Chương 297: Bị ám hại
Công ty.
Sau khi Vũ Vân Hân đem hành lý về nhà thì vội vàng chạy tới công ty.
Kỳ nghỉ của cô là đến ngày mai, nhưng mà sáng này lúc cô đi ra khỏi bệnh viện, giám đốc bộ phận gọi điện thoại tới.
“Xin chào!”
Lần đầu tiên Vũ Vân Hân đến phòng làm việc của Minh Hiểu.
Minh Hiểu ngồi tại chỗ lạnh lùng cao ngạo.
giương mắt, giơ tài liệu trong tay lên trực tiếp đập về phía cô.
Không được tiếp nhận, toàn bộ tài liệu rơi xuống đất.
“Cả ngày ngoại trừ xin nghỉ thì cô còn biết cái gì?” Minh Hiểu giận tím mặt, chỉ ngón tay về phía cô: “Cô nhìn cô một chút đi, xem rốt cuộc mình đã gây ra cái thứ gì.”
Vũ Vân Hân khom người nhặt tài liệu ở dưới đất lên. Đây là đơn khiếu nại mà hãng đồ chơi lần trước cô đi gửi tới, bên trên nói tập đoàn Mục Lâm vi phạm hợp đồng, rõ ràng đã nói là thực hiện dựa theo hợp đồng mà bây giờ lại lật lòng, dẫn đến số lượng nhân lực và vật lực lớn mà bọn họ đưa vào bị cắt vốn, không có cách nào phát lương cho nhân viên nhà máy.
“Cô nói cho tôi nghe xem! Cái dự án này ngay cả kiểm soát rủi ro bên đó cũng đã thông qua rồi, tại sao hợp đồng lại không có hiệu lực?
‘Vũ Vân Hân không nghĩ tới, chuyện này sẽ còn tiếp tục.
Cô nhớ không sai, chỉ cần cuối cùng vẫn chưa đánh đến một nhịp cuối cùng kia, đối phương làm bất kỳ chuyện gì thì cũng không liên quan đến công ty.
Còn chuyện ký hợp đồng!
Lúc này Ninh Uy và Hoàng Hà đang nhởn nhơ cần móng tay, bọn họ nhàm chán đến độ đập ruồi, thỉnh thoảng ngáp một cái “Rảnh rỗi như vậy sao?”
Đột nhiên Vũ Vân Hân đi tới khiến bọn họ bị doạ vội vàng ngồi thẳng người.
“Ngày mai tôi đi làm lại, cho nên nhân dịp bây giờ vẫn còn thời gian, mời các cô ra ngoài ăn cơm nhé? Cho đến bây giờ †ổ chúng ta chưa từng ăn cơm cùng nhau.”
“Bữa trưa hả? Không tốt lắm, chiều còn phải làm việc”
“Yên tâm, buổi chiều tôi nói tổ chúng ta đi ra ngoài bàn chuyện dự án. Thời gian này hai người cũng cực khổ rồi, thế nào.
cũng phải chiêu đãi mọi người thật tốt: Nói xong, Vũ Vân Hân lấy hai cái đồng hồ đeo tay từ trong túi xách ra.
Giá cả không rẻ, mỗi cái đều hơn ba trăm triệu đồng.
Vốn dĩ cô không muốn đưa, nhưng mà cô đoán được, lâu như vậy không quay lại, chắc chắn hai người này sẽ hại cô một lần.
Không nghĩ tới, quả nhiên đoán không sai.
Cho nên mặc dù là ba trăm triệu một cái, cô cũng phải cắn trăm mua. Dù sao thì Mục.
Lâm Kiên vẫn còn thiếu cô mấy tỷ.
“OaI Đây là đồng hồ đeo tay cho nữ mẫu mới nhất, tôi đã muốn mua lâu rồi”
“Tôi cũng vậy!”
Phụ nữ nhìn thấy thứ mình yêu thích thì rất khó không động lòng, nhất là hàng cao cấp, “Hai người thích thì tốt rồi! Cho nên có thể nể mặt mũi một chút, cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm không?”
Ninh Uy cong khoẻ môi, nháy mắt với Hoàng Hà: “Có ăn có uống có quà, sao từ chối được đây!”
“Đi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm!”
‘Vũ Vân Hân và hai cô gái ra khỏi phòng làm việc, hiện tại đã là mười hai giờ, Vũ Thư.
Anh đang đứng ở một chỗ trong hành lang, nhìn bọn họ.
Ra khỏi công ty, Vũ Vân Hân đến bãi đậu xe lấy xe.
Sáng nay mới có xe mới, bây giờ dù sao cũng phải lấy le một chút.
Đối với Vũ Vân Hân mà nói, xe chẳng qua chỉ là một phương tiện thay thế đi bộ. Nhưng đối với người bợ đỡ mà nói, xe chính là thứ tượng trưng cho một người.