Editor: Nguyên Nguyên
"Aizzz, gạt con cũng vô dụng, dù sao bây
giờ chúng ta cũng tìm được Cảnh Tô, bệnh của con cũng cứu được, con bị
bệnh ung thư máu."
"Hô, làm con sợ muốn chết, là bệnh ung thư máu thôi mà, nhà chúng ta có tiền như vậy, thế nào cũng sẽ tìm được người
hiến tủy cho con!" Quét sạch lo lắng mấy ngày qua, không phải là bệnh
ung thư máu thôi sao? Chỉ cần tìm được người giống tủy là tốt.
"Ừ, hiện đại đã tìm được Cảnh Tô, chúng ta không sợ nữa!"
"Mẹ, sao phải muốn tủy của Cảnh Tô? con không muốn nhìn thấy Cảnh Tô, cũng không muốn thiếu nợ nó cái gì!"
"Máu của con là RH âm tính, người thường không thể cho được, phải tìm được
người có loại máu giống vậy như mò kim đáy biển! Vì vậy nhất định phải
là Cảnh Tô!"
"Mẹ, nếu Cảnh Tô trở lại ba sẽ không thương con,
hiện tại ba ở trước mặt con nhắc đến Cảnh Tô, con thấy nếu Cảnh Tô trở
lại sớm muộn gì ba cũng sẽ đem Cảnh Thái Lam giao lại cho Cảnh Tô!"
"Con yên tâm, chỉ cần mẹ còn sống một ngày, mẹ sẽ không để cho con ở chức cao nhất trong Cảnh Thái Lam ngã xuống đâu!"
"Chức cao? Mẹ, người cho rằng lão già sẽ để cho con ngồi lên chức cao đó sao? Chức cao trong mắt các người, chẳng qua chỉ là một cái vỏ rỗng không có quyền lực thật sự!" Cảnh Linh giễu cợt nói chức vụ cao đó.
"Mẹ,
ba vốn không tin con, trong mắt người khác ông ta coi trọng một đứa con
gái, thật ra con không phải!" Cảnh Linh hận, trong công ty tất cả các
văn kiện đều không thông qua tay cô, cho dù là dự án có trong tay cô,
tiền bạc xoay vòng cũng thiếu hụt, một khi dự án thất bại, cô cũng không có một cơ hội quyết định.
"Được rồi, được rồi, con bé ngốc,
trước tiên con đừng khóc nữa, chờ thân thể con tốt hơn, chúng ta đều
phải đoạt lại tất cả, hơn nữa lão già kia cũng không làm gì được!" Thẩm
Xuân Linh cười đắc ý vỗ vỗ tay cô ta, trên mặt nở nụ cười âm hiểm.
"Mẹ, người có ý gì?" Cảnh Linh chợt cảm thấy bộ dạng xa lạ của mẹ mình như vậy thật là đáng sợ.
"A, không có gì, không phải ba con đã già rồi sao? Chờ sau khi ông ấy trăm
tuổi, những thứ này không phải của con à?" Thẩm Xuân Linh biết mình
luống cuống, thì lập tức bác bỏ vấn đề này.
"Linh Linh, ngày mai
mẹ đưa con đến bệnh viện, đến lúc đó mẹ sẽ để Cảnh Tô đến bệnh viện một
chuyến, chỉ cần có tủy xương phù hợp, mẹ lấp tức bảo bác sĩ chích thuốc
mê cho Cảnh Tô, sau đó chúng ta bắt đầu phẫu thuật!" Thẩm Xuân Linh biết Cảnh Tô không muốn gặp Cảnh Linh, vị vậy cũng không cần sự đồng ý của
cô, trực tiếp bắt đầu là tốt nhất.
"Mẹ, làm như vậy sẽ xảy ra án
mạng đó!" Mặc dù Cảnh Linh tùy hứng, hư hỏng nhưng chuyện trước mắt này
làm cô ta sợ, dù sao cô ta cũng không muốn tổn thương mạng sống người
khác.
