Editor: Nguyên Nguyên
Dung Tiểu Tước trước mặt này ít đi phần ôn
nhu, gương mặt râu ria, đầu tóc rối bời, thoạt nhìn rất tiều tụy. Nhưng
mà anh ta như vậy, hình như càng thêm chân thật.
"Cảnh Tô, tại sao muốn làm như vậy?" Giọng nói của anh ta run run, anh ta đang hỏi, nhưng lại sợ nghe được kết quả kia.
"Tôi không thương anh!" Câu trả lời này chính là đáp án tốt nhất.
"Chỉ là bởi vì không thương anh sao? Vì sao em muốn tìm người cưỡng hiếp
Mộng Lan? Em cũng biết quan hệ giữa anh và Mộng Lan đúng không? Em vì
trả thù anh, lại đối xử với Mộng Lan như vậy, rốt cuộc là anh đã nhìn
sai người sao?" Dung Thiểu Tước như con sư tử mất phương hướng, không
ngừng rống lớn với Cảnh Tô.
Thì ra Mộng Lan đối với anh ta quan
trọng như thế, Cảnh Tô cho rằng người đàn ông này từng là người tình lý
tưởng nhất của mình, Cảnh Tô lui về sau từng bước.
Hành động này làm cho Dung Thiêu Tưởng bị đả kích, anh ta từng bước ép sát.
"Em đứng lại đó, em lập tức đứng lại đó, để cho tôi nói hết lời!" Cảnh Tô
vươn tay ngăn cản anh ta đi tới, có thể thấy được ánh mắt cô rất quật
cường.
"Dung Thiểu Tước, tôi từng nghĩ rằng anh từng là người yêu hoàn mỹ nhất, nhưng mà tôi chưa từng nghĩ đến sự tin tưởng của tôi đối
với người yêu của mình là con số 0, tôi không làm bất cứ chuyện gì có
lỗi với Diêu Mộng Lan, nhưng còn các người thì sao? Diêu Mộng Lan rốt
cuộc thế nào, tôi không cần biết, từ hôm nay trở về sau, xin các người
đừng nên quấy rầy cuộc sống của tôi, đừng lấy kế hoạch của các người
tính toán lên người tôi!"
Mỗi một câu nói của Cảnh Tô, đều được
đầu óc Dung Thiêu Tước tổng hợp sắp xếp lại để tạo thành một tin tức,
sau đó đi thẳng vào trái tim anh. Cảnh Tô biết kế hoạch của bọn họ!
"Cảnh Tô, chuyện không phải như thế, anh.... ..." Tại sao Cảnh Tô lại biết
chuyện này, Diêu Mộng Lan tuyệt đối sẽ không nói với Cảnh Tô, người còn
lại chính là Vương Tiêu, nhưng A Tiêu sẽ nói sao? A Tiêu không phải là
người như vậy, nếu là A Tiêu thì đã nói với cô ấy từ lâu.
"Làm sao em biết chuyện này, Cảnh Tô, nói cho anh biết."
"Anh quan tâm sao? Dung Thiểu Tước, rốt cuộc trên người tôi có cái gì để các người quan tâm như vậy?" Hôm nay Cảnh Tô nhất định phải biết chân tướng sự việc này, hiện tại người bên cạnh cô cũng đối với cô kỳ kỳ quái
quái, bao gồm người mẹ luôn thờ ơ với cô cũng có thái độ khác thường.
"Cô bé, cần phải trở về!" Không để ý đến sự ngạc nhiên của hai người, Tư Mộ Thần nắm bàn tay nhỏ bé của cô đi về phía trước.
Làm cho Dung Thiểu Tước biết, anh ta hoàn hoàn mất đi Cảnh Tô.
"Tại sao phải ở chỗ này, Nha Nha cô ấy.... ...... ...... ....."
"Không tin người đàn ông của em là anh đây sao? Đước ngốc, hiện tại cô ấy đang ở bệnh viện!"
"Làm sao anh biết?"
"Trong nhà có camera, nhưng nếu không phải em không cẩn thận bật loa lớn trong điện thoại lên, chúng ta cũng không biết chỗ này!" Tư Mộ Thần siết chặt mũi của Cảnh Tô.
Cảnh Tô cảm thấy mũi của mình ê ẩm: "Không cho bóp, lỗ mũi rất khó coi!"
"Nghe nói siết chặt lỗi mũi sẽ trở nên thẳng cứng, vì vậy sẽ không có chuyện gì!"
"Anh mê tín, Tư Mộ Thần, mau đưa em đi xem Nha Nha đi". Cảnh Tô ôm lấy cánh tay Tư Mộ Thần làm nũng.
"không được, trước tiên về nhà ngủ!"
Cảnh Tô vừa nghe, sắc mặt cô như quả cà tím: "Nếu không để cho em đi thăm Nha Nha, em sẽ xuống xe."
Tư Mộ Thần có cách trị cô, anh lái xe, để cho Cảnh Tô lăn qua lăn lại trong xe, sau khi mệt mỏi, cô lại ngủ thiếp đi.
Đến nhà, nhìn thấy Cảnh Tô ngủ say, anh xuống xe một mình.
