Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 440

Chương 440

“Nhân Thiên, anh không tức giận nữa sao?”

“Chỉ cần cô ngoan ngoãn thì tôi sẽ đối tốt với cô. Hy Nguyệt là em dâu cô, cũng là em gái tôi. Giúp tôi chăm sóc cô ấy, đừng để em trai cô bắt nạt em ấy, cô biết không?” Ngón tay thon dài của Tần Nhân Thiên chạm vào má cô ta, nhẹ nhàng ấn lên trán cô ta một nụ hôn.

Trái tim Lục Kiều Sam có chút tụ máu, nói đi nói lại thì vẫn luôn không thể tách rời Hy Nguyệt.

Nhưng anh ta vất vả lắm mới không tức giận nữa, cô ta không thể phá hỏng tình cảnh này, vội vàng nở một nụ cười ngọt ngào: “Em biết rồi, Nhân Thiên.”

Bà Lục rất vui khi thấy hai người hòa giải, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ: “Nhìn thấy hai người làm hòa, tảng đá trong lòng tôi cũng rơi xuống.”

“Dì, chiều nay cháu phải về thành phố Dương Hà, cháu về trước đây.” Tần Nhân Thiên mỉm cười, hết sức điềm đạm.

“Ngày mai qua ăn cơm, dì sẽ để đầu bếp nấu món thịt lợn chua ngọt cháu thích.” Bà Lục cười nói.

Lục Lãnh Phong lười nghe bọn họ nói chuyện phiếm, liền ôm ngang Hy Nguyệt đi vào trong.

Vào phòng, anh ném cô xuống ghế sô pha.

“Nhà mới tìm được không tồi, một Hứa Nhã Thanh và một Tần Nhân Thiên đều bị cô thu vào trong túi.”

“Anh nghĩ thế nào cũng được.” Cô nghiêng đầu sang một bên, cũng không giải thích, vẻ mặt tinh thần sa sút.

Lục Lãnh Phong lửa giận bốc lên vạn trượng, từng tế bào, từng dây thần kinh đều truyền ra lửa giận, anh cảm thấy toàn thân sắp bốc cháy.

“Hy Nguyệt, vị trí của con rối này, cô phải ngồi chết ở đó, đừng mong có lối thoát thứ hai.”

Hy Nguyệt như bị kim đâm, cả người co lại: “Anh đừng mong tôi yên tâm làm con rối. Nếu anh không muốn để tôi ngồi ở vị trí này, vậy thì đừng mong có tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp, tôi sẽ không để Hy Mộng Lan và những người phụ nữ khác sống yên.”

Anh hơi nghiêng người, hai tia sáng lạnh lẽo từ trong mắt bắn ra: “Nếu cô có khả năng này thì có thể thử xem.”

Giọng điệu của anh tàn ác, thâm trầm đầy ẩn ý, ​​cô không thể phân biệt rõ, đó là một xúi giục hay là uy hiếp.

Nhưng rất có thể, đó là ý sau, Hy Mộng Lan và những người phụ nữ đều là đầu quả tim của anh, nếu để họ thiếu một sợi tóc thì anh sẽ lột da cô.

Trừ khi anh ấy chơi chán, muốn cô dọn dẹp đống lộn xộn.

“Anh nói xem, nếu Hy Mộng Lan biết mình không thượng vị được thì sẽ khóc đến chết đi sống lại không?”

Đôi mắt đen như băng của anh ở dưới ánh nắng khẽ chớp, một tia giễu cợt lướt qua: “Cùng là Họ Hy mà cô kém Hy Mộng Lan quá xa, nếu cô được một phần mười của cô ấy thì tôi sẽ rất vui.”

Những lời này như một cây côn gõ vào lòng tự trọng mỏng manh của cô.

“Nếu anh cảm thấy cô ấy tốt thì hãy mau bỏ tôi, phù chính cô ấy.” Cô tức giận nói.

Anh bóp lấy cằm của cô, lửa giận thiêu đốt lan tràn trên mặt cô như lửa đốt: “Cô càng muốn thì tôi càng không để cô được như ý nguyện.”

“Vậy thì tôi không muốn ly hôn, tôi chỉ muốn làm vợ bù nhìn của anh.” Cô lập tức thay đổi giọng điệu, giống như khiêu khích trá hình.

Bình Luận (0)
Comment