"Con bé ngốc, con không cần mạng sống của mình sao? Cảnh Tô nhất định không muốn cứu con, Chỉ có như vậy, con mới có thể sống
tiếp." Bà ta tàn nhẫn, nhưng bà không thể để cho đứa con gái mình thương yêu sợ hãi.
"Được rồi, chờ mẹ đi chuẩn bị thức ăn cho con, chúng ta còn phải trị bệnh bằng hóa chất nữa!"
"Ừ, được." Cảnh Linh thích người mẹ kế này, cô biết mình rất hạnh phúc, lúc này cô cũng hơi đồng tình với Cảnh Tô, mẹ của mình đối xử với cô ta như vậy, thậm chỉ ngay cả mạng sống cũng không để ý đến, thật sự là quá bi
ai.
Nhưng vừa nghĩ đến Hàn Tử Dương, trong lòng Cảnh Tô tràn đấy
oán hận, cô có chỗ nào không bằng Cảnh Tô, bọn họ đính hôn, nhưng mà Hàn Tử Dương không muốn kết hôn với cô chút nào, cô oán hận, có lẽ chỉ khi
Cảnh Tô chết, Hàn Tử Dương mới thích cô. Cô bị ý nghĩ này làm cho sợ
hãi, nhưng lại mang theo một chút vui vẻ.
Ngày thứ hai, bởi vì
Cảnh Tô còn ngủ trên giường, Tư Mộ Thần không thể đưa Cảnh Tô về nhà như mong muốn, nhưng mà anh không để cho một mình Cảnh Tô đối mặt với Thẩm
Xuân Linh, dứt khoát tìm người tố cáo với cảnh sát, chuyên tâm ở nhà
phụng bồi cô.
"Không đi quân khu?"
"Ai da, vì coi chừng vợ tương lai, chỉ có thể như vậy.... ......." Cảnh Tô nói vì hôm qua anh
hơi ghen với cô và Dung Thiểu Tước, cô đi đến bên ghế sa lon, hung hăng
ngồi xuống. Ôm lấy đầu gối, cô lét liếc mắt nhìn Tư Mộ Thần.
"Tư Mộ Thần, bả vai em đau, anh xoa bóp mát xa cho em đi!"
"Tuân lệnh, anh tới đây! vô địch xoa bóp tay!"
"Ha ha, thật là nhột, thật là nhột, em để anh xoa bóp, không, không phải là gãi ngứa em, ha ha."
"Cô bé, lần sau còn ngang ngược với anh không?" Anh kéo tay cô lại, rốt
cuộc anh cũng hiểu tại sao vua thời cổ đại vì đàn bà có thể không vào
triều sớm rồi.
"Tư Mộ Thần, em thật sự hạnh phúc sao?" Cảnh Tô nằm trong ngực anh buồn buồn lên tiếng.
"em đang rất cố gắng!"
"Được rồi, đừng nói nữa, đợt chút nữa mẹ em đến đây!" Tư Mộ Thần biết cô bé này bắt đầu giận dỗi rồi.
"Mẹ em đến đây? Tại sao?"
"Không biết, đợi bà ta đến rồi hãy nói!"
"Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, làm tim của Cảnh Tô run lên một cái.
"Anh đi mở cửa, chắc là mẹ em đến!" Tư Mộ Thần cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
"Tiểu thư Cảnh Tô, Tiểu thư Cảnh Tô, cô đến bệnh viện nhanh đi, phu nhân bà
ấy, bà ấy.... ........." người đàn ông khóc sướt mướt, giọng nói của anh ta làm người khác sốt ruột, một màn này làm sao giống như đang nói mẹ
của Cảnh Tô không xong, nhanh chóng gặp mặt lần cuối!
Trên thực
tế, bọn họ đã hiểu như vậy, ngoại trừ người báo tin, Cảnh Tô nhanh chóng phóng ra cửa, Tư Mộ Thần bảo cô lên xe rồi chạy thẳng đến bệnh viện.
