Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 296

Chương 296: Sợ hãi

“Con trai ông có tỉnh lại chưa?” Há Cảo ngoẹo khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Chúng ta đi xem một chút!” Ông cụ Mục dắt tay bọn nhỏ, cực kỳ giống ông cháu vậy.

Bánh bao nhạy bén vừa đi tới hành lang, đã nghe được âm thanh của giày cao gót quen thuộc.

€ó thể đối phương là Vũ Vân Hân. Đối với tiếng bước chân của mẹ ruột, bọn trẻ vô cùng rõ ràng.

Trong nháy mắt, bọn họ chậm nhịp chân lại.

“Ai uit Con đau bụng!”

“Con cũng đaul”

“Con đau hơn!”

Ba đứa trẻ đột nhiên bị đau bụng, ông cụ Mục vội vàng dẫn bọn chúng đi khám bác sĩ.

“Đang êm đẹp sao lại đau bụng chứ? Chắc hẳn vừa nấy đã ăn quá nhiều rồi”

Trên hành lang, ba đứa trẻ cố ý vừa kêu khóc vừa đi theo sau lưng ông cụ Mục đi về phía phòng khám bệnh.

Vũ Vân Hân đang trang điểm thì nghe được âm thanh trẻ con.

Lúc này điện thoại di động reo lên “Búp Bê, mẹ rời khỏi phòng bệnh của Mục Lâm Kiên ngay lập tức! Ông cụ Mục tới!”

Vũ Vân Hân chợt nhớ, lần trước ở hành lang cô nghe được ông cụ Mục tức giận nói muốn đuổi cô đi.

Cô lật đật thu dọn đồ đạc.

“Hoảng cái gì?”

Mục Lâm Kiên nhận ra được cô không ổn.

“Tôi… Đột nhiên tôi có việc gấp! Hôm nay đã quá bảy ngày, công việc của tôi cũng xong rồi, anh cũng gần như bình phục rồi!

Cho nên bây giờ tôi xin phép đi trước”

Nói xong, cô cầm túi xách trực tiếp chạy về phía cửa.

“Cậu chủ, cần đoạt về không?” Lục Tâm cung kính hỏi.

“Không cần! Tuỳ cô ấy, dù sao thì cũng chưa đưa tiền”

Lục Tâm ngẩn ra, lặng lẽ giơ ngón tay cái Cậu Mục quả nhiên càng ngày càng nhanh trí.

Với sự nhiệt tình đối với tiền của Vũ Vân Hân, chắc chẳn sẽ tự động quay lại “Đúng rồi, cậu Mục! Vừa nấy tôi nhìn thấy ba đứa trẻ ở cùng với ông Mục”

“Ừm!” Anh bình tĩnh đáp lời, dáng vẻ tỉnh rụi như thể chuyện này vô cùng không quan trọng vậy.

“Hình như bây giờ đều đang bị đau bụng”

“Đau bụng?” Cuối cùng Mục Lâm Kiên cũng lộ ra bộ dạng không bình tĩnh: “Chúng đang ở đâu?”

“Phòng làm việc của Lý Huy”

Mục Lâm Kiên khoẻ mạnh bước ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng đến phòng làm việc của Lý Huy.

Cửa phòng bị anh đẩy mạnh ra.

Ba đứa trẻ giả bộ bệnh chỉ vừa dựa vào ghế một cách thoải mái, bị tiếng mở cửa đồi dào khí thế doạ cho đột ngột bật dậy.

Nhìn thấy bóng người Mục Lâm Kiên, bọn trẻ sợ hãi trợn to đôi mắt ngồi thẳng sống lưng Bọn trẻ sợ anh!

Trải qua mấy hiệp!

Bọn chúng cũng chỉ dám càn rỡ ở trong điện thoại di động, còn khi đối mặt ngoài thực tế, bọn chúng vẫn sợ hãi!

“Khôi phục rồi?” Ông Mục nhìn thấy bộ dạng Mục Lâm Kiều như rồng như cọp.

Mục Lâm Kiêu thấy ông Mục không sao, đôi mắt lạnh lùng ném về phía ba đứa trẻ, dáng vẻ cũng không đáng ngại, lúc này mới lạnh lùng trả lời: “Khoẻ ri “Bố nói mà, người phụ nữ kia vừa đi, chắc chăn con sẽ khoẻ lên.”

Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn về phía Lý Huy, khí thế mãnh liệt bức người. Trừ ông Mục, bất kỳ người nào cũng sợ hãi dừng hô hấp.

“Bố giới thiệu cho con một chút, bố quen biết ba bạn nhỏ.” Ông Mục mặt mũi tươi cười, vừa nhắc đến ba đứa trẻ, ông lập tức trở nên từ ái.

“Không cần! Không muốn quen biết”

Mục Lâm Kiên xoay người, ngạo nghễ rời đi Ba đứa trẻ ngồi ở đó không nhúc nhích hít vào một hơi thật dài, hù chết cục cưng rồi!

“Người vừa rồi là anh Mục của các conI”

Lời này của ông Mục thiếu chút nữa làm cho ba đứa trẻ bị sặc. Bọn chúng nhìn nhau một cái, trao đổi ánh mắt. Anh cái gì chứ, rõ ràng chính là ông chú lớn!

“Chi chỉ chỉ… Điện thoại của Há Cảo đột nhiên rung lên, Mục Lâm Kiên gửi tin nhần tới.

Một lần nữa thần kinh ba đứa trẻ căng thẳng. Xong rồi, lần này xong rồi!

Ba đứa trẻ sợ hãi! Cũng không thèm nhìn, trực tiếp tắt máy!

Đối với bọn nó mà nói, chỉ cần tắt máy, Mục Lâm Kiên không thể làm gì được bọn nó!

Bình Luận (0)
Comment