Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 662

Chương 662

Giọng điệu của anh ấy rất trang trọng, kiên định và rất bình tĩnh, khi nói, đôi mắt anh ấy lóe lên một ánh nhìn kỳ lạ, dường như ánh mắt ấy rất dịu dàng.

Trái tim cô bất chợt run lên.

Lục Lãnh Phong chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt như thế này, trong trí nhớ của cô, ánh mắt anh luôn lạnh lùng, ghê tởm, nhất là khi nhìn cô.

Cô mở to hai mắt nhìn, vừa không dám tin được, vừa không thể tin được.

Không phải cô ấy đã rơi vào một thế giới song song nào khác chứ?

Trên boong tàu rơi vào sự im lặng, vào lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô nhìn xuống số điện thoại người gọi, cả cơ thể đều co giật dữ dội.

Là Hứa Nhã Thanh! ”

Nghe điện thoại.” Lục Lãnh Phong cúi đầu ghé vào tai cô, trong tiếng nói trầm thấp mang theo sự lạnh lẽo.

Cô rùng mình, nhấc điện thoại chọn kết nối.

“Hy Nguyệt, em đến Long Minh rồi sao?”

“Vâng, đến trao đổi với khách hàng một chút về thiết kế của quầy chuyên doanh.” Cô cố gắng hết sức để giữ giọng điệu bình tĩnh.

“Những việc nhỏ nhặt như này để cấp dưới làm là được rồi, sao em phải tự mình đi làm gì cho khổ?” Hứa Nhã Thanh thản nhiên nói, giống như chỉ đang tùy tiện đưa ra một câu hỏi, nhưng giọng điệu của anh ta có chút nặng nề, ẩn giấu hương vị của sự hoài nghi.

Kẻ có tật thì sẽ giật mình, Hy Nguyệt nghe vậy lập tức cảm thấy tim đập thình thịch đầy kinh hãi và rối loạn, cứ có cảm giác Hứa Nhã Thanh đã bắt đầu hoài nghi và muốn thử mình.

Cô nuốt nước bọt một cách dữ dội để co giãn nơi cổ họng đang siết chặt vì căng thẳng: “Em…em định tiện đường ghé qua trường Y thăm em trai một chút.”

Đây là một cái cớ rất tốt để che giấu đi “tội ác” dưới ánh nắng mặt trời.

“Biết ngay em sẽ không nhịn được mà trốn đi thăm Phi mà.”

Trong micro vang lên một tiếng cười khẽ, giống như anh ta đã có được câu trả lời cho mình, yên tâm không còn hoài nghi gì nữa.

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Lâu lắm rồi không được gặp Phi, em suýt chút nữa thì không thể nhịn nổi mà chạy ra ngoài tìm em ấy.”

“Anh hiểu tâm tình của em, để anh tìm cách cho hai người gặp mặt, chuyện này cũng sẽ không kéo dài mãi như thế.” Hứa Nhã Thanh an ủi nói.

“Cảm ơn anh, Thanh.” Cô trầm mặc nói.

Lục Lãnh Phong đứng ở bên cạnh nghe thấy những lời này, không nói gì, trong mắt hiện lên một chút châm chọc.

Quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tật xấu ưa nói dối của Nhím nhỏ hết lần này tới lần khác vẫn không hề thay đổi.

Nói dối mà vẫn có thể mặt không đỏ, tim không đập, sắc mặt cũng bình tĩnh không chút gợn sóng.

Chỉ có điều anh không biết, trong tim Hy Nguyệt lúc này đã sớm bị thứ cảm giác áy náy và tội lỗi vặn xoắn đến không còn hình thù, như một dòng nước lũ cuồn cuộn lao tới đổ ập xuống, bao vây và khiến cô cảm thấy không thể nào thở nổi, như thể trên lưng đang cõng một cái giá chữ thập thật lớn.

“Cuối tuần anh sẽ trở về, nhớ em, bảo bối.” Giọng Hứa Nhã Thanh lại vang lên, nhẹ nhàng và mềm mại như từng giọt nước khẽ rơi vào lòng.

Cô mím môi, thấp giọng trả lời: “Em cũng nhớ anh.” Nói xong liền cúp điện thoại.

Bình Luận (0)
Comment