Người báo tin buồn bực, bọn họ gấp như vậy làm gì? Lời của mình còn chưa nói
hết mà "không phải phu nhân đang ở bệnh viện chờ bọn họ sao? có cần
thiết gấp gáp như vậy không?"
Anh ta lập tức lên xe, sau đó cùng bọn họ đến bệnh viện.
"Cảnh Tô, con đã đến rồi à, nhanh chóng vào xét nghiệm máu đi!" Lời nói của
Thẩm Xuân Linh làm cho Cảnh Tô mờ mịt, nhìn bộ dạng của bà ta không
giống như có bệnh!
Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần, Tư Mộ Thần nhìn cô
với ánh mắt buồn bực. Cảnh Tô cầm phiếu đi vào xét nghiệm máu, bắt đầu
xét nghiệm gì đó.
"Mẹ, người ngã bệnh sao?" Cảnh Tô không thể đem lời nói "người mắc bệnh nan y" nói ra miệng được.
Thẩm Xuân Linh sửng sốt một chút, Tiểu Trương đã nói với Cảnh Tô chuyện này
sao? vậy cũng không thể để cho lời nói dối của Tiểu Trương bị vạch trần
"Đúng, đúng vậy!" Bà nói chuyện từ từ nhỏ lại bắt đầu cà lăm, xem ra bởi vì bà là mẹ của Cảnh Tô nên cô mới quan tâm bệnh tình của bà, cô đau
lòng, dù sao cũng là mẹ mình.
"Cảnh phu nhân, mời người vào đây
một chút được không?" Bác sĩ tháo khẩu trang xuống nghiêm túc nói với
Thẩm Xuân Linh, Thẩm Xuân Linh biết đã có kết quả xét nghiệm, vì vậy bà
ta vội vàng đi vào.
Thế nhưng sau khi cô ra ngoài, bà ta lại nhìn Cảnh Tô với ánh mắt tràn đầy địch ý, hận không thể giết chết Cảnh Tô ngay lập tức.
"Mẹ, mẹ, người làm sao vậy?" Cảnh Tô đở cả người bà ta đang run rẩy, cẩn trọng hỏi.
"Ai là mẹ mày? Mày cút cho tao!" Thẩm Xuân Linh đẩy Cảnh Tô ra, sau đó chỉ
vào cổng lớn bệnh viện, trên mặt bà ta tràn đầy chán ghét và tức giận.
Tư Mộ Thần tiến đến đở Cảnh Tô: "Cảnh phu nhân, bà biết bà đang làm gì
không?" Giọng nói của anh mang theo cảnh cáo, dù sao nơi này cũng là
bệnh viện, anh không muốn để Cảnh Tô chịu xấu hổ ở nơi công cộng như
vậy.
"Tư Mộ Thần, tôi nói cho cậu biết, đây là chuyện của nhà
chúng tôi, cậu là người ngoài đừng nhúng tay vào! Cảnh Tô, con tiện nhân này, mày cút cho tao, tao không muốn nhìn thấy mày!" Thẩm Xuân Linh
mang giày cao gót bỏ đi xa.
Từ bệnh viện ra ngoài, Cảnh Tô không nói một câu nào, cô lôi kéo Tư Mộ Thần chạy đến quán bar.
Kỳ quái nhất chính là càng uống rượu, hai người càng tỉnh táo, tối hôm
nay, Cảnh Tô làm hết những chuyện điên cuồng nhất một lần.
Vừa mở cửa nhà ra, Cảnh Tô đẩy ngã Tư Mộ Thần xuống đất, sau đó dùng một chân sau đóng cánh cửa nặng nề lại.
Cô kéo cà vạt Tư Mộ Thần, đem đầu của anh đến gần mặt mình, thổi khí nóng ra, cô cắn cắn môi dưới!
"Hôn em!"