Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 663

Chương 663

Những lời cuối cùng hai người nói với nhau khiến lông mày của Lục Lãnh Phong xoắn hết cả lại, lửa giận bùng cháy ngùn ngụt trong lòng.

“Mẹ kiếp cô nhớ anh ta đến vậy hay sao?”

Hy Nguyệt có chút choáng váng, hít một hơi thật sâu: “Anh ấy là chồng của tôi, chúng tôi đã chung sống cùng với nhau bốn năm, cho dù không có tình yêu thì vẫn còn tình thân. Tôi nhớ đến anh ấy là chuyện hoàn toàn bình thường.”

Giọng điệu nhẹ nhàng và thản nhiên của Hy Nguyệt càng như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Lục Lãnh Phong tức giận túm lấy bờ vai cô nói: “Vậy suốt bốn năm qua, cô có từng nghĩ đến tôi không?”

Hy Nguyệt cụp mắt, hàng mi dày che khuất con ngươi đen hơi chớp: “Chúng ta mới quen nhau được ba tháng.”

Gương mặt tuấn tú của Lục Lãnh Phong chẳng khác gì bị một cái gai sắc nhọn đâm thẳng vào, khiến nó vặn vẹo một cách đầy dữ tợn.

Đây chẳng phải là một cách nói khéo rằng cô chưa từng nhớ đến anh hay sao?

Lục Lãnh Phong choáng váng xây xẩm mặt mày như bị một cây gậy buồn bực giáng mạnh vào đầu, hốc mắt chua xót, bụng dạ hỗn loạn, cảm giác mất mát nặng nề đổ ập vào người như vừa rơi thẳng từ độ cao hàng trăm nghìn mét xuống mặt đất, ba hồn bảy vía tan nát.

“Thậm chí em không hề nghĩ tới tôi dù chỉ một chút nào đúng không?”

Cô cắn môi, âm thanh vang lên như bị sóng biển đánh cho vỡ nát, vừa nhỏ bé lại mơ hồ: “Tôi thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy bị anh tìm được, bắt trở về, như vậy có tính là nghĩ đến anh không?”

Khóe miệng Lục Lãnh Phong giật giật.

Đây không phải an ủi mà là đả kích, một đả kích như chém trái cây.

Khiến anh phải nhận lấy sát thương chí mạng trị giá một trăm ngàn điểm.

“Hy Nguyệt, tôi sẽ khiến mỗi giấc mơ sau này của em mà có tôi đều trở thành một giấc mơ ngọt ngào chứ không phải ác mộng.”

Hy Nguyệt khẽ rung động, có chút ngơ ngác nhìn anh, giống như đang nhìn vào một câu hỏi hóc búa.

Chuyện này chẳng khác gì một nguyện ước viển vông, không, là nguyện ước gần như không thể đạt được.

Anh chính là một ma vương, một ma vương với bản tính ngang ngược và độc đoán, thường xuyên tra tấn hành hạ cô, sự dịu dàng chỉ thoáng qua như đóa phù dung sớm nở tối tàn, làm sao có thể khiến cô chìm trong giấc mộng đẹp được.

“Những giấc mơ đẹp mà anh nói liệu có phải là những giấc mộng Hoàng Lương?”

“Nếu cô không ngoan, làm tôi tức giận, thì nó sẽ thành giấc mộng Hoàng Lương.” Anh hừ nhẹ trả lời, quả nhiên là trở mặt chỉ trong phút chốc, khôi phục bản tính ma vương tàn ác của mình.

Cô thở dài, khiến anh vui vẻ cũng có nghĩa làm Hứa Nhã Thanh không vui vẻ, càng tăng thêm cảm giác tội lỗi ở trong lòng.

“Trước đây, tôi luôn cho rằng mình là người tốt. Ngay cả khi anh xây cho tôi một địa ngục, tôi vẫn cảm thấy nếu mình chết sẽ được lên thiên đường. Nhưng bây giờ tôi thực sự cảm thấy, bản thân chắc sẽ phải xuống địa ngục, bởi tôi là một kẻ tội đồ, không phải một người vợ tốt, phản bội chính người chồng của mình.”

Dù bị ép buộc, dù không phải cố ý, nhưng cô vẫn mang đến cho Hứa Nhã Thanh những điều sỉ nhục.

Ánh mắt dò xét, phán đoán và cay nghiệt của Lục Lãnh Phong quét qua gương mặt cô như một thanh kiếm sắc bén: “Chẳng mấy khi thấy cô có lòng sám hối, nếu cô còn không trở về, chắc chắn sẽ xuống địa ngục đấy.”

Bình Luận (0)
Comment