị em sẽ ở lại đây, hai người tạm thời tránh xa nhau một chút cũng tốt, cả hai đều có thời gian bình tĩnh lại.”

Lục Lãnh Phong bước đến bên giường, nhìn người phụ nữ nằm trên đó: “Cô ấy là vợ của anh, cô ấy ở đâu thì anh ở đó, em ra ngoài đi, ở đây có anh là được rồi.”

“Anh đã hại chị ấy trở thành thế này, em còn có thể yên tâm giao chị ấy cho anh sao?” Hoa Phi chất vấn.

“Giữa bọn anh chỉ là có chút hiểu lầm mà thôi, anh thật sự không làm chuyện gì có lỗi với chị của em cả.” Ánh mắt Lục Lãnh Phong vô cùng thản nhiên, ngữ khí rõ ràng, không chút do dự.

“Hy vọng là như thế.” Hoa Phi đi ra ngoài.

Không có so sánh, sẽ không có tổn thương.

Trên thế giới này, người đàn ông thật sự đối với chị một lòng một dạ e là chỉ có anh Thời Thạch.

Lục Lãnh Phong ngồi xuống bên giường, trong miệng như ngậm một quả chanh, vị chua xót kinh khủng như từ đầu lưỡi lan tràn đến huyết quản và từng tế bào.

Trong buổi chiều chạng vạng đó, bọn họ như quay lại điểm bắt đầu. Không khí hạnh phúc kia dường như bị thay thế bởi sự lo lắng nặng nề.

“Cô ngốc, tôi thế này không đáng để em tin tưởng sao?”

Hy Nguyệt trong men say mờ ảo nhìn anh, bỗng nhiên cười lên, chỉ tay về phía anh: “Lục Lãnh Phong, em phải nói cho anh một bí mật.”

“Bí mật gì?” Anh hơi nghiêng người.

“Em, Hy Nguyệt, xin thề đời này kiếp này vĩnh viễn sẽ không yêu tên củ cải lừa bịp như anh nữa, trái tim em vĩnh viễn không giao cho anh nữa. Anh đi tìm Kiều An đi, cùng với cô ta ở bên nhau đi, một nhà bốn người ngọt ngào ân ái. Em phải gả cho người thật sự yêu em, sẽ không ở bên cạnh một tên khốn nạn, lãng phí tình cảm, thanh xuân và thời gian.”

Một màn bi thương tràn vào trong đáy mắt Lục Lãnh Phong, anh như bị ngàn vạn mũi kim đâm qua tim.

Anh cảm thấy như mình bị phán tử hình, bị đóng trên cây thánh giá chữ thập, oan ức không thể kêu.

“Nếu đổi lại là Thời Thạch, em sẽ tin tưởng anh ta sao?”

“Thời Thạch sẽ không giống anh. Em nói với anh ấy không thích anh ấy ngồi cùng bàn với con gái, anh ấy sẽ chủ động xin thầy giáo đổi chỗ ngồi, ngồi cùng với con trai. Em nói cô gái chung lớp học toán của anh ấy thích thầm anh ấy, anh ấy sẽ không nói chuyện với cô gái đó nữa…..Anh ấy chưa từng làm chuyện gì để em phải hiểu lầm. Anh ấy là người yêu em nhất trên thế gian này, anh vĩnh viễn không bằng anh ấy! Nếu Thời Thạch vẫn còn sống, em nhất định sẽ không hề do dự mà ly hôn với anh, cùng anh ấy cao chạy xa bay, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”

Cô nói những lời tuyệt tình như thế, dứt khoát như thế, giống như là dùng con dao tàn nhẫn đâm vào trái tim Lục Lãnh Phong, lại như một cú đá vô hình đá anh rơi vào vực sâu muôn trượng, làm cho trái tim anh, linh hồn anh vỡ nát thành trăm mảnh.

Hốc mắt anh lộ rõ vẻ đau đớn, đỏ rực, trái tim anh như rỉ máu.

Lời nói khi say luôn là những lời nói thật lòng, anh đã không thể phân biệt được đây là lời nói lúc tức giận, hay là lời trong lòng của cô.

Bình Luận (0)
Comment