Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 441

Chương 441

Trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia hung ác nham hiểm, nhưng anh không tức giận, mà ranh mãnh thu lại sự không vui, bàn tay to xoa đầu cô: “Tốt lắm, đây mới là lời cô nên nói.”

Hy Nguyệt sững sờ, không ngờ anh lại trở mặt nhanh như vậy, mà cô lại chui đầu vào.

Mặc dù cô là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng trước mặt anh vẫn kém một chút.

“Tôi đói bụng rồi, muốn đi xuống ăn cơm.”

Cô đứng dậy muốn chạy trốn nhưng lại bị anh thô bạo kéo lại, anh vẫn chưa hỏi đến phần quan trọng thì cô đừng nghĩ trốn được.

Nhưng nghĩ đến dạ dày cô vẫn chưa khỏe, anh bấm nút gọi người giúp việc dọn cơm mang lên.

Cô phải được phục hồi tình trạng tốt nhất thì mới có sức phục vụ anh.

“Anh còn chuyện gì nữa không?” Cô cảm thấy lo lắng, nắm lấy chiếc gối ôm trên ghế sô pha, ôm chặt lấy, tựa như ôm một tấm lá chắn.

Anh bước đến quầy rượu, rót một ly whisky và thêm vài viên đá, lắc vài cái, anh mới chậm rãi mở miệng: “Tần Nhân Thiên thật sự rất giống Thời Thạch sao?”

Cô biết rằng anh vẫn sẽ hỏi về điểm mấu chốt này.

“Thoạt nhìn có chút giống, nhưng nhìn kỹ thì không giống. Hy Mộng Lan tổng cộng mới chỉ nhìn thấy anh ấy hai lần, đương nhiên sẽ cảm thấy như vậy. Tôi nhắm mắt cũng có thể hình dung Thời Thạch trông như thế nào, trong mắt tôi thì một chút cũng không giống.”

Cô nghiêm túc giải thích, nhưng sắc mặt Lục Lãnh Phong càng lúc càng âm trầm, lồng ngực phập phồng, giống như đang cố gắng đè nén cảm xúc sắp mất kiểm soát nào đó.

“Cô nhắm mắt lại thì có thể biết tôi trông như thế nào không?”

Cô khẽ giật mình, không hiểu anh muốn nói gì, chỉ vô thức gật đầu: “Có thể.”

Một chút ánh sáng lóe lên trong đôi mắt đen của anh: “Vậy hãy vẽ tôi trong tâm trí cô ra.”

“Tại sao phải vẽ?”

Cô run rẩy dữ dội, ngạc nhiên và bối rối, thực sự không thể hiểu trong đầu ma vương tu la rốt cuộc đang nghĩ gì.

Đây có phải là một hình phạt trá hình không?

Anh không kiên nhẫn cau mày, ném bản vẽ bên cạnh cô: “Bảo cô vẽ thì cô vẽ, đừng nói nhảm nhiều như vậy.”

Anh thích những người ngoan ngoãn nghe lời, ghét nhất cô như con nhím có gai trên người.

Cô bất lực, biết nếu không tuân lệnh thì có khi cơm cũng không có nên chỉ có thể ngồi vẽ.

“Không được nhìn tôi, cô phải vẽ bằng trí nhớ.”

Anh nói thêm, xoay người qua chỗ khác và đi ra ban công, quay lưng lại với cô, như thể anh cố tình không cho cô nhìn thấy.

Cô thè lưỡi về phía lưng anh.

Dáng vẻ của anh, cô nhắm mắt cũng có thể vẽ ra được, đâu cần phải nhìn.

Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bút vẽ sột soạt nhẹ trong không khí.

Hy Nguyệt nhanh chóng vẽ xong.

“Ma vương đại nhân, chân dung của ngài, xin mời đến xem.”

Khóe miệng xinh đẹp của Lục Lãnh Phong khẽ nhếch lên, kỹ năng vẽ tranh của cô coi như khá, nhanh hơn anh nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment