Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1975

Chương 1975

Hứa Kiến Quân bĩu môi rồi nói: “Cô à, tán tỉnh bằng cách nhào vào trong lòng này của cô cũng quá low rồi! Những người phụ nữ khác muốn quyến rũ bố cháu cũng đều từng sử dụng qua nhưng đều vô dụng, cho dù người đẹp ngồi trong lòng nhưng bố cháu vẫn là Liễu Hạ Huệ.”

Trước mắt Mộ Dung Cẩm Lý như thể đang có một đàn quạ đen bay ngang qua, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Thằng nhãi ranh này sẽ làm hỏng việc tốt của cô ta, thật muốn đá bay nó ra khỏi giải Ngân Hà và không bao giờ có thể quay trở lại được nữa.

“Không phải là em cố ý đâu, thật đấy, là do gót giày này hơi cao, cậu chủ Hứa đừng có hiểu lầm nhé.”

Hứa Nhã Thanh thản nhiên mỉm cười: “Trẻ con ăn nói bậy bạ mong cô Lâm đừng để trong lòng.”

Hứa Kiến Quân liếc nhìn gót giày vừa cao lại vừa mỏng manh của cô ta một chút, sau đó tặc lưỡi.

“Cô à, sao cô lại đi đôi giày đáng sợ như vậy để tự hành hạ mình chứ, giống như đi cà kheo vậy, đi đường khó chịu biết bao.”

Mộ Dung Cẩm Lý tức đến mức muốn nôn ra máu, chỉ cảm thấy trước mặt mình khắp nơi đều là ngựa cỏ bùn đang lao nhanh qua.

Thằng nhãi ranh này luôn cố ý đối đầu với cô ta.

Nhưng cô ta lại không thể biểu hiện ra, một khi chính mình gây ấn tượng xấu với Hứa Nhã Thanh thì vở kịch cũng tàn.

Mộ Dung Cẩm Lý kéo khóe miệng cứng ngắc của mình ra một cách khó khăn rồi nở một nụ cười giả tạo đầy khoa trương.

“Thật ra, cô không thích đi giày cao gót cho lắm, nhưng các cô gái nước ngoài đều đi giày cao gót, làm như vậy mới thể hiện được vẻ ưu nhã.”

“Dáng người của mẹ cháu rất đẹp, không cao không thấp cũng không béo quá hoặc gầy quá nhưng từ trước đến này đều không cần phải đi giày cao gót.” Hứa Kiến Quân nghiêm túc nói: “Chỉ có những cô gái không tự tin về vóc dáng của mình mới thích đi giày cao gót mà thôi.”

Bảy lỗ của Mộ Dung Cẩm Lý muốn bốc khói, lửa giận trong lòng không ngừng trào dâng như một quả khinh khí cầu đang bùng cháy, suýt chút nữa thì nứt toạc tràn ra.

Thằng nhãi ranh thật sự là vua độc miệng, còn độc hơn cả rắn hổ mang.

“Ha ha ha, cục cưng cháu thật là hài hước.” Hứa Kiến Quân khẽ thở dài, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ trông như ông cụ non.

“Bố cháu là một người đàn ông độc thân hoàng kim chạm tay là bỏng ở trong giới thượng lưu. Thật sự có quá nhiều cô gái muốn theo đuổi ông ấy, cho nên cháu cần phải sàng lọc kỹ càng giúp bố”.

Hứa Nhã Thanh không khỏi sặc một chút: “Trí tưởng tượng của bọn trẻ thật phong phú, mong rằng cô Lâm đừng để ý.”

Khóe miệng Mộ Dung Cẩm Lý mỉm cười, khuôn mặt tràn đầy tươi cười nhưng trong mắt lại không hề có một chút ý cười nào cả: “Không có gì, em cảm thấy Hiếu Quân rất đáng yêu, nếu sau này em cũng có thể sinh một đứa trẻ thông minh như vậy thì tốt rồi.”

Thằng nhãi ranh này chắc chắn sẽ là một trở ngại lớn cho cô ta, nhất định một ngày nào đó cô ta phải tìm cơ hội giải quyết nó.

Hứa Kiến Quân không thích người phụ nữ trước mặt này.

Trẻ con thường có trực giác nhạy bén nhất, chúng có thể cảm nhận được đối phương có thật sự thân thiện với mình hay không.

Bình Luận (0)
Comment