"Thẩm Xuân Linh! Bà đến đây làm gì?" anh không nghĩ tới người phụ nữ này lần trước đã đến đây một lần, bây giờ còn dám đến!
"Thiếu tướng Từ, cậu khỏe, tôi đến thăm Cảnh Tô, những ngày qua cũng may nhờ
cậu chăm sóc cảnh Tô!" Thoạt nhìn bà ta hào phóng tự nhiên, càng hào
phóng thì dấu vết giả vờ càng lộ rõ.
"Nói đi, Thẩm Xuân Linh bà
là hạng người gì, một xấp tài liệu thật dày trong tay tôi, bà đừng giả
vờ trước mặt tôi nữa!" Tư Mộ Thần khoanh hai tay trước ngược chờ bà ta
nói.
"Thiếu tướng Từ thật là thủ đoạn, Thẩm Xuân Linh tôi chẳng
qua chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, lần này đến đây cũng là bởi vì con
gái tôi được không? Còn có thể có chuyện gì chứ?" Thẩm Xuân Linh cười
đáp lại, chuyện Cảnh Linh hiện tại chỉ có bốn người biết, nhất định là
Tư Mộ Thần không tra ra được cái gì, bà ta phải bình tĩnh.
"Tốt
nhất là như vậy, không phải bà muốn thăm Cảnh Tô sao? Cô ấy không có ở
đây, lần sau đến đi!" Cảnh Tô vẫn chưa tỉnh lại, dù thế nào đi nữa anh
cũng không muốn bà ta gặp Cảnh Tô.
"Thiếu tướng Từ, cậu nói thời gian đi, tôi đến gặp Cảnh Tô một chút!"
"Vậy tốt nhất là trưa ngày mai!" Tư Mộ Thần thuận miệng nói thời gian, nhưng trong lòng anh không muốn như vậy, mấy ngày trước ông ở quân khu đã ra
lệnh, ngày mai đưa Cảnh Tô trở về gặp ông một chút.
"Được, vậy trưa mai tôi đến gặp Cảnh Tô!" Lần này Thẩm Xuân Linh đi hơi gấp, bởi vì bà ta cũng không muốn kéo dài thêm.
"Phu Nhân, đại tiểu thư cô ấy.... ...... ...... ....."
"Câm miệng, chuyện này người nào cũng không được nói, cậu im miệng cho tôi,
tôi quyết sẽ không để cho cổ phần của Cảnh Thái Lam rơi vào trong tay
Cảnh Tô!"
"Vâng, phu nhân, tôi đã biết!"
"Bây giờ đi về,
tôi không muốn lộ ra chút đầu mối nào, quản gia kia lại rất khôn khéo!"
Trên gương mặt ác độc của Thẩm Xuân Linh hiện lên một tia nghi ngờ.
"Đợi chút nữa liên lạc với người tốt, nếu con nhóc Cảnh Tô kia không có tác
dụng gì đối với chúng ta thì hãy xử nó đi! Cẩn thận với tên Tư Mộ Thần
kia!"
"Vâng, phu nhân!"
Nghe phân phó xong trong lòng
người kia hoảng sợ, có phải Cảnh Tô là con gái ruột của bà ta không? Tại sao bà ta nhẫn tâm ra tay như vậy? Vậy mình thì sao? Anh ta suy nghĩ vô số biện pháp để kiếm sống cho mình, anh ta sợ bà ta cắn ngược lại một
cái, đến lúc đó người xuống địa ngục chính là anh ta.
"Đi, đi thăm Linh Linh một chút!"
"Phu nhân, tôi thấy chúng ta làm như vậy là phạm pháp!" anh ta cẩn thận mở
bút ghi âm ra, anh ta muốn lưu lại những thứ này, sau này cũng có thể
bảo vệ mạng sống của mình.
"Cậu thì biết cái gì, lái xe của cậu đi!" Thẩm Xuân Linh khinh bỉ nhìn người này, kết quả thật không thành.
Anh ta thu hồi bút ghi âm, là anh ta quá sốt ruột, sau này sẽ còn có cơ hội.
Xe rẽ vào một viện canh gác tầng tầng, lại đi vào một biệt viện nhỏ xa hoa. Cảnh Linh mặc quần áo dày ngồi trong biệt viện nhỏ.
"Linh Linh, sao lại đi ra? Bên ngoài rất lạnh, thân thể của con không thể bị
trúng gió!" Thẩm Xuân Linh tiến đến ngồi bên cạnh Linh Linh, bà ta đem
áo khoác bên ngoài khoác lên người cô ta, sau đó đỡ cô vào trong nhà.
"Mẹ, người nói cơ thể con có thể tốt hơn không?" Cảnh Linh nhìn Thẩm Xuân
Linh, trong mắt đều lo lắng, cái bệnh này nói đến là đến không có báo
trước một chút nào, để cho cô không có bất kỳ tâm lý chuẩn bị.
"Không nên gấp, sẽ tốt!"
"Mẹ, vậy mẹ hãy nói đàng hoàng cho con biết, con bị bệnh gì vậy?"